Chap 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Viên Nhất Kỳ ấn mạnh chân ga chạy nhanh nhất có thể về lối vào nhưng nó đã sớm bị khoá chặt từ lâu. Chết tiệt ! Cậu đánh liều, xoay tay lái rẽ hướng khác tìm vận may. Tuy nhiên may mắn quả thật không mỉm cười với cả hai khi một bóng đen lướt qua trước kính xe. Không lâu sau đó xe bỗng chốc mất kiểm soát, từ phía đối diện một chiếc xe khác như vũ bảo lao đến

Cạch...rầm !!! Chiếc xe vỡ vụng trong gang tấc. 

Viên Nhất Kỳ thì vừa mới được cứu may khi cậu đã nhanh hơn một bước, tháo dây an toàn và ôm chặt Trần Kha nhảy ra bên ngoài, lăn liền ba bốn vòng trên đất

Giờ thì hay rồi, bốn phía đều bị đám vệ sĩ cùng ông ta bao vây. Viên Nhất Kỳ cùng Trần Kha hết cách đưa tay lên đầu ra hiệu đầu hàng, miệng lại thì thầm với nhau

" Viên Nhất Kỳ để chị giữ chân bọn chúng em mau chạy đi "

" Nói cái gì vậy, để em làm việc đó. Chị..còn có Đan Ny "

Phải, ít ra cậu và Thẩm Mộng Dao dẫu gì cũng chỉ là trên danh nghĩa còn Trần Kha và Trịnh Đan Ny hai người họ sự yêu nhau, bi kịch này tốt nhất cậu nên thay Trần Kha gánh

Đúng lúc đó các vị bề trên cũng xuất hiện, Trịnh Đan Ny cùng Thẩm Mộng Dao đầu tiên là hoảng hốt sau đó là lo lắng không ngừng. Trịnh Đan Ny có chút mất bình tỉnh gọi tên Trần Kha, sau đó muốn nhào đến nào ngờ bị lão ta bên cạnh ngăn cản, nhướng mắt bảo người giữ chặt Trịnh Đan Ny lại.

Ông ta nhíu này, gương mặt ở tuổi 70 nhưng lại không hề xuất hiện một nếp nhăn nào hệt độ tuổi ba mươi kia, làn da trắng bệch xanh xao, đôi môi khát máu đỏ rượu. Sợ nhất chính là ánh mắt, đôi con ngươi hiện rõ hình ảnh con mồi trong tầm mắt, đỏ ngầu, doạ người kinh hồn hãi vía

" Thì ra là hai đứa cháu rể của ta đây sao ? Trông rất tuấn tú vượt trội hơn người "

Hai người các cậu khinh, vẫn đứng yên chăm chú quan sát. Ông ta lại bật cười, nụ cười nghe đến rợn óc

" Đừng sợ dù sao cũng là người cùng một nhà. Chỉ cần các cháu không nói chuyện này ta sẽ cho các cháu bình an trở về ha "

" Ông đang lừa đứa trẻ lên 3 đấy à ? " Viên Nhất Kỳ buồn cười lên tiếng.

Ông ta liền tỏ ra niềm nở ồ lên một tiếng

" Cháu đây chắc là Viên Nhất Kỳ chồng của Thẩm Mộng Dao cháu ta ? "

Cậu không trả lời, ông ta lại nói tiếp giọng chán nãn vờ buồn bã


" Cháu và vợ cháu quả thật rất giống nhau, đều rất đa nghi a "

" Là tôi đa nghi hay nghi trúng tim ông ? "

Thấy Viên Nhất Kỳ thẳng thắng như vậy ông ta cũng chẳng còn hứng vòng vo. Cười khuẩy vào thẳng vấn đề chính

" Đã vậy ta cũng không cần nhiều lời. Phải ! Ta còn có một điều kiện "

Nhếch mép cả hai đợi lão ta đưa ra điều kiện

" Chỉ cần hai đứa chấp nhận trở thành Vampire thì hai ngươi vẫn có được cuộc sống trước đây "

" Còn không ? "

Lão ta cười cười ngay sau đó nụ cười tắt hẳn phun ra một chữ lạnh người

" Chết !! "

" Kết quả này vốn dĩ chúng tôi đã biết, nhàm chán "

Lúc này Viên Nhất Kỳ lại quay sang nhìn Trần Kha, nghĩ ngợi sau đó nhìn thẳng lão ta ra ý thoã thuận

" Được, tôi sẽ chấp nhận điều kiện đó "

" Viên Nhất Kỳ !!! "

Cả Thẩm Mộng Dao và Trần Kha bên cạnh đều kinh ngạc gọi tên cậu. Lão ta lại cười đắc ý, cậu nhanh chóng nói tiếp

" Nhưng chỉ một mình tôi thôi. Ông tha cho Trần Kha đi "

Nụ cười trên môi ông ta vội thu lại, phản đối

" Không được, là tận mắt cả hai ngươi nhìn thấy một người chịu thì có nghĩa lý gì ? "

" Chị ấy sẽ không nỡ gọi người đến bắt chính em mình đâu " nghĩ lại cũng có lý, lúc này Trần Kha lại lên tiếng hô to

" Tôi sẽ báo cảnh sát đến nếu các người thả tôi đi, nhưng tôi dám chắc mọi chuyện sẽ không tồi tệ nếu các người giữ tôi và thả Viên Nhất Kỳ đi "

" Kha Kha..chị.... " khó khăn lắm ông ta mới có vẻ chịu thoã thuận vậy mà Trần Kha...

" Câm miệng ! Nghe lời chút đi đồ ngang bướng " Trần Kha tức giận quát lên. Lúc đó lão ta nghe cũng không muốn nghe liền nạt nộ

" Các ngươi bớt lôi thôi đi, không đồng ý tao sẽ giết cả hai, khỏi nói nhiều "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net