Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tả Tịnh Viện nhìn cổng trường, trên người là bộ đồng phục năm hai. Dù gì cũng đã ngưng học một thời gian dài, ở lại lớp cũng là chuyện thường tình.

"Chào mừng chị!"

Viên Nhất Kỳ vui vẻ nói, Vương Dịch kế bên cũng cười cười. Không thể ngờ được là Viên Nhất Kỳ thắng cược. Nhìn Tả Tịnh Viện mặt mày không có chút nào là phấn khởi, còn ngáp ngắn ngáp dài.

"Này Nhất Nhất, chị ở lớp nào?"

"Chung lớp với Viên Nhất Kỳ, em khó khăn lắm mới đưa chị vào lớp đó được đấy, đừng có biếng học."

Tả Tịnh Viện học không giỏi nhưng cũng không quá tệ, ít nhất còn nắm được mấy cái cơ bản. Nhưng xếp vào chung lớp với Viên Nhất Kỳ thì là cả một quá trình. Cũng may gia đình Vương Dịch có quen biết với hiệu trưởng.

"Thật phiền! Kỳ Kỳ, có gì kèm chị nhá!"- Tả Tịnh Viện câu cổ Viên Nhất Kỳ, thật sự nghe không có tí thành khẩn nào.

Đang cười nói, bỗng Tả Tịnh Viện bắt gặp một cô gái, dáng người nhỏ nhắn, nhưng nhìn đồng phục thì là học tỷ, gương mặt xinh đẹp, và đặc biệt nụ cười kia thật tỏa sáng. Tả Tịnh Viện như bị hớp hồn, Viên Nhất Kỳ gọi mấy tiếng cũng không trả lời.

"Tả Tịnh Viện!"

"Em làm cái gì vậy? Có cần hét vào tai chị không?"

"Tại em gọi mà chị không nghe. Đi thôi, sắp vào học rồi. Phòng của mình ở tầng 3 lận đấy."

"Ừm..."

Rồi Tả Tịnh Viện theo Viên Nhất Kỳ và Vương Dịch, trước khi đi cố tìm bóng hình của vị học tỷ kia, nhưng người đó sớm đi rồi.

-----

Tiết cuối cùng là Toán, nhưng lão sư phụ trách dạy lớp của Viên Nhất Kỳ lại có việc bận đột xuất. Các lão sư khác thì đang có tiết.

"Này Kỳ Kỳ, có khi nào được nghỉ tiết không?"- Tả Tịnh Viện vô cùng mong chờ.

Nhưng ngay lập tức bị Viên Nhất Kỳ dập tắt hy vọng. "Không đâu, sẽ có học tỷ hay học trưởng nào đó xuống dạy thôi."

Tả Tịnh Viện biểu cảm không phục, lúc trước rõ ràng chẳng có vụ này. Không lẽ mới một năm mà thay đổi nhiều như vậy sao? Học sinh tiến bộ đến nổi có thể lên bục giảng đứng dạy luôn sao?

Cả lớp đợi khoảng chừng vài phút nữa thì cửa lớp mở ra. Tả Tịnh Viện vốn không có hứng thú nhưng người vừa bước vào không nhìn kĩ không được.

Người đó vẫn luôn giữ nụ cười của mình, Tả Tịnh Viện còn thấy lấp ló chiếc răng khểnh, thật đáng yêu.

"Xin chào! Vì Đới lão sư có một chút chuyện đột xuất, nên hôm nay tôi sẽ đứng lớp của mọi người."

Viên Nhất Kỳ mở sách vở ra, lại cảm giác người phía sau đang không ngừng chọt lưng mình. Khó chịu quay xuống, nhìn Tả Tịnh Viện với ánh mắt khó hiểu.

"Này Kỳ Kỳ, chị ấy là ai thế?"

"Chị hỏi để làm gì?"- rồi Viên Nhất Kỳ lại quay lên, cố ý kéo ghế xích lên một chút.

"Hứ, không trả lời thì thôi."

"Này bạn kia! Sao vẫn chưa lấy sách ra?"

Tiếng học tỷ vang lên, Tả Tịnh Viện nhìn xung quanh, lại phát hiện mọi người đều nhìn mình. Ngó xuống bàn, phát hiện ra mình vẫn chưa lấy sách. Vội vàng đứng lên xin lỗi học tỷ, rồi sau đó tập trung học.

Viên Nhất Kỳ có chút bất ngờ, không tin được có một ngày thấy Tả Tịnh Viện cúi đầu xin lỗi trước người khác. Chỉ tiếc cho Vương Dịch không thấy được.

-----

Chuông vừa kêu là mọi người đều chuẩn bị đồ ra về. Tả Tịnh Viện nhanh chóng dọn dẹp, dáng vẻ rất vội, chỉ chào Viên Nhất Kỳ một câu rồi đi mất.

Vương Dịch đi xuống, ngó quanh lớp chỉ thấy mỗi Viên Nhất Kỳ cũng tò mò. "Này Viên Nhất Kỳ! chị ấy đâu?"

"Đi trước rồi."- Viên Nhất Kỳ vừa trả lời vừa xách cặp đi khỏi lớp.

Vương Dịch chậm rãi theo sau, cũng không thắc mắc gì thêm. Tưởng Tả Tịnh Viện đến trường sẽ có thêm một người nhưng không ngờ vẫn hai người như cũ.

Đến cổng trường, Viên Nhất Kỳ nghĩ sẽ như thường ngày, sẽ là Thẩm Mộng Dao đứng ở chiếc xe của Viên gia chờ mình. Nhưng hôm nay có vẻ Viên Nhất Kỳ nghĩ sai rồi.

Thẩm Mộng Dao giờ đang đứng cùng một vị tiền bối. Cười cười nói nói trông rất vui vẻ. Lại thấy vị tiền bối đó cầm tay Thẩm Mộng Dao, có vẻ như đang muốn kéo cô lên xe.

"Em đừng ngại, để anh đưa em về cho. Dù sao cũng thuận đường mà."

"Cảm ơn tiền bối! Nhưng như thế thì phiền tiền bối, với lại em có thể tự bắt xe về."- Thẩm Mộng Dao cẩn thận từ chối.

Nhậm Hào thấy Thẩm Mộng Dao kiên quyết như thế thì có chút từ bỏ. Nhưng vẫn cố hỏi thêm lần cuối.

"Em chắc là có thể tự về được không?"

"Được mà tiền bối, anh không cần lo."

"Vậy..."- Nhậm Hào muốn chào, nhưng câu chưa hết thì thấy tay Thẩm Mộng Dao mà mình đang cầm bị ai đó giật lấy.

Thấy người kia chuẩn bị kéo Thẩm Mộng Dao đi thì Nhậm Hào giữ lấy cánh tay còn lại. Hai bên giằng co, Thẩm Mộng Dao đứng giữa cục diện.

"Em làm gì thế? Không phải là quá thô lỗ sao?"- Nhậm Hào lên tiếng, vẫn giữ tay Thẩm Mộng Dao.

Viên Nhất Kỳ không nói gì, còn không nhìn đến Nhậm Hào, tay cũng gắt gao nắm chặt mặc kệ Thẩm Mộng Dao có cảm thấy đau hay không.

Những học sinh đi ngang qua tò mò đứng lại xem việc gì đang diễn ra. Có vài người xì xầm bàn tán. Có vài người còn lấy điện thoại ra quay lại.

Thẩm Mộng Dao thấy tình hình không được tốt. Khẽ rút tay ra khỏi tay Nhậm Hào, nói. "Xin lỗi tiền bối! Có gì lần sau chúng ta nói tiếp."

-----

Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao đang đứng đợi xe. Thật lâu, không phải giờ cao điểm nhưng xe lại đến lâu so với suy nghĩ của Viên Nhất Kỳ.

Vẫn là sự yên tĩnh như cũ. Hai người đứng cách xa nhau hơn một mét. Viên Nhất Kỳ buồn chán lấy điện thoại và tai nghe ra. Thẩm Mộng Dao thì chỉ đứng yên, hai tay đút vào túi áo ngoài.

Đợi một hồi lâu, Viên Nhất Kỳ lại nhận được tin nhắn từ người tài xế phụ trách. Đọc xong Viên Nhất Kỳ muốn phát hỏa. Gì mà hư xe, không đến được, xin hãy bắt xe khác.

"Có gì sao?"- Thẩm Mộng Dao hỏi.

Viên Nhất Kỳ giật mình. Khoảng cách của hai người từ lúc nào mà rút ngắn rồi? Lùi ra xa vài bước, cố dùng giọng bình tĩnh nhất trả lời.

"Xe họ bị hư, không đến đây được."

"Vậy giờ làm sao? Bắt xe khác?"- Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ hỏi tiếp.

Bỗng Viên Nhất Kỳ cảm thấy bên vai ươn ướt. Từ lác đác vài hạt, chuyển sang mưa lớn. Cả hai nhanh chóng đi tìm chỗ trú. Nhưng gần đây Viên Nhất Kỳ không thấy chỗ nào có thể che mưa được.

Khẽ nhìn qua Thẩm Mộng Dao, thể trạng vốn không tốt bằng Viên Nhất Kỳ, rất dễ bị cảm lạnh. Phân vân một chút, vẫn là cởi áo ngoài ra và che cho người kia.

"Em sẽ bị cảm đó!"- giọng Thẩm Mộng Dao có một chút run do lạnh.

"Chị lo cho chị trước đi!"

~~~~~~~~~

Hôm nay đi tiêm mũi hai, trừ cái tay như sắp liệt thì mọi thứ vẫn bình thường =]]

Truyện mình viết lúc mình rảnh rỗi nên ngày đăng sẽ thất thường.

Cảm ơn vì đã đọc!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net