Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ra viện Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao lại bận rộn với công việc của bản thân. Viên Nhất Kỳ bận rộn với các tác phẩm, còn Thẩm Mộng Dao thì lo cho dự án khu phức hợp. Nhưng dù có bận thế nào thì cả 2 luôn dành một chút thời gian cho nhau, mỗi chiều khi nàng tan làm sẽ thấy có một tên nhóc đợi nàng trước cửa công ty, trên tay lúc nào cũng cầm theo một bó hoa.

" Tặng người đẹp! Người đẹp đây có thể dành chút thời gian cùng tên hoạ sĩ vô danh này đi ăn không?" Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng cầm tay nàng

" Được chứ! Được một hoạ sĩ vừa trẻ tuổi vừa nổi tiếng lại còn soái khí thế này mời đi ăn sao Thẩm Mộng Dao tôi có thể từ chối chứ " Nàng cũng phối hợp với cô

Tất nhiên địa điểm ăn uống quen thuộc của 2 người là quán ăn của cặp đôi Thi Tình Hoạ Dịch kia rồi, đồ ăn ngon mà còn được khuyến mãi nữa có ngốc mới không đến ăn.

" Dao Dao! Sắp tới em sẽ sang nước ngoài để tham dự buổi tiệc do ông Lý tổ chức. Không biết Thẩm tổng đây có thể tham dự cùng em không? " 

" Bữa tiệc đó toàn là hoạ sĩ, chị đi thì cũng chỉ đứng nhìn thôi "

Thẩm Mộng Dao mặc dù rất muốn đi nhưng mà vô đấy cô cũng chỉ đứng nhìn, cô cũng đâu có hiểu biết gì về nghệ thuật đâu.

" Thì chị cứ đi theo em là được, em đến đấy cũng chỉ đứng cho có thôi, chứ em cũng không thích mấy cái bữa tiệc thế này. Bởi vì là do ông Lý đích thân mời nên em không thể từ chối "

Viên Nhất Kỳ rất muốn Thẩm Mộng Dao đi, cô còn có thứ muốn tặng cho nàng. Nếu nàng thật sự không đi thì kế hoạch của cô lại thất bại một lần nữa. Lần trước đã thất bại một lần rồi, cô không muốn lại thất bại một lần nữa đâu nha.

" Vậy...vậy..." Thẩm Mộng Dao vẫn còn đang chần chừ

" Đi đi mà. Sẵn tiện em với chị cùng nhau đi chơi luôn. Sau bữa tiệc em cùng chị sang Mỹ đi DisneyLand. Đi đi mà, em năn nỉ chị đó " Cô giở trò làm nũng với nàng.

" Vậy được rồi " 

Cuối cùng Thẩm Mộng Dao cũng phải thoả hiệp với Viên Nhất Kỳ. Thôi kệ công ty cứ nhờ ba Thẩm coi giúp, hiện tại Thẩm Mộng Dao nàng chính là muốn trốn việc đi chơi với Viên Nhất Kỳ, bồi đắp tình cảm của cả 2.

Vậy là 2 ngày sau cô cùng nàng cùng xách vali lên đường sang Pháp, vừa đi công việc vừa đi bồi đắp tình cảm. Trương Hân cùng Lục Đình ghen tị đến đỏ mắt, ai bảo 2 cái lão bà kia đều yêu công việc hơn chứ.

Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao sau hơn 12 tiếng cũng đến được Paris thơ mộng. Buổi tiệc cũng phải 3 ngày sau mới diễn ra nên cả 2 người đều dành thời gian đi thăm quan toàn cảnh Paris, cùng nhau chụp rất nhiều ảnh, chơi đùa đến mệt mới chịu về khách sạn nghỉ ngơi.

Bữa tiệc diễn ra ở một nhà hàng nổi tiếng ở Paris, có view nhìn thẳng ra Tháp Eiffel. Khung cảnh lãng mạn này thật thích hợp cho các cặp đôi yêu nhau cùng đến đây ăn tối.

Lúc Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao bước vào thu hút không ít ánh nhìn, bởi đa số người tham dự bữa tiệc đều là các hoạ sĩ nước ngoài, nên khi cô cùng nàng xuất hiện tất cả mọi người đều trầm trồ. Bởi lẽ Viên Nhất Kỳ mang vẻ đẹp hơi hiện tại còn Thẩm Mộng Dao thì lại sở hữu vẻ đẹp hoài cổ một chút, nhìn vào sẽ có cảm giác là một tiểu thư đài cát, dịu dàng ôn nhu như nước, vẻ đẹp của 2 người đại diện cho 2 trường phái cương - nhu đậm chất Phương Đông.

" Nhất Kỳ ! "

" Ông Lý! Chào ngài " Viên Nhất Kỳ nắm tay nàng cùng bước lại chỗ của ông Lý đang ngồi.

" Nhất Kỳ! Cuối cùng cháu cũng mang người thật đến gặp ta " Ông Lý cười nói

" Dạ vâng, đây là người mà cháu nói với ngài " Viên Nhất Kỳ không phủ nhận

" Vậy thì ta biết lí do sao hôm đấy cháu ngay cả cái liếc mắt cũng không dành cho Giai Ân nhà ta rồi. Quả thật là kém hơn rất nhiều " Ông Lý cảm thán một câu

" Ông biết tính cháu mà, trong mắt cũng chỉ có vậy. Không dung nổi thêm người khác "

Viên Nhất Kỳ khách sáo nói, quả thật trong mắt cậu cũng chỉ có Thẩm Mộng Dao, không thể chứa thêm một ai khác, cho dù người đó có như thế nào, có thể hoàn mỹ hơn nàng nhưng đối với cô nàng vẫn là nhất.

" Xin hỏi danh tính của vị tiểu thư này là..." Ông Lý khách sáo nói

" Cháu là Thẩm Mộng Dao " Nàng cũng nhẹ nhàng trả lời, còn không quên nở nụ cười công nghiệp với ông Lý

" Thì ra là người của Thẩm gia, không hổ danh là người do Thẩm gia dạy dỗ, đều có khí chất như vậy " Ông Lý khi nghe đến tên nàng thì cảm thán một chút

" Vâng là do phụ mẫu dành hết tâm tư cho Mộng Dao "

Cuộc trò chuyện kết thúc khi có một nhà hoạ sĩ người Pháp đến chào hỏi ông Lý, cô cùng nàng tạm cáo biết với ông Lý. Viên Nhất Kỳ dẫn Thẩm Mộng Dao ra ban công nhà hàng hóng mát.

" Thế nào? Cảm thấy bữa tiệc này có khác gì bữa tiệc của giới kinh doanh chị không? " Viên Nhất Kỳ ôm nàng vào lòng, cằm đặt lên bờ vai trần của Thẩm Mộng Dao.

" Cơ bản là có chút giống đi, đều là vì tạo quan hệ thôi " Thẩm Mộng Dao cũng đem bản thân dựa vào cơ thể của Viên Nhất Kỳ.

" Đêm nay có thứ bất ngờ dành cho chị! Nếu có thể vẫn phải cảm ơn ông Lý cùng Lý tiểu thư đã trợ giúp " 

Thẩm Mộng Dao cũng rất tò mò thứ mà cô nói tặng cho mình, mà quan trọng hơn là nàng muốn gặp mặt cô Lý tiểu thư kia. Nhìn biểu hiện của nàng, Viên Nhất Kỳ đã hiểu mà cười nói

" Yên tâm, em chỉ có chị! Tim em nhỏ lắm không chứa nổi ai ngoài chị. Lý tiểu thư có người mình thích rồi, là người quen của chúng ta "

" Ai vậy? " Nàng tò mò hỏi

" Chị đoán xem? " Cô nhướng mày nhìn nàng

Nhìn biểu hiện cắn đầu ngón tay suy nghĩ vô cùng dễ thương của nàng, cô nhịn không được mà hôn vào má nàng

" Là Tưởng Thư Đình. Hai người họ là thanh mai trúc mã, chỉ là đến khi vào cao trung thì Lý Giai Ân chuyển ra nước ngoài sinh sống "

" Vậy thì chị biết lí do vì sao Trư Đề luôn cự tuyệt các lời tỏ tình. Hoá ra là người ta có một cô người yêu vô cùng chất lượng nha " 

" Đúng vậy, chất lượng như người yêu chị luôn đó " Viên Nhất Kỳ lại giở chứng tự luyến

" Hứ...chị đã nói quay lại đâu, chị còn chưa tha thứ cho việc em bỏ đi suốt 5 năm mà không một lời giải thích " Thẩm Mộng Dao hừ lạnh nói.

Cả 2 không để ý rằng có rất nhiều ánh mắt đang nhìn 2 người họ. Đa phần đều thắc mắc không biết Thẩm Mộng Dao là ai.

Viên Nhất Kỳ biết có rất nhiều người đang nhìn nhưng mà cô vẫn vô tư đừa giỡn với nàng, không chút quan tâm đến mấy ánh mắt đó.

Đến khi ông Lý cho người đến nói bữa tiệc đã bắt đầu thì 2 người mới dừng đùa giỡn lại mà bước vào đại sảnh.

Nếu đã là bữa tiệc về hội hoạ thì chắc chắn sẽ có phần triển lãm tranh rồi, đây có thể là cơ hội để các hoạ sĩ đem tác phẩm của bản thân đến để giao lưu. Viên Nhất Kỳ cũng đem đến 2 tác phẩm, chỉ là lần này 2 tác phẩm đó đều do ông Lý nhờ cô vẽ.

Bức đầu tiên cô dùng màu nước vẽ, là cảnh một cặp đôi đang chèo thuyền, xung quanh còn có rất nhiều thiên nga.  Phong cảnh là ở Sông Seine thơ mộng, xa xa còn có thể thấy hoàng hôn rội chiếu hình bóng của 2 người trên mặt nước.

Bức tranh thứ 2 được cô dùng bút chì vẽ chân dung, nếu chỉ lướt qua người ta sẽ nghĩ đấy là Lý tiểu thư - Lý Giai Ân,  cháu gái ông Lý nhưng thật ra đấy là chân dung của bà Lý.

Lúc ông ấy nhờ cô vẽ cô đã rất thắc mắc tại sao ông Lý là bậc thầy hội hoạ lại không thể vẽ chân dung của vợ mình.

" Bởi vì bản thân ta đã làm khổ bà ấy quá nhiều, không thể vẽ bà ấy một cách chân thật, ta đã thử rất nhiều nhưng là vẫn không thể vẽ giống với hình ảnh của bà ấy trong trí nhớ của ta" ông Lý nói ra nguyên nhân

" Nhưng cháu chỉ là một hoạ sĩ trẻ,  cháu sợ cháu không thể vẽ được " Cô cũng đang lưỡng lự.

Viên Nhất Kỳ rất muốn từ chối nhưng vì nhìn thấy tình yêu cùng với sự hối hận của ông ấy nên cô mới quyết định đồng ý. Cô cũng đã rất lưỡng lự với quyết định của bản thân.

" Ta tin cháu, chỉ có cháu mới có thể vẽ được. Bởi vì tình yêu của cháu là một tình yêu hoàn mỹ, không có sự tính toán cũng bởi vì trong cháu có được một sự bao dung mà ít ai có được "

Nghe những lời của ông ấy nói khiến cô bừng tĩnh, cô nhìn thấy được sự hi vọng trong mắt ông Lý.

" Vậy cháu sẽ thay ông vẽ "

Vậy là ông ấy đưa bức hình của bà Lý cho cô vẽ,  còn gửi cho cô tất cả là dữ liệu có liên quan đến bà ấy để cô nghiên cứu mà vẽ.  Lúc nhìn thấy ông ấy gửi tài liệu, cô đã rất muốn khóc lớn a... , vì vậy mấy ngày nằm viện cô đều tập trung hết mấy tài liệu đó.

Cuối cùng cô dành 2 ngày để vẽ 2 bức tranh đó.  Thức trắng 2 đêm chỉ để hoàn thành 2 tác phẩm đó. Với tính cách ưa thích sự hoàn mỹ của bản thân, cô đã tập trung đến nổi Thẩm Mộng Dao đến cũng lơ luôn đi nàng.

Bức tranh ở Sông Seine được đưa ra đầu tiên,  ông Lý chỉ nhìn cô rồi cười một cái, nụ cười đó chính xác là một nụ cười mãn nguyện.

" 2 nhân vật đó là ông Lý cùng vợ, trong nhật ký ông ấy nói đó là lần đầu tiên 2 người gặp nhau " Viên Nhất Kỳ nói nhỏ vào tai nàng

" Rất đẹp!" Thẩm Mộng Dao chỉ nói ra một câu cảm thán, cả cái liếc mắt cũng không cho cô, chỉ toàn nhìn bức tranh đó không, Viên Nhất Kỳ cảm thấy hơi chua.

Đến bức tranh thứ 2 cô thấy được ông Lý đưa tay lên lau nước mắt. Mọi người đều ngỡ ngàng với bức tranh, đa số đều bàn tán xôn xao, cả Lý Giai Ân cũng quay sang nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng quỷ dị.

" Cảm ơn Viên Nhất Kỳ! Cảm ơn cháu đã vẽ bức tranh này. Người trong ảnh là người vợ quá cố của ta, bởi vì ta không thể nên ta đã nhờ Viên Nhất Kỳ vẽ "

Ông Lý đứng lên nói, lời của ông ấy đã phá vỡ cái không khí quỷ dị lúc nảy. Lý Giai Ân chỉ quay sang nhìn cô với ánh mắt có hối lỗi. Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, sau đó ông Lý ra hiệu cho cô lên trên phát biểu.

Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng rời khỏi nàng, đi ngang Lý Giai Ân còn không quên nhờ cô ấy sang đứng cạnh nàng, dù thế nào thì Viên Nhất Kỳ không muốn ai lại gần nàng a...

Lý Giai Ân chỉ có thể nhận mệnh đi về phía Thẩm Mộng Dao, mời nàng sang bên đây ngồi cùng, nếu để ai đó lại gần Thẩm Mộng Dao chắc Viên Nhất Kỳ chặt đường sống của cô luôn quá, đến lúc đó đừng nói đến việc quay về Thượng Hải tìm tiểu Đình Đình của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net