Chương 37.Ngày Thứ Hai Mươi Bảy (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời tiết cuối tháng tư, ánh nắng chan hòa, gió nhẹ ấm áp, đẹp tới mức con người ta cảm thấy dễ chịu tận cõi lòng.

Khắp nơi đều là sắc xanh bừng bừng, hoa hồng trong vườn hoa sau nhà họ Viên cũng bắt đầu đâm chồi, mềm mại phơi mình đón gió, dường như muốn đuổi sạch hơi thở chết chóc đã nghẹn cả mùa đông.

Lúc mẹ Mộng Dao còn sống thích nhất là hoa cỏ cây cảnh. Đáng tiếc điều kiện trong nhà không cho phép, bà chỉ có thể chọn hoa hồng mạnh mẽ chịu đất nhất, trồng hai bên cửa sổ nhà mình.

Mùa hè, gió thổi qua, hương thơm lọt qua cửa sổ vào nhà, quả thực khiến người ta say ngất ngây.

Bây giờ nghe được vườn hoa nhà họ Viên có hoa hồng, Mộng Dao nhất định muốn đi xem.

Mảnh đất này của nhà họ Viên, nói là vườn hoa, thật ra không hề chăm sóc tỉ mỉ. Thượng tướng Viên và Viên phu nhân đều không thích hoa cỏ, cũng chỉ sai người trồng đại vài loại, định kỳ nhổ cỏ, không để nó thành đất hoang mà thôi.

Mộng Dao ở nhà họ Viên lâu như vậy, người trong nhà không ai nhắc tới, cho dù tản bộ cũng chỉ dẫn nàng đến công viên trong khu này.

Bây giờ đột nhiên từ miệng Nhất Kỳ biết được trong nhà có một nơi như thế, hơn nữa còn có hoa hồng, nàng không kìm lòng được, mới sáng sớm đã kéo Nhất Kỳ xuống lầu, chạy ra vườn hoa.

Tuy nói là xuân mệt thu mỏi nhưng hai người đều không phải người lười biếng, giờ giấc sinh hoạt vẫn như trước nay, đều là dậy sớm, ngủ sớm, cũng khá mạnh khỏe.

Nói là xem, kỳ thật Mộng Dao đâu nhìn thấy, dưới sự hướng dẫn của Nhất Kỳ, dè dặt cẩn thận sờ chồi hoa hồng non mới nhú, trong lòng kích động.

Nhất Kỳ không hề biết hoa hồng có ý nghĩa gì với Mộng Dao, nhưng hiếm khi thấy nàng thích thứ gì như thế, cô cũng cao hứng theo.

Có điều, Nhất Kỳ cau mày, hơi sầu lòng. Một khi ngày phép của cô chấm dứt, Mộng Dao nhất định theo cô đi bộ đội. Doanh trại của họ trong núi, là một nơi vừa hoang vu vừa bí ẩn, ở đó chẳng có hoa hồng gì hết, hái một đóa hoa dại cũng phải leo vách núi. Phải làm sao đây?

Có điều cô còn chưa kịp nghĩ lâu, điện thoại đổ chuông, cầm lên xem, là Trần Vĩnh Hàn.

Tay Nhất Kỳ khựng lại, có phần chần chừ. Sự việc đi tới nông nỗi này, cô không biết nên đối mặt thế nào với người bạn mười mấy năm này.

Có khó xử, có áy náy nhưng tuyệt không hối hận, cho dù có lần sau, cô vẫn lựa chọn thủ đoạn đó.

Con người Trần Nguyệt Hân này, ngạo nghễ lại tùy hứng, tử tế khuyên nhủ tuyệt đối không lọt tai. Cô không thể làm tới mức tìm người bắt cóc Trần Nguyệt Hân hù dọa một bận thật, nhưng cần phải để cô ta nhận lấy trừng phạt lớn nhất từ sự việc này.

Bằng không rất có khả năng cô ta còn nảy sinh ý đồ khác, cho dù Mộng Dao lập tức theo cô về bộ đội nhưng cái loại tiểu nhân này, thật sự khó mà đề phòng.

Cô không thể để chuyện này lặp lại lần nữa. Mộng Dao là bảo bối của cô, là mạng của cô! Đến chừng đó cô không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!

Thế nên cô cần phải tiêu diệt sạch mọi nguy hiểm có khả năng sẽ xảy ra.

Cô xuất thân là lính đặc chủng, đương nhiên đã qua rèn luyện tâm lý, biết nên làm thế nào để đào móc nỗi sợ sâu thẳm nhất trong lòng một con người ra, cũng có thể nắm chắc mức độ.

Vì thế cô điều một cuộn phim tuyệt mật ghi cảnh bắt cóc giết con tin chân thật tới, dùng hiệu ứng 3D chiếu cho Trần Nguyệt Hân  coi, để cô ta tự thân thể nghiệm đến tột cùng bắt cóc là chuyện đáng sợ cỡ nào.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ! Cô muốn ghi một dấu ấn khắc sâu trong lòng cô ta, khiến cô ta chân chính hoảng sợ! Khiến từ nay về sau chỉ cần cô ta nghĩ đến hai chữ bắt cóc này là sợ hãi không thôi, theo đó cũng sợ luôn cả cô!

Thật ra, muốn hủy hoại một người rất đơn giản, hôm qua Nhất Kỳ chỉ cần hơi tăng mức độ ám thị sâu thêm một chút, phỏng chừng Trần Nguyệt Hân hoàn toàn hỏng!

Có điều cô không thể, không phải cô lương thiện gì, làm đặc chủng nhiều năm như vậy, hai chữ lương thiện sớm đã dứt duyên với Nhất Kỳ rồi.

Đó là bởi vì nhà họ Viên và nhà họ Trần quen thân nhiều năm như thế, luôn giúp đỡ nhau tiến lên, cô không thể phớt lờ tình nghĩa hơn ba chục năm nay được.

Chần chừ thì chần chừ, rốt cuộc cô không thể không nhận điện thoại.

“Chuyện gì?” Nhất Kỳ nắm tay Mộng Dao, vừa đi trở về vừa hỏi.

“Ra đây, chỗ cũ, gặp nhau đi.” Giọng Trần Vĩnh Hàn không hề khách sáo, chẳng trêu đùa nói kháy như thường ngày nữa. Nói xong câu này, mặc kệ Nhất Kỳ đồng ý hay không, tút một tiếng cắt điện thoại.

Nhất Kỳ dừng chân, lông mày chau thành một cục.

“Đi đi em!” Lúc này, bỗng nhiên Mộng Dao lay lay cánh tay Nhất Kỳ.

Nhất Kỳ làm cho nàng cái gì nàng biết cả, bất hòa giữa hai nhà nàng cũng biết.

Tuy đều là người nhà họ Trần nhưng Trần Vĩnh Hàn và Trần Nguyệt Hân là hai người khác nhau.

Với lại nàng không phải đóa hoa trong nhà kính, tuy cuộc sống vất vả khiến nàng cất gai trên người đi, song nàng vẫn sẽ đâm người, vẫn biết bảo vệ mình.

Viên Nhất Kỳ để tâm nàng như vậy, nàng rất vui song cũng không có nghĩa nàng nguyện ý thấy cô vì nàng mà bỏ qua những thứ trân quý khác.

Nhất Kỳ nghe xong quay đầu nhìn Mộng Dao. Có lẽ mấy ngày nay được mẹ cô vỗ béo, khí sắc nàng rất tốt, khuôn mặt trắng hồng, nhìn thấy được cả lông tơ bé li ti trên mặt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi nhìn mơn mởn hấp dẫn.

Mắt nàng còn quấn một lớp gạc trắng, cô không nhìn thấy đôi mắt hạnh long lanh song có thể tưởng tượng ra, nhất định là mắt nàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng ấm lòng.

Sao lại thích nàng thích đến mức này chứ? Nhất Kỳ tham lam nhìn Mộng Dao, suy nghĩ.

Tình cảm thật là một điều kỳ lạ, lúc nàng cao hứng cô cũng cao hứng theo, nàng khổ sở, cô hận không thể dâng mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này đến trước mặt nàng, đổi lấy nụ cười của nàng.

Không chấp nhận được người khác ức hiếp nàng, không thể thấy nàng bị ủy khuất, nàng rơi một giọt nước mắt là khoét tim cô một lỗ, bên trong tối đen rót đầy gió lạnh.

Dường như tâm tình của mình đều bị một nụ cười một ánh mắt, cảm xúc chợt vui chợt giận của nàng dắt đi. Không cảm thấy sợ, ngược lại còn thích cảm giác này không thôi.

Nhất Kỳ đưa tay vuốt ve mặt Mộng Dao, mặt nàng mịn màng nõn nà, như quả trứng gà luộc vừa bóc vỏ. Cô sờ chưa đã ghiền, dứt khoát ôm luôn vào lòng, mặt dày mày dạn không buông tay.

Cử chỉ của cô làm Mộng Dao ngớ người, phản ứng lại liền vòng hai tay ôm lấy eo cô, hơi ngước lên, chọn một tư thế thật thuận tiện cho cô sờ.

Dáng vẻ nàng ngửa mặt cho cô mặc sức sờ lấy lòng thiếu tá Viên, cái tên mặt dày này được rèn dưới họng súng nên đương nhiên chẳng biết xấu hổ là gì.

Vừa cúi đầu liền chiếm lấy mỗi Mộng Dao, trằn trọc quấn quýt, hôn nghiêm túc, ra sức, trong trong ngoài ngoài đều không bỏ qua. Xong rồi còn quyến luyến liếm cánh môi ướt sũng của nàng không chịu thôi.

Thật muốn, thật muốn thu nhỏ nàng lại, mang theo bên mình từng giây từng phút, lúc nào muốn hôn muốn sờ cũng tìm thấy người!

Chẳng mấy khi thiếu tá Viên trẻ con một lần, giây lát sau sắc mặt lại khó coi rụt lùi về một bước, nặng nề khụ một tiếng trong sự ngạc nhiên của Mộng Dao, bối rối nói: “Chúng ta về nhà.”

Nói rồi dắt Mộng Dao vội vàng về phòng ngủ, tư thế đi đường nhìn sao cũng thấy mất tự nhiên...

Khụ khụ, mới sáng sớm, cô không chịu nổi trêu chọc, thiếu tá Viên phát sầu, đứng dưới vòi hoa sen hung hăng chà xát phía bên dưới đang phấn chấn của mình.

Bụng chửi thầm Trần Vĩnh Hàn, đồng thời cũng nảy ý xấu, vết thương của mình hẳn là không có vấn đề nhỉ, vậy tối nay...

Mặt Trần Vĩnh Hàn có vẻ tiều tụy, nhìn thấy Viên Nhất Kỳ thì không nói một lời, chỉ chộp lấy chai rượu trên bàn thảy vào lòng cô, ý tứ khỏi cần nói.

Nhất Kỳ cũng không già mồm, mở nắp uống với Vĩnh Hàn, đến khi một chai rượu chảy hết vào bụng, bấy giờ Vĩnh Hàn mới lên tiếng: “Cô thật là, làm cả nhà anh long trời lở đất.”

Viên Nhất Kỳ nhướng mày nhìn anh.

Trần Vĩnh Hàn cười khổ “Bây giờ Nguyệt Hân căn bản không dám ở một mình, cũng không dám ngủ, nhắm mắt lại là nói thấy người chết máu me đầm đìa, tối nào mẹ anh cũng ở cùng nó, không dám rời một bước.”

“Làm sai thì phải bị trừng phạt.”

“A...” Mặt Trần Vĩnh Hàn đột nhiên đỏ rực, không biết do uống say hay do gì khác, “Nhất Kỳ, lần này cô thật quá đáng. Mẹ anh đã kêu anh liên hệ bác sĩ tâm lý, Nguyệt Hân thật sự quá hoảng sợ rồi.”

Hai tay Nhất Kỳ bắt chéo, giọng nói bình thản, dường như không thấy Vĩnh Hàn thất thố “Mộng Dao cũng rất hoảng, tối nào cũng phải ôm tớ mới ngủ được.”

Thiếu tá Viên đã luyện bản lĩnh không biết xấu hổ tới đỉnh cao, rõ ràng hễ lên giường là cô quấn lấy người ta, nhất định phải ôm Mộng Dao mới ngủ, thế mà bây giờ tỉnh bơ nói những lời này!

Có điều hiển nhiên câu này rất hữu dụng, Trần Vĩnh Hàn mới rồi kích động nháy mắt chẳng còn phát cáu được nữa.

Anh bực bội vò đầu, biết mình vô lý.

Hồi lâu tợp một hơi rượu, tự giễu: “Quen biết bao nhiêu năm, thế mà anh không biết cô ác với người nhà thế đấy!”

Nhất Kỳ thản nhiên như cũ, không chịu yếu thế đốp lại: “Quen biết bao nhiêu năm, tớ cũng không biết cậu lại dung túng em gái mình làm hại người nhà thế đấy.”

Nhất Kỳ không phải người ưa so đo, nhưng hễ đụng tới Mộng Dao, cô liền giống một con sư tử phát giác nguy hiểm, nháy mắt sẽ vươn vuốt sắc nhọn, ai dám làm hại vợ cô thì hãy chuẩn bị sẵn sẽ bị cô giương vuốt tát chết!

Trần Vĩnh Hàn nghẹn họng, thật ra trong lòng anh cũng chẳng trách Viên Nhất Kỳ thật, dù sao em gái mình là cái dạng gì anh biết. Chẳng qua anh cứ muốn thắng võ mồm một tí, như vậy lòng mới dễ chịu đôi chút.

Không dè, Nhất Kỳ trước giờ không giỏi ăn nói bỗng nhiên như biến thành một người khác, không chịu nhường lấy một bước.

Vĩnh Hàn thở dài. Thôi, chuyện này với Nguyệt Hân mà nói có lẽ là chuyện tốt. Nếu con bé có thể vượt qua trở ngại lần này, nhất định sẽ thay da đổi thịt. Nếu không vượt qua, cũng không trách được người khác, nói như Nhất Kỳ là đáng đời.

Trút bỏ được gánh nặng tâm lý, Trần Vĩnh Hàn bỗng cảm thấy cả người nhẹ tênh. Anh cầm chai rượu lên cụng mạnh với Nhất Kỳ, uống một hơi hết sạch.

Nhất Kỳ kinh ngạc, nháy mắt hiểu được ý Vĩnh Hàn. Cô cũng bắt chước anh ta uống sạch rượu còn dư, mặt rốt cuộc thả lỏng mấy phần.

Sau này vẫn là người nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net