3 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió đêm lành lạnh, thổi qua đầu óc nóng hổi của tôi. Tôi không biết Thẩm Mộng Dao tan tầm lúc mấy giờ, nên cứ ngồi ngẩn người trong công bên cạnh TESS.

Suy nghĩ của tôi rối loạn, nghĩ cứ ngồi đối trăng thế này cho đến bình minh, không quan tâm gì hết...

Hương thơm quen thuộc theo gió chầm chậm đưa đến, tôi nghĩ có lẽ là hương hoa nở rộ trong góc nào đó được gió thổi tới, nhưng khi đôi bàn tay ấy ôm tôi từ phía sau, tôi không thể tiếp tục lừa mình dối người.

Đó là hương hoa thoang thoảng trên người Thẩm Mộng Dao, tôi luôn biết.

"... Sao chị biết em ở đây?" Tôi tựa cằm vào đầu gối nhìn bàn đu dây phía trước: "Tan tầm rồi?"

"Ừ, vừa xong việc đi ra, nhìn thấy xe em lại không thấy ai bên trong, chị nghĩ có lẽ em đang ở gần đây."

"Như vậy à?" Tôi sờ túi lấy di động ra xem, đúng là không nhỡ cuộc gọi nào. Hai tay Thẩm Mộng Dao vòng quanh người tôi, tôi chỉ có thể thuận thế ngả vào lòng chị.

"Ừ, như vậy đấy." Hơi thở của chị phớt qua tai tôi, ngưa ngứa và thoáng chút tê dại. "Dựa vào trực giác để tìm em, bị chị tìm thấy rồi."

Trong khoảnh khắc đấy tôi chợt muốn nói với người này, dù tôi ở đâu, xin hãy nhớ đến tìm tôi... Nhưng thật xấu hổ khi nói về suy nghĩ thoáng qua như vậy, tôi đành thôi.

"Thẩm Mộng Dao."

"Hửm?"

"Chị còn muốn ôm bao lâu?"

"Ừm... ôm cho đến khi chị không thấy lạnh nữa, sao nào?" Chị nói một cách hiển nhiên.

Thẩm Mộng Dao buông tay, đi vòng ra phía trước ngồi bên cạnh tôi, hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"

Tôi quay đầu nơi khác, lảng tránh ánh nhìn dịu dàng của chị, không thể nói vì chị mà tôi mới phiền lòng.

Tôi có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Thẩm Mộng Dao, không chút che giấu nhìn chằm chằm vào má tôi, tôi vừa quay đầu đã lập tức đón nhận ngọn đèn ấm áp nhất giữa trời đông lạnh giá này.

Lời nói của Thẩm Mộng Dao bị cắt ngang bởi tiếng nhạc chuông trên tay tôi. Tôi cười áy náy trước vẻ mặt khá bất mãn của chị, vừa cầm di động lên xem, trái tim bỗng co rút.

"Xảy ra chuyện gì?"

Đầu ngón tay tôi run run, chậm chạp không dám ấn phím nhận cuộc gọi, không thể tin vào mắt mình, nhưng một giây trước khi tiếng chuông dừng, tôi vẫn nghe máy.

"Tiểu Kỳ."

Lệ nóng phút chốc tuôn ướt viền mắt, lặng lẽ rơi xuống. Thẩm Mộng Dao cuống quýt, vội vã dùng ống tay áo lau nước mắt cho tôi, dùng giọng gió hỏi: "Chuyện gì vậy? Là Tống Hân Nhiễm sao?"

"Dì..."

Thẩm Mộng Dao khựng lại, mở to mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi cũng không thể tin được cuộc gọi này, trong những đêm tỉnh mộng, tôi thường nghĩ có ngày nào đó khi điện thoại của tôi đổ chuông, người gọi tới sẽ là dì hay không, nhưng khi trở thành sự thật, tôi lại cảm thấy hoảng hốt.

"Để anh nói chuyện." Giọng của dượng khiến tôi hoàn hồn, ông ấy gọi tôi một tiếng, không mào đầu nói thẳng: "Con chịu nghe điện thoại khiến chúng ta vui lắm. Tiểu Kỳ, thật ra..."

"Con xin lỗi."

Đầu dây bên kia im bặt sau lời xin lỗi đột ngột của tôi. Đây là lời tôi muốn nói nhất khi liên lạc với dì lần nữa. Phía bên kia ồn ào, còn tôi vừa nghe thấy giọng dì thì sống mũi đã cay cay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net