Chương 44.Ngày Thứ Ba Mươi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Mộng Dao hờ hững, đôi mắt hạnh tròn xoe hơi nheo lại “Nói cái gì?”  

Trần Nguyệt Hân cắn môi, cũng biết Mộng Dao không muốn thấy cô ta song vẫn kiên quyết cản đường nàng: “Tôi muốn, muốn nói với cô chuyện ngày hôm đó.”

Cô ta nói vậy, Mộng Dao lập tức hiểu ngay, cô ta muốn nói chuyện bắt cóc, nhưng nói cái gì? Có gì hay mà nói? Tất cả đã xong xuôi hết rồi, chỉ khác ở chỗ là nàng không bị bán đi lần nữa, mà Trần Nguyệt Hân, cũng không được đến kết quả cô ta muốn.

“Cô không cần nói!” Nguyệt Hân bỗng nhiên ôm đầu, thống khổ nhắm mắt lại, dường như không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Mộng Dao “Nghe tôi nói là được!”

Tay phải cô ta túm lấy lưng sofa, bấu lớp vải bọc cứng ngắc, nửa người dựa cả vào sofa, dường như hai chân không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể, nửa ngày mới ấp úng mở miệng: “Tôi sai rồi... xin lỗi! Xin lỗi!”

Nghe xong, Thẩm Mộng Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô ta, không tin lắm vào tai mình. Từ mấy lần đi lại trước đó cho thấy, Trần Nguyệt Hân tuyệt đối không phải loại người sai rồi sẽ thành thật nhận sai, thậm chí cho dù cả thế giới nói cô ta sai, cô ta vẫn sẽ khư khư cố chấp, tiếp tục làm theo ý mình.

Sao tự dưng cô ta lại xin lỗi nàng? Nếu nói trong đó không có âm mưu gì, Mộng Dao không đời nào tin!

“Tôi biết cô không tin tôi.” Người Trần Nguyệt Hân run rẩy, cả người như lơ lửng trong không trung, lắc lư “Cô biết tôi khổ sở cỡ nào không?”

Cô ta liều mạng lắc đầu, nước mắt không ngừng ứa ra nơi khóe “Từ sau khi ra khỏi rạp chiếu phim tôi chưa có được giấc ngủ ngon nào, thậm chí không dám nhắm mắt, chỉ cần nhắm mắt lại là cảm giác có người đang chĩa súng vào đầu tôi!”

Cô ta nức nở, thời gian dài không ngủ khiến mặt cô ta hết sức tiều tụy, nhìn như già hẳn đi chỉ trong thoáng chốc.

“Tôi đến mấy bác sĩ tâm lý rồi nhưng vô dụng!” Cô ta quệt nước mắt trên mặt “Tôi thật sự sợ hãi, lúc nào cũng không dám ở một mình, tôi sắp điên mất!”

Trần Nguyệt Hân bây giờ, nói là xin lỗi Mộng Dao, chẳng thà nói là đang phát tiết hoảng sợ và uất ức trong lòng bao nhiêu ngày nay.

Tuy lúc ở nhà, cả nhà họ Trần đều xoay quanh cô ta nhưng cô ta không có cách nào trút hết tâm tình này, càng là người nhà càng để ý, cũng càng tùy hứng. Để cô ta ở nhà hoài ngược lại nỗi sợ trong lòng cô ta càng tăng.

Bác sĩ tâm lý đã nhận ra vấn đề của cô ta từ sớm, liền mập mờ khuyên bảo cô ta cần phải bộc lộ hết nỗi sợ hãi tận đáy lòng ra, dũng cảm đối mặt, đi xin lỗi người bị cô ta làm hại.

Nhưng, từ nhỏ Trần Nguyệt Hân đã được nuông chiều quen, xưa nay đều là mọi người chiều theo cô ta, có đời nào cô ta đi xin lỗi người khác?

Mới đầu, cho dù cả đêm không ngủ được, cô ta cũng không muốn xin lỗi Thẩm Mộng Dao.

Do lúc tư vấn tâm lý có quy định, bác sĩ tâm lý cần phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, không đến mức vô cùng khẩn cấp không thể tiết lộ bệnh tình của bệnh nhân.

Thế nên nhà họ Trần cũng không biết, rốt cuộc vì sao Trần Nguyệt Hân điều trị bao nhiêu ngày mà vẫn không có hiệu quả, chỉ biết sốt ruột.

Song đến cuối cùng, Trần Nguyệt Hân thật sự chịu đựng hết nổi, suốt ngày lo lắng sợ hãi và mất ngủ, thậm chí khiến cô ta nảy sinh ảo giác sức sống của mình đang không ngừng chảy mất.

Rốt cuộc cô ta quyết định đến nhà họ Viên, nhưng muốn xin lỗi Mộng Dao, việc này cô ta vẫn không cách nào nói thẳng với người nhà, đành phải năn nỉ bác sĩ nói dối giúp cô ta, bấy giờ mới lừa được Trần phu nhân, thành công đưa cô ta tới nhà họ Viên.

“Tôi sai rồi! Tôi sai thật rồi!” Trần Nguyệt Hân trợn tròn mắt van vỉ nhìn Mộng Dao “Cô cứu tôi đi, cứ như vậy mãi tôi sẽ chết thật mất!”

Thẩm Mộng Dao nghe xong lộ vẻ châm chọc “Trần tiểu thư à, cô nói đùa sao, tôi cứu cô? Sao tôi cứu cô đây? Bản thân tôi còn phải chờ người cứu về đấy.”

Nói nàng hẹp hòi cũng được, ích kỷ cũng thế, nàng không có cách nào tha thứ việc cô ta xúi giục Thẩm Đức Hòa bắt cóc mình! Tối hôm đó nếu Lý Trạch đến trễ một bước, bây giờ nàng sẽ ra sao?

Mộng Dao không dám nghĩ, trước mặt Nhất Kỳ nàng luôn làm bộ như không có gì xảy ra, vẫn nói cười vui vẻ nhưng lúc chỉ có một mình, mỗi lần nhớ tới chuyện đó nàng đều đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Trần Nguyệt Hân càng run rẩy dữ hơn. Sự việc đi tới nước này, cái ý nghĩ “đằng nào cũng có ba mẹ chống lưng, có gì ta phải sợ” được gieo trong lòng cô ta từ nhỏ sớm đã lung lay. Tuy còn chưa tới mức thức tỉnh hoàn toàn nhưng lần này cô ta thật sự mơ hồ nhận ra mình quá đáng.

“Tôi sai thật rồi.” Đột nhiên Trần Nguyệt Hân thả tay ra, loạng choạng đi từng bước về phía Mộng Dao, đến khi cách nàng không tới nửa mét mới dừng lại “Lúc đó tôi chỉ nghĩ, nếu không có cô vậy Nhất Kỳ sẽ là của tôi, nên, nên mới làm ra chuyện đó.”

Nói đến đó, đột nhiên Nguyệt Hân chợt cười thê lương, cặp mắt xưa nay luôn ngang tàng hống hách thế mà lộ ra chút tang thương. Cô ta cứ cho rằng từ nhỏ đã biết Nhất Kỳ, cho dù cô không có yêu cô ta thì hẳn là cũng có tình cảm khác biệt.

Nhưng từ sự việc lần này cho thấy, trừ người phụ nữ trước mắt này, hình như cô không buồn nhìn những người khác lấy một cái!

Thậm chí đến giờ cô ta vẫn không hiểu, rốt cuộc Thẩm Mộng Dao có gì tốt, lúc đó mắt còn bị mù, sinh hoạt còn không tự lo được, đi đâu đều cần người lo lắng, lại vì tiền mới gả cho cô, vì sao cô lại tốt với cô ta như thế?

Chuyện tình cảm ai có thể nói rõ? Như cô ta, rõ ràng gặp gỡ rất nhiều người nhưng lại cứ chú ý đến Viên Nhất Kỳ lạnh như băng kia.

“Xin lỗi, tôi sai rồi,” Đột nhiên Trần Nguyệt Hân hít sâu một hơi, khom lưng nói với Mộng Dao “Xin cô tha thứ cho tôi.”

Nếu ban đầu hoàn toàn còn vì tâm bệnh của mình, thì hiện tại lòng Trần Nguyệt Hân, bỗng như mở ra một cánh cửa sổ lớn.

Gió mát tức tốc ùa vào trái tim khô héo của cô ta, mang theo sức mạnh hồi sinh của vạn vật, khiến sức mạnh bóng tối vẫn ngoan cố ẩn nấp trong lòng cô ta từ từ không còn chỗ náu thân.

Mắt Mộng Dao mù nửa năm, giác quan cực kỳ nhạy cảm, thậm chí có phần không giống người thường. Nàng bình tĩnh đứng đó nhìn Trần Nguyệt Hân một lát, không cảm nhận được ác ý từ cô ta.

Nhưng vậy thì sao chứ? Nàng không phải là thánh, nàng chỉ là một cô gái bình thường, sẽ ích kỷ, biết yêu biết ghét, lần bắt cóc đó suýt chút nữa đã hủy hoại hạnh phúc cả đời mình, khiến nàng bây giờ nhớ lại hãy còn khiếp sợ.

Tha thứ, hai chữ đơn giản biết bao, nhưng muốn chân chính tha thứ, gần như là chuyện không có khả năng.

Nàng lùi lại một bước, nhìn thẳng vào mắt Trần Nguyệt Hân “Cô muốn nói xin lỗi là chuyện của cô, tôi chỉ có thể tiếp nhận lời xin lỗi của cô. Còn như tha thứ,” Nàng hơi cúi đầu, mỉm cười “Không phải tôi nói tha thứ là có thể tha thứ.”

Trần Nguyệt Hân dấn tới một bước, tựa hồ không hiểu vì sao mình đã làm tới mức này rồi Mộng Dao còn không nguyện ý tha thứ cho mình, há miệng muốn nói lại bị nàng ngắt lời.

“Xin lỗi gì gì đó, cô không cần treo bên miệng, nói một vạn lần cũng vô dụng, nhận lỗi không bằng sửa lỗi, hi vọng sau này lúc cô làm việc gì có thể cân nhắc kỹ hơn.”

Nói xong nàng quay lưng định đi, đây đã là cực hạn mà nàng có thể làm rồi, thứ lỗi nàng hẹp hòi, thật sự nàng không có biện pháp thản nhiên đối mặt với người như Trần Nguyệt Hân.

Trần Nguyệt Hân kiên trì đuổi theo, kéo tay Mộng Dao không cho nàng đi, còn định nói nữa thì trước mắt bỗng hoa lên, định thần nhìn lại thì thấy Nhất Kỳ mặt mày hằm hằm.

“Tôi cảnh cáo cô, Trần Nguyệt Hân.” Nhất Kỳ ngắm nghía Mộng Dao từ trên xuống dưới một bận, thấy nàng không bị tổn thương gì, trái tim lơ lửng mới thoáng buông xuống.

Cô ngẩng đầu hung tợn nhìn Trần Nguyệt Hân, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, như lẫn hàn băng ngàn năm, chỉ nhìn một cái là khiến cả người cô ta lạnh buốt.

“Đừng cho là tôi không có biện pháp, cho dù Trần Vĩnh Hàn là anh cô cũng thế!” Cô áp đầu Mộng Dao vào ngực mình, từng câu từng chữ, nói được nghiến răng nghiến lợi song bình tĩnh lạ thường “Lúc tôi muốn giết chết cô cũng không quản cô là ai đâu!”

Nói xong câu này, cô khom lưng bế ngang Mộng Dao lên, hai cánh tay cẩn thận đỡ lấy người nàng, đi từng bước lên lầu.

Bước chân cô vững vàng mạnh mẽ, dường như trong lòng cô đang ôm bảo bối đáng trân trọng nhất trên thế gian này.

Trần Nguyệt Hân ngơ ngác nhìn bóng lưng họ, đột nhiên ôm mặt ngồi xổm xuống nền nhà khóc hu hu.

Hóa ra tất cả những chuyện mình làm chỉ như một trò hề, ngoài việc khiến người ta chê cười mà ra, cái gì cũng không có được!

Nực cười cô ta còn tưởng mình như vậy sẽ được đến tình yêu cô ta mơ ước! Người phụ nữ này chưa từng chú ý đến cô ta, một lần cũng chưa!

Tín ngưỡng kiên trì bao nhiêu năm nay đột nhiên sụp đổ, Trần Nguyệt Hân khóc đến không kềm chế được, sợ hãi trong lòng ngược lại giảm đi nhiều lắm.

Sau này cô ta sẽ không thích Nhất Kỳ nữa. Trên đời này thiếu gì người để cô ta lựa chọn, cô ta sẽ không cố chấp treo cổ trên một cái cây nữa.

Trần Nguyệt Hân đứng lên, nước mắt mờ mịt nhìn hướng Viên Nhất Kỳ biến mất. Cô ta thật sự nghĩ thông suốt rồi, sẽ không cố chấp nữa, từ nay về sau cũng sẽ không tùy hứng nữa. Cô ta không biết mình có sửa được những tính xấu kia không nhưng cô ta sẽ nỗ lực.

Cô ta là con gái nhà họ Bang, không thể làm ba mẹ và anh trai mất mặt được! Chỉ là, chuyện cô ta đã làm sai trước đó, cô ta thật sự hối hận, cho dù Thẩm Mộng Dao không chấp nhận cũng thế, cô ta vẫn muốn xin lỗi.

“Cô ta có làm gì ch không?” Vừa vào phòng Nhất Kỳ đã vội vàng cởi quần áo Mộng Dao ra, sợ Trần Nguyệt Hân động tay động chân trên người nàng.

Cô làm Mộng Dao dở khóc dở cười, vừa vặn vẹo người cự tuyệt vừa đẩy cô ra “Không có thật mà.” Nàng đâu phải bánh bao, im lặng mặc người ta ăn hiếp chứ! Thật là!

“Thật chứ?” Thiếu tá Viên lo muốn chết luôn.

Mộng Dao gật đầu, lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, nhón chân hôn lên môi cô “Thật đó.”

Không đợi cô nói chuyện liền chủ động dán môi lên, giọng mềm mại, kèm theo dụ hoặc chết người “Muốn hôn tiếp không?”

Nói chơi sao! Muốn! Sao không muốn chứ! Hiếm khi vợ chủ động dâng lên tận miệng cơ mà! Thiếu tá Viên giữ gáy Mộng Dao, cúi đầu, bắt lấy môi nàng.

Ánh trăng lặng lẽ lẻn qua khe cửa sổ chưa đóng kính vào phòng, chiếu trên người hai người đang thân mật ôm nhau, vừa vặn phụ họa cho tám chữ: ánh trăng trong vắt, người đẹp thành đôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net