Chap 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Dù em biết rõ nó là sai trái nhưng em không thể ngăn cản mình đừng lao vào "

" Nhưng Viên Nhất Kỳ là người đã có vợ "

" Em biết, nhưng em không thể.. "

Đó là toàn bộ cuộc hội thoại cuối cùng của Tống Hân Nhiễm và Trương Hân ngay cái đêm mà tên vampire xuất hiện cướp đoạt đi mạng sống của cô ấy. Khúc nhạc vu dương phát ra từ cây ghita được ngón tay thon dài gãy nhịp nhàng bên cạnh bia mộ giữa đồng hoa. Ngừng tay, Viên Nhất Kỳ ngẩng đầu lên tuốt trên cao bầu trời sáng rực nói với người bên cạnh

" Đã hứa sẽ đàn cho cậu nghe ngay khi tớ học xong ghita...vậy mà cậu cũng không đợi được "

Đặt nhẹ tay lên mộ đá cẩm thạch, Viên Nhất Kỳ mỉm cười cái nụ cười mà đã từng có người bảo rằng " Tớ thật sự rất thích lúc cậu cười đấy Kỳ Kỳ à "

" Cảm ơn cậu đã yêu tớ, Tống Hân Nhiễm. Nếu có kiếp sau nhất định đừng có khờ dại mà yêu tớ nữa "

Lời vừa dứt một cơn gió liền thổi qua, khiến tóc cậu tung bay, cả đồng hoa cũng ngã nghiêng theo chiều gió đẩy. Một cánh hoa vàng khẽ rơi vướng lại trên mu bàn tay cậu " Nó đẹp thật, đẹp y như cậu vậy ".

Phập...tấm vãi đỏ khánh thành được cắt gọn, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng. Ai nấy đều tươi cười nâng ly chúc mừng

" Trần Kha à chúc mừng đã mở thêm chi nhánh aa " Trương Hân nâng ly chúc mừng, Trần Kha bật cười liền liếc sang người bên cạnh chúc lại

" Chúc mừng bác sĩ Trương sắp kết hôn aa "

" Thiệp vẫn chưa gửi cơ mà ? " 

Hứa Dương Ngọc Trác bất ngờ lên tiếng hỏi. Cả Trần Kha và Trịnh Đan Ny nhìn nhau liền phá lên cười, Đan Ny chỉ vào Trương Hân bêu réo

" Chẳng phải là do bác sĩ Trương tháo hức quá đi khoe khắp nơi hay sao "

" Ơ...thật là, ngại chết đi được "

Cùng lúc đó từ phía xa vang lên tiếng gọi " Kha Kha ". Quay sang thì cậu ấy phải mở to mắt bất ngờ

" Vân tỷ ? " Trần Kha tiến đến nhận lấy quà từ tay Tưởng Vân ngạc nhiên hỏi

" Sao về sớm vậy ? Chưa tới hạn mà "

Cứ tưởng là sẽ nghe được câu mừng rỡ nào đó, thật không ngờ ngay câu đầu tiên đã hỏi ngay lý do.
" Mày khai trương tao về không được à ? "

" Ai mượn, không về càng tốt "

Phút chốc Tưởng Vân bỗng không nhận ra liệu đây có phải đứa em cùng máu mủ với mình không nhỡ ? Người nhà có thể vô tình như thế sao cơ ?

Phẩy tay bỏ qua chuyện đó, Tưởng Vân đảo mắt tìm kiếm không thấy mới quay sang hỏi Trần Kha

" Kỳ Kỳ đâu rồi ? "

" À nó đang ở New Zealand hay gì đó ".


Hoắc xì..cậu liên tục hoắc xì liền hai cái ngay cả selfcam cũng vì thế mà lắc lư, lập tức nhận lấy lời phàn nàn bên tai

" Đã bảo em trời lạnh rồi còn mặc phông phanh như thế "

Nói rồi cô nhón chân lấy khăn choàng của mình choàng cho cậu
" Em không có lạnh đâu, tự nhiên muốn hoắc xì thôi "

" Còn nói " Thẩm tổng lôi tay cậu đi nhanh vào một cửa hàng gần đó

" Gì thế ? "

Thẩm Mộng Dao không trả lời chỉ đi vòng quay cửa hàng sau đó chỉ vào một cái đồng hồ, bảo chị nhân viên lấy cho xem. Ưng mắt cũng chẳng cần hỏi họ Viên cô trực tiếp thanh toán

" Đi thôi "

Nắm tay họ Viên kéo đi, đến nhà hàng bên kia đường dùng bữa. Viên Nhất Kỳ cẩn thận giúp cô cắt gọn phần bò vì tay phải của Thẩm Mộng Dao mới chữa trị xoá thẹo xong nên vẫn còn yếu, tạm thời không nên cử động nhiều

Hạ dao, truyền đĩa sang phía Thẩm Mộng Dao vẫn thấy cô khoanh tay dựa ghế nhìn chằm chằm vào cậu, buộc miệng cậu nói

" Tôi biết là tôi đẹp rồi nhìn hoài cũng không chán nhưng nếu đang ăn mà bị nhìn như thế có chút không thoãi mái aa "

Thật là... Thẩm Mộng Dao thẳng người, không nhanh dùng bữa mà lôi chiếc hộp nhỏ đẩy về phía hắn. Sớm đã biết là sẽ được tặng quà nên cũng chẳng bất ngờ gì mấy, bên trong quả thật là đồng hồ, của hãng rolex

Ngẩng mặt hỏi cô " Không đeo cho tôi sao ? "

!!?...không ngờ hắn lại đòi thế, Thẩm Mộng Dao lại không muốn hắn đắc ý nên từ chối

" Bị liệt à ? "

Câu này nghe có vẻ hơi quen, khựng lại nụ cười. Cậu tặc lưỡi vài cái, đậy nắp hộp lại

" Sao không đeo vào ? "

" Không thích sao tôi phải đeo ? "

Nhìn mặt hắn xem, hất hất đá đểu thật muốn vã vào một cú. Hạ nĩa, cô nâng tay hắn lên đem chiếc đồng hồ mới toang tự mình đeo vào cho hắn

" Mang theo nó bỏ trốn là đền không có nổi đâu "

" Vậy là giam lỏng tôi rồi rồi còn gì ? ". cậu chống cằm thách thức đại tiểu thư. Ngược lại Thẩm Mộng Dao chỉ nhàn nhã hưởng thức miếng thịt bò, nhàn rỗi đáp

" Thử kiếm xem có nhà giam nào sung sướng như Thẩm gia không ? "

Chà chà...quả là không có rồi aa. Ưu đãi của nhà giam này thật sự là vô cùng hấp dẫn nếu như là người thường cũng muốn được phạm tội để vào nhà giam này ngay thôi

Người thường cũng muốn phạm tội ? Nghĩ thế cậu liền tò mò hỏi thử

" Thế phạm tội gì mới được tù chung thân aa ? "

" Hiếp dâm "

Phụt!!....hớp rượu vừa đi đến cuống họng theo câu nói của đại tiểu thư Thẩm gia trở ngược lên miệng khiến Viên Nhất Kỳ một tràn sặc sụa đỏ mặt tía tai.

Cái con người này thật là...luôn luôn hốc búa như thế chả lãng mạng chút gì cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net