Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Viên Nhất Kỳ vừa đi ra đã nhìn không thấy Thẩm Mộng Dao đâu, đồ ăn trên bàn vẫn còn chưa ăn hết.

Đâu đó trong buổi tiệc, bóng dáng Viên Nhất Kỳ  không ngừng tìm kiếm nàng. Cô tìm nàng ở mọi nơi trong buổi tiệc, không hiểu vì sao trong thâm tâm cứ cảm thấy bồn chồn đầy bất an. Cô sợ nàng sẽ xảy ra, chuyện, chuyện gì đó mà cô khó có thể nghĩ ra được.

Chết tiệt.

" Thẩm Mộng Dao chị đang ở đâu? "

Viên Nhất Kỳ lo lắng đến choáng váng, hơi thở nặng nhọc, là vì chạy quá nhiều. Viên Nhất Kỳ thấm mệt gục đầu cựa mình vào bờ tường, nghĩ nữa ngày trời cũng không ra lí do khiến Thẩm Mộng Dao biến mất trong tí tắc.

Bỗng, có một tin nhắn được gửi đến. Cô lật đật mở ra xem, nó được gửi đến bằng tài khoản của Thẩm Mộng Dao.

" Muốn cứu người thì đến khu XXX "

Dòng tin nhắn chỉ vọn vẻn vài chữ, nó làm cho Viên Nhất Kỳ cảm thấy mơ hồ.

Không nghĩ ngợi nhiều, điều quan trọng lúc này là tính mạng của Thẩm Mộng Dao. Nói đoạn cô lập tức đi ngay đến địa điểm đó, nhưng rồi lại chợt nhận ra một mình cô làm sao đối phó với nhiều người như vậy được, chỉ sợ không cứu được người mà ngay chính bản thân cô còn bị đánh te tua đến biến dạng luôn không chừng.

Bọn chúng dám nhắn tin nói vậy chắc hẵn đã lên kế hoạch, điều kì lạ ở đây là bọn chúng không có tống tiền. Cô thắc mắc, có lẽ nào người mà bọn chúng nhắm đến là cô chứ không phải nàng.

Viên Nhất Kỳ gọi điện cho một số điện thoại rồi tự mình chạy xe đến đó, không cho tài xế đi theo.
.
.
.
.

Đến nơi, cô nhìn thấy xung quanh không có lấy bóng dáng một ngôi nhà nào ngoài nhà của bọn chúng. Khắp nơi bị bao phủ bởi cây và cỏ dại, canh nhà thì mục nát đầy dẫy dây leo.

Viên Nhất Kỳ cận thận bước vào trong, từng bước từng bước nhẹ như gió. Vừa đi vừa quan sát xung quanh, bởi vì ở đây quá tối đi, u ám như nhà ma vậy. Cho tới khi cô đi đến một ô phòng trống rỗng.

" Nhà nhìn nhỏ mà sao tùm lum phòng thế này ". Viên Nhất Kỳ lẩm bẩm đánh lảm nhảm

Viên Nhất Kỳ nheo mắt nhìn vào trong, tối quá không thấy gì hết.

Dù cho không muốn bước vào trong thật nhưng trực giác lại mách bảo với cô rằng Thẩm Mộng Dao chắc chắn ở trong đó, chỉ là cô không thấy thôi.

Viên Nhất Kỳ bước vào bên trong, cũng rất thận trọng đối với từng bước chân nhỏ. Cô chỉ sợ, bọn chúng đột ngột lao ra tập kích chính mình.

Ánh mắt cô chợt mở to. Cô tìm thấy nàng rồi, tìm được rồi...

Cùng lúc vui mừng, Viên Nhất Kỳ làm sao biết được nguy hiểm đang đứng xung quanh cô. Những tia mắt ác liệt ẩn mình trong bóng tối, những tên côn đồ với loạt vũ khí gây chết người ở trong tay.

Bọn chúng nhìn nhau, lại nhìn qua tên đứng đầu, Hắn khẽ gật đầu.

Viên Nhất Kỳ còn chưa đi tới được nữa bước đã bị hai tên nam nhân khóa chặt tay lại. Tên cầm đầu lúc này mới thực sự lộ diện, hắn đi ra với điếu thuốc lào trên tay, hắn đạp mạnh vào đầu gối của cô, làm cô mất thăng bằng mà khụy xuống nền đất một cách đau đớn.

Cô nhăn mặt đầy khó chịu, một phần là vì đau và một phần là vì ghét bỏ. Nhưng cũng rất nhanh nhận thấy đây là người quen, là tên lúc trước bị cô đánh đây mà.

" Bất ngờ thật, tôi không nghĩ ông lại là người cầm đầu của một đám ngu ngốc này đâu "

" Làm sao?... mày thấy thế nào ".Hắn nắm chặt lấy phần đầu cô, buộc cô phải ngửa mặt lên nhìn hắn.

" Sống trên đời cái gì cũng có thể xảy ra ". Viên Nhất Kỳ buộc miệng cảm thán một câu.

Hắn thấy vậy liền bật cười đê tiện.

Viên Nhất Kỳ lại mở miệng nói tiếp:" Bắt được tôi rồi thì mau thả người "

" Chậc, nếu dễ dàng như mày nói thì tao đã làm tổng thống rồi. Cái hay còn chưa bắt đầu, mày sốt ruột để làm gì ".Hắn châm chọc

" Cảnh sát sẽ tới đây ngay thôi "

Hắn nghe cô nói liền cau mày, ánh mắt nheo lại. Hắn trừng mắt đến gần cô mà nói:" Mày nghĩ tao sợ sao? không không không. Chỉ sợ lúc bọn chúng đến đây mày đã bại dưới chân tao rồi "

Cùng lúc đó hắn lại đi đến chỗ Thẩm Mộng Dao đang bị trói. Giương tay khẽ vuốt ve khuôn mặt mỹ miều ấy:" Chi bằng tao ăn sạch cô gái này trước mặt mày, rồi lúc cảnh sát đến cũng chưa muộn nhỉ? ".Hắn cười phá lên

" Đừng đụng vào chị ấy ". Viên Nhất Kỳ gắt lên khi thấy hắn động chạm vào người Thẩm Mộng Dao. Người đâu rồi, cảnh sát sao vẫn chưa đến, tiện thể đi ngắm cảnh đêm à.

" Câm mồm ".Hắn giẫn giữ đá mạnh vào bụng cô một cú đau điếng:" Mày không có quyền lên tiếng ở đây, việc của mày là cứ từ từ tận hưởng ". hắn trỏ tay vào vai của cô với vẻ mặt đầy nham hiểm.

Nói rồi, hắn cho hai tên đàn em giữ chặt cô lại hơn, tránh cho cô quấy phá hắn làm việc. Hắn ranh mãnh tiến lại gần Thẩm Mộng Dao, bóp miệng nàng dốc vào một thứ nước loãng. Viên Nhất Kỳ dù ngốc nhưng vẫn phân biệt được, đứng nhìn cũng biết được thứ thuốc đó là gì, cho nên cô càng cảm thấy phận nổ hơn bao giờ hết. 

Thuốc bắt đầu thấm vào cơ thể, tác dụng thật uy lực. Nó khiến Thẩm Mộng Dao bừng tỉnh. Thân thể nàng khó chịu không tả nổi, từng thớ thịt như bị hàng trăm con kiến bò lên, muốn gãi nhưng không tài nào gãi được. Hô hấp rối loạn, nàng không tự chủ được chính mình, uốn éo không ngừng.

Trông thật câu hồn.

Tên lão đại vuốt ve thân thể nàng, làm nàng run lên từng đợt. Hắn hung bão xé lấy phần trên chiếc đầm đắt giá ấy, khuôn ngực mập mờ lộ ra trước mắt. Hắn thèm thuồng liếm liếm môi, cởi phăng chiếc áo mình đang mặc, một con hổ lớn xuất hiện sau lưng hắn đầy nam tính. Hắn đưa tay nhẹ xoa nắn bầu ngực ấy, làm nàng rên khe khẽ.

" KHỐN NẠN ".Viên Nhất Kỳ gằn từng chữ, bàn tay bị giữ chặt đã khóa thành nắm đấm, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Người cô run rẩy liên hồi, là vì tức giẫn đến rung người.

Quá lắm rồi.

" A...."

Một tiếng kêu vang lên khắp phòng, hai bàn tay đang giữ chặt cô đã bị trật khớp nhẹ.

Ai cũng có giới hạn của chính mình, ngay đến cô cũng vậy, cô dùng lực bẻ cánh tay của hai tên đó, tung cước đá thật mạnh vào bụng làm chúng bổ nhào ra nền đất. Cô cười man rợn, bốn tên còn lại và tên cầm đầu trố mắt nhìn Viên Nhất Kỳ.

Tên cầm đầu dừng hành động, để lại Thẩm Mộng Dao vẫn đang chịu đựng cơn khó chịu do thuốc đem lại. Hắn đi lên trên những tên còn lại, chỉ tay vào mặt Viên Nhất Kỳ gằn giọng nói.

" Biết điều thì im lặng cho tao làm việc, một với bảy. Mày nghĩ mày đánh lại bọn tao sao? "

" Đánh lại cũng đánh, không đánh lại cũng đánh "

Viên Nhất Kỳ như người bệnh, cô chẳng còn quan tâm đến sống chết nữa. Dù gì cảnh sát cũng sẽ đến, cầm cự thêm chút nữa là được. Một với năm không chết thì què thôi, có gì mà sợ.

" Còn nhìn gì nữa? "

Tên lão đại thét lên, những tên còn lại lao về phía cô, nhưng bản thân hắn lại không lên mà ngồi trên ghế, từ từ tận hưởng hút thuốc. Viên Nhất Kỳ vớ đại một cây gậy của hai tên bị đánh lúc nãy, đập mạnh vào tên ở gần mình nhất khiến gã bật ngửa ra sau vô tình đụng trúng tên ở sau ngã sóng hoài.

Viên Nhất Kỳ lại vô thức nhìn về phía Thẩm Mộng Dao, nhận thấy tình hình ngày càng không ổn rồi. Thẩm Mộng Dao vì tác dụng của thuốc mà trở nên mê sảng, trước mắt là một mảng mờ mờ ảo ảo. Nàng lúc này không còn sức lực, chỉ có thể giương mắt nhìn nữ nhân ở trước mặt, mấp máy môi rồi gục xuống.

Một chọi bảy, tên lão đại vẫn còn rất bình tĩnh. Những tên đàn em của hắn bị đánh bầm dập khắp người, vậy mà vẫn đứng lên đánh tiếp nữa. Không chỉ bọn chúng bị thương mà Viên Nhất Kỳ cũng bị, nơi khóe miệng, sau lưng bị rạch một vết lớn và chi chít những vết xước nhỏ trên người. Phải công nhận, tuy là nữ nhân nhưng sức chịu đựng của cô cũng không kém nam nhân là mấy đâu.

Sau một hồi lâu đôi co, vì điên tiết Viên Nhất Kỳ đã cho bọn chúng ăn đòn ngập họng, tên nào tên nấy nằm ôm bụng lăn lóc khắp nên đất. Viên Nhất Kỳ quăng phăng chiếc gậy lên một trong những tên đó. Cô không chút nghĩ ngợi, từng bước khập khiểng đi đến chỗ mà hắn đang ung dung ngồi đó. Hai người đối diện nhau, một đứng một ngồi, một nam một nữ.

" Lần này mày sẽ không đánh lại tao, tao đã tốn rất nhiều để chờ đến hôm nay "

" Ông theo dõi tôi? "

" Phải, và tao khỏe hơn mày nhiều "

" Đúng vậy ".Viên Nhất Kỳ nhếch khóe môi đã rướm máu lên:" Nhưng mà...Ông chỉ tức giẫn bằng 5/10 của tôi thôi "

Nói rồi cô xông lên tung một cước đá phăng hắn ra khỏi ghế, nhưng hắn né được, tóm lấy chân cô. Viên Nhất Kỳ xoay một vòng, chân còn lại quét qua mặt hắn. Hắn quệt vết máu ở khóe miệng, nhìn cô.

" Khỏe như vậy, tới đây "

Hắn hùng hổ lao đến chỗ Viên Nhất Kỳ tung một đấm, cô đưa tay ra đỡ, cũng vì thế mà bị chắn đi tầm nhìn. Phía bụng lại truyền đến cảm giác đau nhói khó thở, cô mất đà ngã về sau. Luyện tập kĩ lượng có khác, một cước của hắn như làm cô bị gảy nhiều cái xương sườn. Cô ôm bụng, chật vật đứng dậy.

" Chịu đựng khá đấy, tiếc là kĩ thuật quá kém đi "

" Nói thừa "

Cả hai người cùng lao lên chiến tiếp. Thân thể của cả hai đều lãnh trọn những cú đấm, đá của nhau. Viên Nhất Kỳ bây giờ mới ngẫm lại, tên kia nói rất đúng. Chênh lệch quá lớn rồi, dù có như thế nào cũng chỉ là nữ nhân. Với lại cô vừa đánh ở một trận kia, sức lực hao tốn đi không ít. Bây giờ còn phải đối phó với một gã điên luyện tập đêm ngày, có chút...lép vế rồi.

Được một lúc sau Viên Nhất Kỳ lại bị đánh bật tung ra ngoài, trượt chân phải chân mình mà đập ngã khuỵu. Vết thương lớn ở trên lưng bị va đập mạnh vào tường, máu chảy từng giọt. Viên Nhất Kỳ chống hai tay xuống nền đất, cố đứng lên nhưng không nổi

" Mày thua rồi "

" Hừ....".Cô khinh bỉ.

Hắn chầm chầm tiến lại phía cô, rút trong người một khẩu súng lục mới toanh. Ngồi chộm xuống, chỉ súng vào trán cô.

" Tạm biệt ".Hắn bóp còi súng.

*Đoàng*

Tiếng súng vang lên, Viên Nhất Kỳ nhắm tịt mắt đón chờ viên đạn bay ra, vẫn không nhận thấy cảm giác đau truyền đến, cô liền từ từ mở mắt ra. Tên lão đại trợn tròn mắt nhìn cô, lồng ngực hắn phủ đầy máu. Mồ hôi tuôn ra, hắn ú ớ không nói được lời nào, ngã phịch xuống nền đất mà ngất đi.

Cùng lúc đó cô lại nghe thấy tiếng cảnh sát, và tiếng còi xe hú vang trời:" Cảnh sát đây, giơ tay lên "

Đám đàn em của hắn bị bắt đi, xác của hắn cũng bị lấy đi. Ngay lúc đó, Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác cũng hối hả chạy vào trong.

" Ôi Thiên a, sao lại chạy máu nhiều như vậy? "

Hứa Dương Ngọc Trác lo lắng như sắp xỉu tới nơi, tại sao lại bị thương nhiều đến vậy, máu chảy cùng áo hết rồi.

" Em không sao hết, hai chị cũng đừng quá lo ". Viên Nhất Kỳ cười khì khì, xua tay trả lời.

" Em còn cười được? " Trương Hân lên tiếng trách mắng.

" Mà Dao Dao đâu? "

Viên Nhất Kỳ lúc này mới bừng tỉnh rằng Thẩm Mộng Dao vẫn còn bị trói và đang chịu tác dụng của thuốc. Cô vội  vàng đến bên Thẩm Mộng Dao, nhẹ nhàng cởi trói ra cho nàng. Nhìn những vết hằn do dây thừng để lại, cô chỉ hận không tự tay đàn xát bọn chúng một trận.

Viên Nhất Kỳ nâng cằm Thẩm Mộng Dao lên, nhẹ nhàng hỏi:" Thẩm Mộng Dao, Dao Dao, chị có nghe thấy em nói gì không "

Viên Nhất Kỳ cảm thấy thân nhiệt Thẩm Mộng Dao lúc này càng tăng cao, nóng như lò lửa, mồ hôi tứa ra trơn trượt như dầu ăn. Cô nhíu mày, nhấc bổng cả người nàng lên. Thẩm Mộng Dao lúc này nữa mê nữa tỉnh, trong người vẫn khó chịu bởi tác dụng của thuốc, nhưng vẫn miễn cưỡng mở mắt ra. Lại thấy khuôn mặt của nữ nhân nào đó, nàng vẫn còn tỉnh táo để biết được người đó là ai. Thấy được vẻ lo lắng của người nọ, nàng không thể phủ nhận rằng mình còn rất muốn người kia.

" Mau ra xe, em không có chìa khóa nhà của chị ấy. Hai người mau đến chung cư riêng của em, còn em sẽ đưa chị ấy về sau "

Không biết bằng cách nào, Viên Nhất Kỳ lại bế Thẩm Mộng Dao trên tay một cách dễ dàng như vậy. Đến cả hai người Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác cũng phải trố mắt lên nhìn.

" Vậy được, em nhớ cận thận "

Viên Nhất Kỳ bế Thẩm Mộng Dao đi ra xe, lại thấy có điều gì đó không đúng. Hai tay vừa nãy đang câu quanh cổ bỗng chốc sờ soạn khắp người cô, tay kéo mặt cô xuống, ôm đầu và dụi dụi vào lồng ngực cô. Phải khó khăn lắm Viên Nhất Kỳ mới đưa được Thẩm Mộng Dao ra xe, vừa ra đến nơi đã thấy cảnh sát đang tra hỏi đám côn đồ.

Cô đặt nàng nằm xuống ở hàng ghế sau, nhưng chưa kịp làm gì đã bị một lực câu lấy cổ kéo cả thân xuống. Viên Nhất Kỳ cảm nhận rõ hơi thở dồn dập của Thẩm Mộng Dao ở vành tai, ánh mắt nàng đầy dục vọng nhìn lấy cô. Đôi môi bị đôi môi khác chiếm lấy, nàng vòng hai chân quanh eo cô, thuận thế xoay cô đặt dưới thân. Cứ thế tận hưởng mật ngọt từ miệng cô, rồi đưa lưỡi trượt xuống cổ, rồi từ cổ trượt xuống ngực. Viên Nhất Kỳ càng nghĩ càng thấy không đúng, nếu cứ đà này cô không chắc sẽ có chuyện gì xảy ra với nàng đâu.

" Xin lỗi "

Đoạn, Viên Nhất Kỳ chưởng mạnh vào sau gáy Thẩm Mộng Dao, cả thân nàng run lên rồi lịm xuống mà gục xuống vai cô. Viên Nhất Kỳ buông lỏng người, thở gấp. Cuối cùng cũng xong, sợ chết đi được.

Sau đó Thẩm Mộng Dao được Viên Nhất Kỳ lái xe đưa về nhà.

Hết truyện.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net