Chap 6.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ban đêm, cô chỉ còn cách co ro trên chiếc ghế xofa chật hẹp, trước khi chìm vào giấc ngủ, Viên Nhất Kỳ đã quyết tâm thay đổi trạng thái hiện tại, tại cuộc họp thường niên ngày mai, cô sẽ không có bất kỳ tiếp xúc nào với Thẩm Mộng Dao, hãy để cả thế giới cảm nhận được bầu không khí lạnh hơn cả Nam Cực giữa hai người họ đi.

Nhưng kết quả vào sáng sớm hôm sau dự định này của cô đã chính thức bị lật thuyền, không biết ông chủ viện, người được gọi là anh trai tốt của cô đã nói gì với ban tổ chức, không chỉ ở chung phòng với nhau, mà ngay cả chỗ ngồi của cô trong hội nghị cũng được sắp xếp ngay bên cạnh Thẩm Mộng Dao.

Báo cáo của bác sĩ Thẩm không liên quan nhiều đến nội dung y khoa phức tạp, nó chủ yếu tập trung vào giá trị của tài khoản phát trực tuyến của cô ấy, tài khoản đó dùng để phổ biến rộng rãi hơn về một số chủ đề khoa học tới công chúng. Nhưng bất luận cho dù Thẩm Mộng Dao có làm gì, thì rất nhiều cặp mắt sẽ tập trung vào hai người, ngược lại cũng vậy, cũng không biết lúc này bác sĩ Thẩm đang có dư vị cảm xúc gì...

Công việc chính của Thẩm Mộng Dao trong phòng khám là chỉnh nha cho mọi lứa tuổi, trong khi công việc chính của Viên Nhất Kỳ chỉ đơn giản hai từ là nhổ răng. Mặc dù hai công việc này hoàn toàn khác nhau, nhưng ban tổ chức vẫn cố tình sắp xếp cho họ ngồi cạnh nhau, chẳng lẽ ban tổ chức lần này lại thiếu kinh nghiệm đến thế?

Trò chơi yêu thích của Viên Nhất Kỳ sau khi tan sở có một cấp độ gọi là "khẩn cấp tương hợp nước và lửa".  Bác sĩ Thẩm vẫn đang đứng bên cạnh cô, chị ấy đang thuyết trình báo cáo trên màn hình lớn, thỉnh thoảng lại vung vẩy chiếc bút hồng ngoại trong tay một cách vô thức, thậm chí ngay cả màn hình lớn đó cũng là ảnh chụp Thẩm Mộng Dao trong buổi phát sóng trực tiếp.

Lúc này, bác sĩ Viên cảm thấy tình huống này rất giống với tình huống khẩn cấp xảy ra trong trò chơi đó, cô giống như đang bị ép ngồi trên một đống đinh sắt nhọn, thì có một bàn tay vô hình tóm lấy cô và Thẩm Mộng Dao. Bắt cả hai lựa chọn một là bỏ qua oán hận đã rạn nứt từ lâu kết thành một nhóm, bọn họ sẽ tạm thời hòa giải dưới ý nghĩa "không muốn bị mất mặt trong toàn nghành". Hoặc, hai người có thể lựa chọn để tiếp tục rơi xuống cạm bẫy đó...

"Bác sĩ Viên cũng là một tài năng trẻ nổi tiếng trong ngành của chúng tôi, bạn có điều gì muốn nói về báo cáo của bác sĩ Thẩm vừa rồi không?"

Mẹ kiếp, cảm giác bị bao nhiêu ánh mắt khóa chặt lại ập đến, Viên Nhất Kỳ cứng đờ người, run rẩy đứng dậy, cô thật sự bị phân tâm, không nghe kỹ những gì Thẩm Mộng Dao vừa nói. Quên đi, trước tiên cứ trả lời đi vậy:

"Ừ, tôi, tôi đồng ý với những gì bác sĩ Thẩm vừa nói, những gì cô ấy nói vừa rồi là, "

Thẩm Mộng Dao vừa mới ngồi xuống nhân cơ hội giơ tay xin nước, mặt không chút thay đổi, lẳng lặng gạt bản báo cáo lúc nãy đã được vội vàng đánh dấu mấy chữ quan trọng sang một bên.

Bác sĩ Viên chửi thầm: Tôi đã đọc nó!

Viên Nhất Kỳ người vừa hoàn thành thuyết trình bản báo cáo của mình như đọc một cuốn kịch bản vô vị, liền không nhớ gì nữa, cô chỉ nhớ rằng mình đã được người dẫn chương trình gọi lại sau khi lão giáo sư phát biểu, trên sân khấu ông ấy rõ ràng đã nhận ra học sinh cũ yêu thích mình và dành cho cô ánh mắt chứa đựng rất nhiều cảm xúc từ phía xa, điều đó khiến bác sĩ Viên, người hiện đã có một chút thành tựu, cảm thấy sống mũi cay nồng và lập tức điều chỉnh nghiêm túc đưa ra quan điểm của mình.

Rất nhanh một vị bác sĩ vô danh ngồi bên cạnh đã lên tiếng đưa ra quan điểm trái chiều, hiển nhiên đây là chuyện bình thường, cuộc họp trong ngành không phải là cuộc so tài phân định đúng sai, mà là sự đối đầu của các quan điểm của các chuyên gia. Đến Thẩm Mộng Dao, người đã ngồi cạnh Viên Nhất Kỳ mà không nói gì kể từ khi kết thúc báo cáo của cô ấy, cũng đưa ra ý kiến ​​​​của mình một cách rõ ràng trong thời gian tranh luận tự do.

Mặt trời dần hạ xuống phía đằng tây, điều ngạc nhiên là bác sĩ Thẩm cũng bắt đầu bày tỏ ý kiến bác bỏ với những lý luận của các chuyên gia khác trước hội đồng nha sĩ, và thật trùng hợp khi theo những gì cô ấy nói, cô ấy dường như có cùng quan điểm với cô.

Viên Nhất Kỳ xoay xoay cây bút ký kỷ niệm trong tay, vẽ một vài dòng lên chương trình cuộc họp, cô cảm thấy có chút vui mừng. Bất kể động cơ của Thẩm Mộng Dao là gì, ít nhất là sau cuộc hội thảo ngày hôm nay, cô còn được vợ cũ bênh vực, người vốn được cho là sẽ công kích cô trong cuộc biện luận khó xử này.

Bác sĩ Viên nghĩ rằng Thẩm Mộng Dao của ngày hôm nay có thể đã bị Thẩm Mộng Dao của năm hai mươi tuổi chiếm hữu. Vào thời điểm đó, tình cảm thuần khiết và tình yêu vô điều kiện là đủ để bác sĩ Thẩm trở thành người học tỉ liều lĩnh, không sợ trời không sợ đất đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net