Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ông Thẩm cũng được phía cảnh sát mời lên lấy lời khai vì sau khi điều tra cảnh sát biết được vài ngày trước Trần Kha có cùng Trịnh Đan Ny là con gái ông ta bỏ trốn, sau khi tìm được ông đã rất giận dữ, tất cả người nhà họ Thẩm khi được cảnh sát đến tận nhà hỏi cũng thừa nhận có chuyện đó nên ông được xếp vào nhóm nghi phạm có khả năng ra tay nhưng ông ấy lại có bằng chứng ngoại phạm rất thuyết phục ngay cả Viên Nhất Kỳ cũng chứng minh đêm hôm ấy ông ta vẫn luôn ở nhà.

Truy xét điện thoại và những hoạt động của ông trong một tháng đổi lại gần cũng không có gì khả nghi, rốt cuộc...thả người !!

Thẩm Mạc Quân xem ra cũng còn chút tình người biết nhà họ Viên đang phải trãi qua khó khăn cũng không nhốt Trịnh Đan Ny nữa, nhưng còn chuyện hôn sự với Mẫn gia vẫn là phải tiếp tục cử hành

Bệnh viện quân y Bắc Kinh

" Chị không tin, không phải đâu..là tại chị gây ra hết đúng không ? Không, không, không thể "

Trần Kha sau khi tỉnh dậy và biết tin đã không ngừng liên tục lèm bèm như thế trong nước mắt. Đứng từ ngoài cửa nhìn vào, Viên Nhất Kỳ cũng không nhịn nổi thẩn người, Trịnh Đan Ny từ lúc đến đã không thể kìm nổi nước mắt. Nhìn người mình yêu khóc mấy ai mà không đau lòng, có đúng không ?

Trưởng khoa Lục sau khi xem xét bệnh án cộng với quan sát tận mắt không tránh khỏi thở dài nói với cậu

" Nhìn chung vết thương cũng không có gì đáng lo ngại chỉ có điều..."

Dừng lại một chút trưởng khoa Lục nhìn cậu rồi lại nói tiếp

" Tâm lý bệnh nhân có dấu hiệu của loại bệnh trầm cảm "

" Trầm cảm ? " Viên Nhất Kỳ hết sức kinh ngạc hỏi lại liền nhận được cái gật đầu, trưởng khoa nói tiếp

" Đây là loại bệnh thường gặp khi một người phải trãi qua cú sốc gì đó quá lớn, khiến cho họ dần cảm thấy chán nản với cuộc sống thực và thường sẽ tự vạch ra một cuộc sống trong mơ hoàn hảo để chối bỏ thực tại. Nếu căn bệnh này còn tiếp tục kéo dài tôi e rằng...tự tử là không thể tránh khỏi, đã có rất nhiều bệnh nhân phải bỏ mạng vì nó "

Trịnh Đan Ny sau khi nghe xong hoàn toàn suy sụp, ngưng khóc hỏi kĩ trưởng khoa

" Vậy có cách nào để điều trị ? "

Đẩy đẩy gọng kính cận, trưởng khoa Lục lấy từ túi ra một tờ danh thiếp đưa cho Trịnh Đan Ny

" Bệnh viện chúng tôi có bác sĩ Tả rất có tiếng trong lĩnh vực này, vì thường xuyên phải chữa trị cho những tên tội phạm mắc bệnh tâm lý nên vô cùng giàu kinh nghiệm, có thể sẽ giúp được bệnh nhân "

" Vậy bác sĩ đó giờ đang ở đâu ? " Viên Nhất Kỳ nghe có cơ hội liền không muốn bỏ lỡ, dù có phải chạy đi đâu để tìm cậu cũng chấp nhận chỉ cần Trần Kha bình an là được

Trưởng khoa gấp lại bệnh án đảo mắt nhìn hết thẩy ba người bọn họ, trầm giọng

" Thật tiếc vì mới vừa hôm qua bác sĩ Tả đã nghĩ phép để đi châu Âu du lịch cùng gia đình, hiện tại ít nhất hai tuần sau mới quay trở về "

Nói rồi trưởng khoa Lục cũng mau chóng rời đi, Viên Nhất Kỳ liền cầm lấy tấm danh thiếp ấn dãy số gọi ngay. Phải một lúc sau đầu dây bên kia mới được nhấc máy là một giọng nữ ngọt ngào

" Xin chào, xin cho hỏi có phải bác sĩ Tả Tịnh Viện đó không ạ ? "

" Tôi là vợ bác sĩ Tả, xin chờ một chút " sau đó cậu nghe tiếng động khi chuyển máy còn nghe tiếng thì thầm bên đầu dây bên kia:

" Là ai vậy ? "

"Chị cũng không biết "

"Bế con hộ em "

Lần này mới thật sự là bác sĩ Tả nghe máy, Viên Nhất Kỳ như vớt được vàng đem mọi chuyện nói ngay cho bác sĩ Tả.

" Tưởng Vân vẫn là không chịu nói một lời nào "

Phịch...tập hồ sơ được đặt lên bàn nơi mà Đới Manh đang chăm chú ghi chép, ngẩng đầu sếp ấy ngạc nhiên khi thấy người trước mặt, có phần lớn giọng

" Đường Lỵ Giai ? Sao cô lại về đây, chẳng phải là xin nghĩ phép du lịch hay sao ? "

Thượng uý Đường chỉ lắc đầu thở dài, giọng điệu than vãn

" Tả Tả vì nhận được bệnh nhân đang cần chữa trị gấp nên lập tức bay về, nói thật chẳng lần nào là chúng tôi có thể đưa cậu nhóc đi chơi một kỳ trọn vẹn "

Mím môi có ý cười, Đới Manh cũng có thể hiểu mà, cả hai đều bận rộn thì tất nhiên thời gian cho con cũng ít đi. Bỏ qua chuyện đó, sếp ấy hỏi về Tưởng Vân

" Tâm lý thế nào ? "

" Cả người thơ thẩn, ánh mắt vô hồn, không chịu mở miệng dù chỉ một lần. Theo như lời kể từ khi biết mình đang cầm hung khí giết ba mẹ cũng chẳng hề rơi một giọt lệ nào. Tôi nghĩ nghi phạm này cũng nên đến để Tả Tịnh Viện chữa trị thì hơn "

Gật gù hiểu ý, Đới Manh ngẩng đầu hỏi ngược lại cô

" Thượng uý Đường là đang giúp chồng kiếm thêm bệnh nhân sao a ? "

" Tôi sẽ méc sếp Mạc về chuyện này, xin phép " 

Nói rồi Đường Lỵ Giai cũng chuồng lẹ ra cửa. Nhìn theo Đới Manh không khỏi buồn cười nhưng khi cúi xuống nhìn thấy hồ sơ của Tưởng Vân, bất giác mép miệng rũ xuống.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net