Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Nhất Kỳ mở mắt ra, liền thấy một người đàn ông đang đè phía bên trên cô.

Cái quái gì vậy? ! ! !

Là một gay girl đích thực của thế kỉ 20, Viên Nhất Kỳ không tin rằng mình mất lý trí sau khi say rượu tới mức có thể phát sinh quan hệ đó với một người đàn ông. Cô vừa muốn phản kháng, thì phát hiện ra bản thân mình đang bị đè chặt, đầu óc khôn ngừng ong ong. Cơ thể này nhất định không phải của cô.

Còn những đường cơ hoàn hảo mà cô đã cố gắng tập luyện đâu mất rồi? Dùng cánh tay mảnh khảnh kéo mạnh người đàn ông đỏ bừng trên người xuống, chết tiệt, cút khỏi đây.

Rầm!

Cửa phòng bị đá tung, cứu tinh đến rồi!

Những người vừa bước vào khiến cô đông cứng ngay lập tức, chỗ đó cũng phải hơn chục người.

"Lục Ngọc Trạch, ngươi đói đến mức như vậy sao?" ngữ điệu lạnh lùng làm cho người đàn ông nọ run lên, và không lâu sau Viên Nhất Kỳ cũng bị đá xuống giường.

Người phụ nữ cầm đầu nhíu mày nhìn người đàn ông rồi ra hiệu cho đàn em lôi anh ta đi.

Viên Nhất Kỳ ngây người nhìn người phụ nữ trước mặt, đây tuyệt đối là người trong mộng của cô. Không đúng, Lục Ngọc Trạch, không phải là nam chính trong tiểu thuyết nữ cường sao? Cô đang ở trong sách???!

Cốt truyện này ... nữ chính là Thẩm Mộng Dao? Khi đọc tiểu thuyết, cô không tìm thấy nhân vật nào cùng tên và họ với mình, đó có lẽ là một tấm bia đỡ đạn, một tấm bia đỡ đạn không xứng đang có nhân vật.

Trong lúc Viên Nhất Kỳ đang suy nghĩ, Thẩm Mộng Dao đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Viên Nhất Kỳ: "Cút xuống" Chỉ hai chữ thôi đã khiến Viên Nhất Kỳ phẫn uất. Cô suýt bị một người đàn ông cưỡng hiếp, chuyện này có liên quan gì đến cô?

Viên Nhất Kỳ đứng dậy chạy đến chỗ Thẩm Mộng Dao, cô muốn đòi lại công bằng.

"Phốc", Viên Nhất Kỳ nằm cuộn tròn trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa. Cơn đau khi bị một vệ sĩ lực lượng đấm vào bụng, thực sự quá mức chịu đựng với cơ thể của cô.

Thấy Thẩm Mộng Dao không phản ứng, các vệ sĩ xung quanh cô ấy lần lượt đấm Viên Nhất Kỳ.

Cô không thể mở mắt nữa, và chỉ có thể mơ hồ cảm thấy mái tóc của mình đang bị kéo đi.

Độ ấm trong không khí quá cao... "khụ khụ".... cô bị trói chặt bởi một sợi dây và nó khiến cô khó chịu.

Viên Nhất Kỳ nhìn lên, và Thẩm Mộng Dao đang nhìn cô.

Cái gì gọi là nữ cường? Nữ chính đơn giản là điên rồi! Đây là một cuốn tiểu thuyết thiểu năng! Cô và nam chính vốn lấy nhau vì lợi ích gia tộc, nữ chính không thể động thủ với nam chính, liền bắt đầu hành hạ tiểu bạch hoa bên cạnh chính là cô.

"Coi như ta không thích nam nhân kia, thì cũng không có khả năng kẻ rác rưởi như người có thể động vào." Thẩm Mộng Dao vung roi trong tay.

Viên Nhất Kỳ không có thời gian đánh giá vẻ đẹp cường bạo này, vội vàng giải thích: "Tôi thật sự không thích. Tôi không thích anh ta."

Thẩm Mộng Dao cười khiêu khích: "Ngươi đang đùa ta à? Ta đã quan sát camera giám sát ngươi vì nhìn thấy anh ta nên mới bước vào, không phải vì hắn thì vì cái gì nữa?"

Viên Nhất Kỳ cố gắng chống chọi lại cơn đau trên cơ thể và ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.

Thẩm Mộng Dao cau mày, nhặt roi lên và đánh xuống.

Viên Nhất Kỳ khịt mũi, vai trái không khỏi run, may là cô mặc hai lớp quần áo, roi không đánh trực tiếp chạm vào da thịt, nếu không da của cô sẽ nát ra mất.

Trên khuôn mặt đỏ bừng hiện lên một nụ cười, " Tỷ tỷ hãy buông tha cho em"

Thẩm Mộng Dao đặt roi xuống, cúi người nâng cằm cô bé đó lên. Viên Nhất Kỳ đối mặt với cô mà không có chút nao núng nào.

Có chút hấp dẫn.

Thẩm Mộng Dao đặt roi xuống, cúi người nâng cằm cô bé đó lên. Viên Nhất Kỳ đối mặt với cô mà không có chút nao núng.

" Cầu xin ta đi, cầu xin ta, ta sẽ thả người đi."

"Làm ơn, tỷ tỷ cầu xin chị"

Không ngờ cô bé đó lập tức cầu xin cô như vậy, Thẩm Mộng Dao có chút mất mát.

"Đừng như vậy, trông ngươi không hấp dẫn chút nào." Viên Nhất Kỳ nhìn cô giả bộ ủy khuất.

Thẩm Mộng Dao dùng dao găm cắt đứt sợi dây, Viên Nhất Kỳ liền xoa xoa vai mình như thể nó sắp gãy.

Cô vừa định rời đi, Thẩm Mộng Dao đã nắm lấy cánh tay của cô, ném cô xuống đất: "Tỷ tỷ, chị định làm gì?"

Thẩm Mộng Dao tựa hồ rất thích cô ấy gọi cô như này, ánh mắt cũng bớt hung ác hơn trước: "Ta không phải nói thả ngươi đi."

"Ta không muốn đi, tỷ tỷ có thể nguyện ý để ta ngủ ở chỗ này sao?" Viên Nhất Kỳ đáng thương nói.

Thật không còn gì để nói nữ chính của bộ truyện này đẹp mà khùng chỉ ăn mềm không ăn cứng.

Thẩm Mộng Dao nhìn cô, thật lâu sau mới nói: "Cút ra ngoài, đừng để ta nhìn thấy."

Viên Nhất Kỳ vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, chạm vào điện thoại, nó vẫn ở đó.

Danh bạ trống rỗng....

Viên Nhất Kỳ nhìn xung quanh, sân của biệt thự này vẫn được thắp sáng rực rỡ, ngủ ở đây ít nhất tốt hơn ngủ ngoài đường, cô sẽ không bị ai theo dõi nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net