22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mộng Dao sau khi từ chối Nhậm Hào vào đêm đó thì anh ta thật sự không tìm tới nàng nữa. Nàng cứ nghĩ anh ta chắc hẳn đã có sự quyết tâm lần cuối rồi, thì hoá ra anh ta lại tìm tới mẹ nàng.


Mẹ Thẩm đương nhiên biết sự tồn tại của cậu trai đang theo đuổi con gái mình, vả lại Nhậm Hào luôn mang vẻ ngoài sáng loáng cùng chiếc xe phô trương đã đủ thấy anh ta có điều kiện. Bà không thúc giục Thẩm Mộng Dao gì, nhưng trong lòng cũng đã để ý tới người này. Bà biết con gái bà tính cách buông thả, lại chưa từng thiết tha gì với chuyện tình cảm. Nhưng Thẩm Mộng Dao vẫn luôn hoàn thành trách nhiệm của mình nên bà cũng tôn trọng nàng, tôn trọng quyết định của nàng.


Lần này một mình Nhậm Hào tới gặp mẹ Thẩm Mộng Dao, anh ta mang theo quà cáp đầy người tới. Bà Thẩm nhìn anh ta tới một mình có chút nheo mắt nghi ngờ, nhưng phép lịch sự vẫn là đón anh ta vào nhà. Dù sao cũng không phải người lạ.

- Bác gái, lần này con đến đây mà không có Dao Dao là vì có điều muốn nói. Con với em ấy cãi nhau, con vẫn còn thương em ấy nhiều nên chưa muốn chia tay. Bác thay con khuyên nhủ Dao Dao với.

- Cậu là bạn trai Dao Dao sao? Sao tôi chưa từng nghe con gái tôi nói nhỉ?

Bà Thẩm nheo mắt, làm Nhậm Hào mặt đỏ bừng không biết nói gì.

- Đây có chút quà con mang tới, mong bác nhận, giờ con có việc phải đi rồi khi nào bác gặp Dao Dao thì nói vài lời giúp con.

Bà Thẩm nhìn theo dáng anh ta vội vã rời đi, có chút hoài nghi. Vì anh ta vẫn lịch sự nên bà cũng không có lí do để không đón tiếp anh ta, có lẽ để khi nào Thẩm Mộng Dao về bà sẽ hỏi nàng sau.

------


- Viên Nhất Kỳ, mau về, em không phải đi làm hôm nay sao? Có điện thoại gọi tới này.

Thẩm Mộng Dao thở dài nhìn Viên Nhất Kỳ đang ngồi lì ở bàn ăn, em ấy thật sự rất chăm chỉ tới tìm nàng ở đài truyền hình mỗi bữa trưa, dù nàng hay em ấy có bận rộn làm việc tới đâu đi chăng nữa, Viên Nhất Kỳ vẫn sẽ có những kẽ hở của thời gian để dành riêng cho nàng.


- Thẩm Mộng Dao, tụi mình ở cùng nhau được không?

- Em nói nhăng cuội gì thế, chuyện này cần bàn kĩ chứ.


Viên Nhất Kỳ bật cười, khẽ rướn người hôn lên chóp mũi Thẩm Mộng Dao khiến nàng cười khúc khích, rồi ra hiệu cho Viên Nhất Kỳ im lặng để nàng nhận điện thoại của mẹ.


- Sao ạ, Nhậm Hào tới tìm mẹ sao? 


Thẩm Mộng Dao nhướn lông mày khó hiểu, rồi bật cười khi thấy phản ứng của Viên Nhất Kỳ đang nhăn nhó vẻ bất mãn khó chịu, nàng biết em ấy hẳn rất ghen. Nàng đưa tay xoa xoa lấy tóc trên đỉnh đầu em để trấn an, rồi tiếp tục nói, ánh mắt nhìn Viên Nhất Kỳ có chút tư vị:

- Ừm, mẹ, anh ấy không phải bạn trai con. Con... có dịp sẽ đưa người yêu con về gặp mẹ.


Viên Nhất Kỳ chợt thấy những ngón tay mềm mại của Thẩm Mộng Dao đang vuốt ve tóc mình như có lửa, ánh mắt cưng chiều của nàng cũng khiến mặt Viên Nhất Kỳ nóng lên lợi hại. Chị ấy thật sự không ngại đưa cô về nhà gặp mẹ, nghĩa là chị ấy không hổ thẹn với quyết định của mình cũng như không xấu hổ về bản thân Viên Nhất Kỳ. Việc này thật sự mang ý nghĩa rất quan trọng trong mối quan hệ của hai người. Viên Nhất Kỳ sốt sắng chờ nàng cúp điện thoại rồi vội vã nói:


- Chị nói thật sao?

- Ừ, không lẽ nói dối. - Thẩm Mộng Dao mỉm cười.

- Em... em không biết nói gì nữa. Chị chắc chắn chưa?

- Chị biết em lo lắng gì, đừng như vậy, em không có gì phải lo hết. Ừm, chị biết chúng ta mới gặp lại nhau, nhưng chị vẫn muốn khẳng định vị trí của em trong lòng chị. 


Những ngón tay thon dài của Thẩm Mộng Dao vẫn tiếp tục vuốt ve những lọn tóc sau gáy của Viên Nhất Kỳ để trấn an em. Viên Nhất Kỳ nhờ đó mỗi bớt nỗi lo đang tồn đọng trong lòng xuống một chút. Thẩm Mộng Dao bật cười, trong mắt lấp lánh ánh mắt cưng chiều nhìn người còn lại.  


- Em hiểu rồi, em cũng sẽ không làm chị thất vọng.


---------------


- Mẹ, con muốn dẫn bạn về nhà, mẹ không phiền chứ?


Viên Nhất Kỳ mới bước chân vào cửa đã nói lớn, biết giờ này chắc hẳn bà còn ở trong bếp nên cố nói để bà nghe thấy. Bà Viên dừng tay, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn con gái. Từ sau cái lần có người đến nhà Viên Nhất Kỳ vào năm đó, tuyệt nhiên không có lần thứ hai, bà Viên cảm giác con gái mình còn khép kín hơn cả trước đây khi còn học đại học vậy. Nhiều lần bà còn thắc mắc chẳng lẽ con gái mình không có bạn bè gì hay sao, nhưng Viên Nhất Kỳ thi thoảng vẫn còn nhắc đến mấy người bạn thân thiết của mình như Hân Dương, nên bà cũng không hỏi gì thêm nữa.


- Con còn phải hỏi mẹ à? Nhà là của con mà. - Bà Viên bật cười, lần đầu bà nghe chuyện này nên có chút lạ lẫm. 

- Ừm, chỉ là... Con nghĩ muốn thông báo với mẹ thôi. Con biết nhiều năm con không dẫn bạn về nhà, không phải con tự ti vì không muốn người ta gặp mẹ đâu, con chỉ tự ti về chính bản thân con thôi. - Viên Nhất Kỳ đột nhiên nói, giọng nhỏ dần đi nhìn bà Viên. - Nhưng mà con gặp được người khiến con tự nhắc nhở mình để không còn tự ti về bản thân nữa, nên con muốn mẹ gặp chị ấy.

- Chà, Kỳ Kỳ nhà ta cũng có ngày này sao. Được rồi, mẹ biết, mẹ chắc chắn sẽ tiếp đãi bạn con thật tốt. Giờ con tắm rửa đi rồi ăn cơm.


Rốt cuộc Viên Nhất Kỳ nhà bà vẫn là một đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện và ngoan ngoãn. Dù cô chưa từng nói, nhưng cô vẫn chọn không ra ở riêng cũng chỉ vì không muốn để mẹ ở một mình mà thôi. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là Viên Nhất Kỳ rất hiếu thảo cũng rất thương mẹ, nếu không vì mẹ có lẽ con đường đời của Viên Nhất Kỳ sẽ thay đổi nhiều lắm.

Vì mẹ quan trọng với mình đến vậy nên Viên Nhất Kỳ cũng quyết tâm để mẹ gặp Thẩm Mộng Dao. Cô tin mẹ sẽ rất thích chị ấy, và nếu có thể, cô thật sự muốn trong tương lai được sống cùng với nàng. Mẹ Viên Nhất Kỳ thật sự có thể nói là người dễ tính, bà hay im lặng quan sát và làm mọi việc một cách chỉn chu thầm lặng, chính vì thế nên sống chung với bà rất dễ chịu. 


Bởi vậy nên Viên Nhất Kỳ tự tin không phải không có lí do. Cô còn muốn nghĩ tới tương lai xa hơn cho cả hai, sau những gì hai người đã trải qua, hẳn cũng đã đến lúc họ được hưởng thụ sự hạnh phúc khi ở bên nhau rồi.


------


- Hay thật, không ngờ chị vẫn còn nhớ đường tới đây đó. 


Viên Nhất Kỳ cười khúc khích chạy ra đón Thẩm Mộng Dao, nàng ngược lại lại chỉ cười mỉm nhìn người đối diện, nói:

- Chúng ta khi nào đó nên ngồi lại nói thật lòng với nhau đi. Chị đương nhiên không phải sau từng đấy năm mới tới đây, chị vẫn nhìn thấy em thường xuyên hơn em nghĩ đó.

- Ừm, vậy sao. Em chắc là chỉ thấy chị trên TV thôi. 



Viên Nhất Kỳ gãi gũi mũi vẻ ngượng ngùng, trái tim lại dâng lên cảm giác chua xót, thật sự bản thân không đáng để Thẩm Mộng Dao yêu thích đến vậy mà. Thấy tay Thẩm Mộng Dao cầm theo một đống đồ, Viên Nhất Kỳ liền vội vã hấp tấp cầm lấy hết trên tay nàng, miệng cằn nhằn:


- Em quên không dặn chị không cần mang gì theo mà, nhà có mỗi 2 mẹ con, sao lại nhiều đồ vậy chứ?

- Lần gặp đầu tiên mà, tới bằng tay không thì không hay cho lắm...


Đang tính bước chân quay vào nhà thì Viên Nhất Kỳ chợt khựng lại, quay đầu nhìn Thẩm Mộng Dao làm nàng cũng đứng lại theo, nghiêm túc nói:

- Thẩm Mộng Dao, em ngày càng yêu chị rồi, chị muốn em làm sao đây chứ.

- Nói vớ vẩn, mau vào nhà không mẹ đợi. 


Thẩm Mộng Dao bật cười, đẩy nhẹ vào vai Viên Nhất Kỳ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác hạnh phúc. Mới bước chân vào nhà, sự quen thuộc ngay lập tức ập vào đầuThẩm Mộng Dao, kỉ niệm về ngày đó lại quay về, dù không muốn nhưng quả thật không thể tránh nổi cảm giác nhức nhối. Dù gì cũng là nút thắt chính dẫn tới việc hai người xa nhau khoảng thời gian lâu như vậy mà... Nhưng nàng nhanh chóng bỏ qua cái cảm giác đó, cũng là chuyện cũ rồi, nàng và Viên Nhất Kỳ còn thời gian để nói chuyện nhiều hơn.


- Sao mang nhiều đồ tới vậy chứ, cảm ơn con gái. 


Bà Viên mỉm cười nhận lấy quà của Thẩm Mộng Dao, bà cũng để ý ánh mắt Thẩm Mộng Dao quét qua người Viên Nhất Kỳ như để lấy lại tinh thần, nàng mỉm cười tự tin:

- Dạ con nghĩ tới vài thứ tốt cho sức khoẻ của bác nên mang tới. Con là Thẩm Mộng Dao, ừm... Là bạn của Kỳ Kỳ ạ.

- Chị ấy là phát thanh viên, có khi mẹ bật radio lên là toàn nghe giọng Dao Dao không đó.

- Nghe giọng con là thấy hay rồi. - Bà Viên bật cười. - Được rồi, hai đứa lên phòng đi, lát nữa xuống ăn cơm.


Viên Nhất Kỳ tự hào nhìn Thẩm Mộng Dao như muốn khoe với mẹ chiến tích của mình, rồi nắm tay nàng kéo lên phòng mình. Ánh mắt bà Viên nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, có chút tư vị riêng không nói nên lời.


-----------------

TBC.

Hi mọi người lại phải nói câu lâu rồi không gặp ~





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net