Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mộng Dao đã ngồi ngắm nhìn tấm bằng tốt nghiệp rất lâu.

Vui? Có vui đi, nhưng sự chán ghét lại càng lớn hơn. Vì sao? Vì cầm được tấm bằng này đồng nghĩa là Thẩm Mộng Dao đã hoàn thành xong việc học, nghĩa là đã tròn hạn một năm, nghĩa là buổi hôn lễ đang được hai bên gia đình chuẩn bị.

"Thưa tiểu thư, cậu Nhậm đang đợi tiểu thư ở nhà dưới."

Tiếng người làm từ ngoài vọng vào, cắt ngang mạch suy tư của Thẩm Mộng Dao.

Sau buổi đính hôn, Nhậm Hào mỗi khi rảnh rỗi đều đến đón Thẩm Mộng Dao đi đây đó dạo chơi, chính là làm những gì mà một cặp đôi sắp cưới sẽ làm.

Sửa soạn lại bản thân một chút rồi mới đi xuống nhà dưới. Nhìn Nhậm Hào, Thẩm Mộng Dao thế mà nở một nụ cười vô cùng tự nhiên. Từ từ lại gần, chủ động khoát tay, giọng nhẹ nhàng, nói. "Để anh đợi lâu rồi."

Nhậm Hào đưa tay vuốt tóc Thẩm Mộng Dao. Không hiểu vì lí do gì, nhưng từ nửa năm trước Thẩm Mộng Dao đã cư xử như thế, ngoan ngoãn, quan tâm, đúng như những gì mà Nhậm Hào mong muốn.

"Anh cũng chỉ vừa mới tới thôi. Nào, hôm nay chúng ta sẽ đi thử đồ cưới. Anh đã lựa được rất nhiều mẫu, chỉ còn chờ em chọn."

Thẩm Mộng Dao thoáng khựng người, tuy nhiên rất nhanh thả lỏng. Để Nhậm Hào dẫn mình ra ngoài xe, đi đến tiệm áo cưới.

Trên đường đi Nhậm Hào hỏi rất nhiều chuyện, cũng như luyên thuyên rất nhiều thứ về tương lai.

"Dao Dao, em nghĩ sau này chúng ta nên sinh mấy đứa?"

Một vấn đề nhạy cảm, không ngờ anh ta lại có thể thoải mái thốt ra. Thẩm Mộng Dao cố giữ nụ cười, mắt nhìn về phía trước.

"Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện này. Chúng ta cũng không cần vội..."

Thấy Thẩm Mộng Dao có vẻ khó chịu, Nhậm Hào đương nhiên im lặng, cũng không nói thêm gì nữa, tập trung lái xe.

Rất mau, hai người đã đến tiệm đồ cưới. Nhậm Hào nhanh chân xuống trước, vòng qua bên kia mở cửa cho Thẩm Mộng Dao. Hai người tay nắm tay đi vào trong.

Nhân viên thấy Nhậm Hào liền niềm nở tiếp đón, đối với Thẩm Mộng Dao cũng cẩn thận từng câu từ. Ai chứ hai người trước mặt đây bọn họ không dám đắc tội.

"Giám đốc Nhậm, những bộ mà anh đã chọn trước chúng tôi đã chuẩn bị xong, chỉ cần tiểu thư vào thử."- một nhân viên cong cong lưng, cung kính nói với Nhậm Hào, đồng thời dẫn đường cho hai người đến gian thử đồ.

Thẩm Mộng Dao từ lúc bước vào đã đưa mắt nhìn xung quanh. Lúc đến dãy các bộ vest nữ, cảm thấy mọi kiểu đều rất đẹp. Nếu em ấy mặc lên, chắc chắn sẽ rất hợp. Tiếc là Thẩm Mộng Dao không thể ngắm nhìn được, sau này có lẽ cũng không có cơ hội...

"Dao Dao, em mau vào thử!"- Nhậm Hào gọi, hứng khởi chỉ vào một bộ váy cưới.

Thẩm Mộng Dao xem lướt qua, là một bộ váy cưới trễ vai, trên váy đính nhiều đá quý, vô cùng tinh tế, vừa đơn giản nhưng pha điểm đặc biệt.

Vài nhân viên cùng Thẩm Mộng Dao vào phòng thử đồ để giúp đỡ. Quá trình mặc không mất nhiều thời gian, rất nhanh trong gương đã xuất hiện một cô gái xinh đẹp.

Nhìn bản thân trong bộ váy cưới, cảm giác vô cùng lạ lẫm. Bên tai là những lời khen không dứt của nhân viên.

"Tiểu thư thật đẹp!"

"Tiểu thư chưa trang điểm đã đẹp như vậy, trang điểm lên chắc chắn sẽ làm người khác điêu đứng."

"Tiểu thư, giám đốc Nhậm vẫn đang đợi ở ngoài, tiểu thư nên ra để giám đốc Nhậm ngắm một chút."

"Không cần, phiền mọi người giúp tôi thay ra."

Mấy nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, trường hợp này là họ lần đầu tiên gặp phải, vô cùng bối rối, không biết nên làm thế nào.

"Mọi người không cần lo, cứ giúp tôi thay ra."

Nghe Thẩm Mộng Dao nói thế, mấy nhân viên cũng đành làm theo. Bộ váy cưới từ từ được cởi ra. Thẩm Mộng Dao rất khẽ thở dài một hơi.

Nhậm Hào bên ngoài thấy đã qua lâu mà người bên trong không có động tĩnh. Nóng lòng đến đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại.

Bỗng 'xoạt' một tiếng, rèm được kéo ra. Nhậm Hào liền đưa ánh mắt chăm chú nhìn. Nhưng ngay lập tức nhíu chặt mày khi thấy Thẩm Mộng Dao trên người như lúc bước vào.

"Em không thử đồ sao?"

"Em đã thử, và rất thích bộ này nên không cần thử những cái khác."- Thẩm Mộng Dao nói một mạch, tỏ rõ đã chọn xong.

"Em thử rồi thì cũng nên ra đây để anh xem thế nào."

Thẩm Mộng Dao một bước thành hai, áp sát Nhậm Hào, thì thầm bên tai. "Để ngày tiến hành hôn lễ, khi đó không phải cảm xúc sẽ nhiều hơn sao?"

Mỹ nữ kề sát người, Nhậm Hào làm thế nào có thể tức giận được nữa. Đã vậy lời giải thích cũng vô cùng hợp lí. Vậy là ngầm thoả thuận với quyết định của Thẩm Mộng Dao. Sự mong chờ ban đầu ngày càng lớn.

-----

Cách nửa vòng trái đất, Viên Nhất Kỳ say xỉn nằm dài lên bàn, xung quanh là những chai rượu rỗng.

Tình trạng này đã thành thói quen. Ngày lo học tập, sinh hoạt bình thường, nhưng đêm đến Viên Nhất Kỳ đều sẽ một mình trong căn nhà rộng lớn này mà chuốc say bản thân.

Ánh mắt có phần mơ màng, khuôn mặt thì đỏ bừng. Một tay cầm chai rượu không ngừng uống, tay kia cầm lấy điện thoại. Tin nhắn mới nhất đến từ Vương Dịch. Nội dung chẳng vui vẻ lòng người chút nào.

"Hôm nay đã nhận được thiệp cưới, đầu tuần sau chính là ngày tổ chức hôn lễ."

Đọc đi đọc lại mấy lần, đã đoán trước được sẽ có ngày này, chỉ không ngờ nháy mắt đã tới. Ông Viên thậm chí chẳng báo tin, nếu không phải Vương Dịch nhắn thì Viên Nhất Kỳ cũng sẽ không biết.

Càng nghĩ càng buồn, cổ họng càng khô khốc, càng muốn uống nhiều để có thể xoa dịu cả thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng khi say con người thường luôn thành thật, luôn bị cảm xúc thật chi phối, không thể tiếp tục giả tạo thường ngày. Như Viên Nhất Kỳ bây giờ, nước mắt đã rơi đầy mặt, miệng liên tục gọi cái tên mà bản thân chưa bao giờ quên.

"Dao Dao...Dao Dao..."

Mỗi tiếng kêu là mỗi lần Viên Nhất Kỳ điên cuồng uống ngụm lớn rượu. Nghĩ đến người kia sắp bước vào lễ đường cùng một người khác, cơn tức giận ngay lập tức ập đến, chai rượu còn gần nửa bị ném mạnh xuống đất vỡ thành từng mảnh, rượu trong chai vương vãi khắp sàn. Chưa hạ hoả, Viên Nhất Kỳ đứng bật dậy, bắt đầu đập phá xung quanh, những thứ trong tầm mắt đều bị ném bể.

Căn nhà phút chốc trở thành một đống lộn xộn. Viên Nhất Kỳ bất cẩn giậm phải mảnh vỡ của chai rượu, máu chảy ra rất nhiều, nhưng Viên Nhất Kỳ vẫn tiếp tục đập phá, dường như không cảm thấy đau.

Hoặc có thể là do nỗi đau trong tâm quá lớn, đến cả nỗi đau thể xác cũng không bằng...

~~~~~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net