Chương 79: Ngượng ngùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế gian này, Thượng cổ Vô tình đạo là thần đạo thuần túy, đơn giản nhất.

Tam giới cùng tu tiên, từ Tiên, Ma đến Thần phải không ngừng chống đỡ lôi kiếp, vượt qua nó mới có thể đột phá từng cảnh giới, cuối cùng thành thần. Nhưng thượng cổ Vô tình đạo không cần như thế, nó là pháp tắc tồn tại trong đại đạo chân thần thượng cổ.

Vạn vật sinh linh sinh ra đều có tình cảm, người mang tình cảm, đạo tâm rất khó thuần túy. Đạo hạnh dù có cao thâm đến đâu, nếu không vượt qua tình kiếp sẽ vẫn lạc. Mặc dù có người giết vợ giết con để chứng đạo thế nhưng tơ tình khó cắt, vì vậy ngàn vạn năm trôi qua vẫn không có người nào thành thần.

(vẫn lạc: qua đời, chết)

Vô tình đạo lại là ngoại lệ duy nhất. Người tu đạo này sẽ vô tình, không vướng bận tơ hồng tình cảm, không cần độ kiếp, tu vi sẽ tiến triển cực nhanh, thành thần bất quá chỉ mất trăm năm.

Chỉ có Phượng Hoàng sau khi niết bàn mới có thể trong họa thấy phúc, có thể tu luyện Vô tình đạo. So với những phương thức tu luyện khác, Vô tình đạo rất thích hợp với nàng.

Giọng Cù Huyền Tử êm ái bên tai: "Đại đạo vốn là vô tình nhưng đối với vạn vật hữu tình. Tu Vô tình đạo là con đường nhanh nhất để thành thần, lại không phải chịu lôi kiếp khổ sở. Thế nhưng Tô Tô à, nếu con tu Vô tình đạo, con sẽ mất đi cảm giác yêu một người."

Con sẽ đối với chúng sinh hữu tình, nhưng sẽ không động tâm vì bất cứ ai trên đời này nữa.

Tô Tô khẽ cuộn tay, trong mắt thoáng chút thất thần.

Như vậy, những đau khổ trong quá khứ sẽ từ từ biến mất phải không?

Nàng có thể cảm nhận được vui vẻ cùng tất cả những tình cảm tốt đẹp, chỉ có đoạn tình cảm ở nhân gian kia sẽ dần dần mờ đi. Đây chẳng phải là đại đạo nàng luôn hướng đến hay sao?

"Tô Tô, con nguyện ý như vậy sao?"

Chỉ là một thứ nhỏ bé mà thôi, không đáng để tâm, nàng vốn nên quên đi hết. Cho dù không quên, cũng không muốn nghĩ đến.

Tô Tô quay đầu nhìn Cù Huyền Tử, khẽ gật đầu.

Nàng muốn tu Vô tình thần đạo.

Tình yêu nam nữ, vốn là thứ hư ảo nhất trên đời. Nàng đã từng không dám động tâm, lại không nhịn được, khi nàng động tâm lại bị ép giết Đạm Đài Tẫn.

Bị lợi dụng, bị cầm tù, bị vứt bỏ. . .

Đây vốn là sơ tâm của nàng, tu luyện Vô tình đạo, ngược lại có gì không tốt chứ?

Lúc bước ra từ trong điện của Cù Huyền Tử, một bóng lưng màu trắng thẳng tắp đang chờ nàng ở ngoài.

"Phù Nhai." Nàng vỗ vỗ vai hắn, cười gọi hắn.

Thiếu niên quay đầu lại, là Nguyệt Phù Nhai.

Hắn xưa nay thường ngày đều cứng nhắc trầm tĩnh, chỉ khi đối mặt với nàng, trên mặt mới khó có được một tia ngượng ngùng: "Ngươi còn giận ta sao?"

"Sao ta phải giận ngươi?"

Dừng một chút, Tô Tô nhớ lại trong trí nhớ của mình.

"Là vì ngươi coi ta là thành một người khác à?"

Cũng trùng hợp, trong kí ức của Phù Nhai, trước khi hắn bước vào tiên đạo đã quen một người cũng tên là Lê Tô Tô.

Nguyệt Phù Nhai gật đầu.

Tô Tô cười, đôi mắt cong cong: "Ta không giận ngươi đâu."

Thiếu nữ áo trắng đôi mắt trong vắt, váy dài uốn lượn chạm đất, mi tâm điểm chu sa đỏ rực như lửa, bên hông nàng đeo chiếc chuông ngọc nhỏ màu xanh biếc phát ra từng tiếng đinh đinh đang đang rung động lòng người.

Nguyệt Phù Nhai đã sớm biết nàng đẹp, khi nàng còn chưa trưởng thành, dung nhan mỹ mạo yêu kiều đã khiến cho các đồng môn thường xuyên bàn tán, trong lòng mong mỏi. Nhưng ở thời khắc này hắn lần đầu tiên mới thực sự nhận ra vẻ đẹp của nàng. Hắn không nhịn được quay đầu đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của nàng.

Không thể.

Hắn đè xuống nhịp tim rối loạn của mình. Từ rất lâu trước kia, ở thời điểm mới biết yêu, hắn đã gặp được người hắn thích. Người kia cõng hắn chạy khỏi ra vực sâu, hắn cùng nàng đã gặp vị thần cuối cùng còn sót lại trên thế gian.

(Gặp Tắc Trạch đó mấy bạn)

Sư tỷ chỉ là trùng tên với nàng, hắn cũng không thể dao động.

Tu sĩ áo trắng xụ mặt, ngự kiếm bay xuống dưới.

*

Trước kia Tô Tô thích ở trên Trường Trạch tiên sơn, Trường Trạch yên tĩnh, lại là ngọn núi cao nhất ở Hành Dương tiên cảnh, còn có cây ngô đồng to làm cho nàng cảm thấy thân thiết.

(Từ xưa có truyền thuyết Phượng Hoàng chỉ đậu lên cành ngô đồng, đây là lý do tại sao Tô Tô cảm thấy cây ngô đồng rất thân thiết. Lúc trở về từ năm trăm năm trước trong chương 78, Tô Tô cũng nằm trên chiếc giường kết bằng lá ngô đồng trong Thiên Trì đó mọi người.)

Có thể lần này trở về, nàng có quá nhiều suy nghĩ hoài niệm con người, hoài niệm những chuyện khi ở tông môn nên nàng dứt khoát không ở lại Trường Trạch sơn nữa, quay về nơi nàng đã học nghệ lúc bé. Rừng trúc xanh tươi, ở giữa muôn hoa đua nở, gọi là Trúc hoa gian.

Tô Tô bắt đầu học tập để hiểu thấu đáo Vô tình đạo.

Nàng lần này "Bế quan ra", mỗi ngày đều có người tìm đến nàng, có khi mang cho nàng đồ ăn ngon, có khi mang đồ chơi vui.

Cách Trúc hoa gian không xa là nơi Hành Dương chào đón khách nhân đến tiên cảnh. Gần đây, Tô Tô luôn trông thấy hào quang lấp lóe, chứng minh khách xá liên tục có người tiến vào.

Tô Tô hỏi sư tỷ của nàng: "Sư tỷ, Hành Dương tông có đại sự gì sao?"

Sư tỷ liếc qua nàng một chút, cười cười: "Ngươi nha, đến Đại hội bách niên của Tiên giới mà cũng quên rồi?"

Tô Tô giật mình.

Thì ra hiện tại còn có đại hội bách niên nữa sao?

Trong trí nhớ lúc trước của nàng, yêu ma hoành hành tứ phương, Tiên giới vì kéo dài hơn tàn phải sống chui lủi, trốn tránh như con chuột không thể bước ra ngoài ánh sáng, việc tu luyện đều cực kỳ khó khăn. Đại hội tỷ thí trăm năm một lần giữa các tiên môn đã sớm không thể tổ chức được, các tiên nhân phải phân tán ra, mới có thể tăng khả năng sống sót.

Mà bây giờ, Đại hội bách niên của các tiên môn hiển nhiên vẫn được kéo dài, tất cả các môn phái đều tụ tập ở Hành Dương tông.

Tô Tô trước kia đã nghe Câu Ngọc kể lại, Đại hội bách niên của Tiên môn đã bắt đầu từ ngàn năm trước, có hai quy định:

Thứ nhất, đệ tử tham gia thi đấu tu vi phải từ Nguyên Anh trở xuống, vì thế người tham gia hầu như đều là những đệ tử trẻ tuổi có thiên phú tốt. Các đại môn phái cử đệ tử cùng nhau luận bàn võ đạo, hỗ trợ lẫn nhau, tăng tình gắn kết để đối phó với yêu ma họa thế.

Thứ hai, sau mỗi lần tiên môn tỷ thí, người thắng cuối cùng đều sẽ đạt được bảo vật như nhau. Bảo vật phẩm giai thấp nhất cũng sẽ là Linh khí trân quý, thậm chí sẽ xuất hiện Tiên khí hoặc đan dược cực phẩm, đều là những thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu. (khả ngộ bất khả cầu)

Thi đấu thắng, không chỉ có thể làm vẻ vang môn phái còn có thể giúp bản thân thắng được một phần cơ duyên tu luyện.

"Đúng." Tiên tử sư tỷ cười nói, "Bảo vật của lần so tài này là một bảo vật trong truyền thuyết, An Hồn đăng!"

"An Hồn đăng." Tô Tô thấp giọng lặp lại một lần. Chính là chiếc đèn có thể tụ lại hồn phách trong truyền thuyết, An Hồn đăng đó sao?

Tiên tử nói: "Hai lần trước trong Đại hội Bách niên tỷ thí giữa các tiên môn, danh tiếng Công Dã sư huynh kinh tài tuyệt diễm đã vang khắp tam giới. Nhưng lần này sư huynh không tham gia nữa, hắn đã đột phá Kim Đan, tu vi đến Nguyên Anh rồi. Ngược lại, ngươi cùng Phù Nhai có thể đi thử một chút."

Rất nhiều tông môn trưởng lão tu vi cũng chỉ đến Nguyên Anh, Công Dã sư huynh quả thực là một kì tài tu luyện, thực sự để cho người ta ghen tị mà bội phục.

Bởi lời của sư tỷ, Tô Tô để ý hơn, phát hiện Hành Dương tiên cảnh quả nhiên thập phần náo nhiệt.

Lần so tài này được tổ chức ở Hành Dương tông nên bên trong tông môn, từ Hành Dương chưởng môn cho đến các đệ tử ngoại môn đối với đại hội này đều thập phần coi trọng. Mỗi khi có chưởng môn hoặc trưởng lão mang theo môn hạ đệ tử trẻ tuổi tới, Hành Dương tông sẽ lập tức cử người dẫn đường, sắp xếp nơi ở.

Tô Tô bắt đầu tu luyện Vô tình đạo, đương nhiên sẽ không tham gia tỷ thí như vậy.

Ngược lại, một đêm, dưới ánh trăng nhu hòa, nàng tình cờ bắt gặp thiếu niên ôm kiếm đứng phía ngoài phòng.

Thiếu niên nắm chặt linh kiếm, liếc nhìn nàng một cái.

"Tất cả mọi người đều tặng cho ngươi lễ vật lúc xuất quan rồi, ta sẽ thắng được An Hồn đăng cho ngươi."

Tô Tô chống cằm bên cửa sổ nhìn hắn, cười nhẹ.

"Được! Phù Nhai, cố lên!"

Nguyệt Phù Nhai khẽ mím môi ngự kiếm đi, không để ý nét cười trong ánh mắt nàng. Tô Tô thấy hắn trịnh trọng như vậy, có chút buồn cười.

Phù Nhai. . . Thật sự khiến nàng có cảm giác quen thuộc, đáng tiếc, không biết loại cảm giác này từ đâu mà tới.

Nàng tin tưởng thực lực của Phù Nhai, tiểu sư đệ mặc dù không có thiên phú cao như Công Dã Tịch Vô, nhưng hắn rất chăm chỉ cố gắng. Nói không chừng tiểu sư đệ thật sự thắng được An Hồn đăng.

*

Ban đầu trên danh sách so tài có Tô Tô.

Cù Huyền Tử biết nữ nhi mới tu luyện Vô tình đạo, thần đạo vốn là uyên bác thâm sâu, Tô Tô cần nhiều thời gian mới hiểu thấu đáo, cũng vì để tránh bất công với người khác, Cù Huyền Tử liền để trưởng lão gạch tên Tô Tô, để một tiểu bối trẻ tuổi khác tham gia.

Xích Tiêu tông bên này, Sầm Mịch Tuyền sau khi biết được rất không vui, nàng mím chặt môi: "Các ngươi nói là nữ nhi của Tiên Tôn không tham gia, ta chỉ có thể so tài cùng mấy tiên môn vặt vãnh kia sao?"

(Nguyên văn: tạp toái. "Tạp" là lẫn lộn, vặt vãnh; "toái" là vụn vặt nhỏ mọn, còn có nghĩa tốt là tinh hoa, thuần nhất)

Nghe nàng gọi đệ tử của các tiên môn khác là "vặt vãnh", Dắng Trang vội vàng thấp giọng nhắc nhở: "Sư muội! Không được ăn nói ngỗ nghịch."

Sầm Mịch Tuyền hừ một tiếng.

Dưới con mắt của nàng, nàng đến từ Thượng Thanh tiên cảnh, những người này quả thật không xứng cùng nàng so tài. Người duy nhất có xuất thân cao hơn nàng chỉ có nữ nhi của chưởng môn Hành Dương tông.

Cù Huyền Tử tu vi cao thâm, Hành Dương tông từ xưa đến nay nổi danh đạo tâm vững chắc. Chưởng môn Xích Tiêu tông hi vọng Sầm Mịch Tuyền đến Hành Dương tiên cảnh tu luyện đạo tâm, bái Cù Huyền Tử làm thầy. Cù Huyền Tử cũng không dễ dàng thu nhận đồ đệ, Sầm Mịch Tuyền muốn nhân cơ hội chứng minh thực lực trước mặt vị Tiên tôn này.

Trước khi đi, nàng phí sức chín trâu hai hổ để tìm hiểu về Lê Tô Tô, muốn đè bẹp nàng ta trên cả tu vi nhẫn nhan sắc, nay nghe tin Tô Tô không tham dự so tài, tự nhiên vô cùng tụt hứng khó chịu.

Dắng Trang không muốn chấp nhặt mà tức giận với nàng, cẩn thận nhắc nhở: "Sư muội, đối thủ của muội trừ mấy vị đệ tử của phái Trùng Hư với Tồi Sơn tông, còn có một người cũng là đệ tử của Lê chưởng môn, sư đệ của Công Dã Tịch Vô, tên là Nguyệt Phù Nhai. Nghe nói người này tuy trẻ tuổi nhưng tài nghệ không hề tầm thường, cũng là tu vi Kim Đan. Sư muội cần phải cẩn trọng, tự bảo vệ tốt cho mình, không thể khinh địch."

"Sư đệ của Công Dã Tịch Vô?" Sầm Mịch Tuyền đảo mắt, cuối cùng có chút hứng thú, "Đó cũng là sư đệ của Lê Tô Tô."

Nàng vỗ về Tiên khí mới trong tay, khóe môi nhếch lên vẻ hiếu chiến.

"Không có Công Dã Tịch Vô cùng Lê Tô Tô, Nguyệt Phù Nhai này cũng không tồi. Dắng sư huynh yên tâm, ta sẽ không thua."

Đối với việc nàng nói mình sẽ không thua, Dắng Trang ngược lại không chút nghi ngờ.

Hắn nhìn chiếc roi trong tay Sầm Mịch Tuyền một chút, đó là trung phẩm Tiên khí. Tiên môn thi đấu cũng không quản đệ tử dùng vũ khí gì, quy tắc chỉ đơn giản là không được đả thương người khác. Có vũ khí tốt cũng chỉ coi như gặp người có bản lĩnh lớn hơn, thắng thua bên trong là nhờ thực lực.

Sầm Mịch Tuyền rõ ràng có chuẩn bị mà đến, tu vi nàng ta vốn không tệ, lại thêm trung phẩm Tiên khí cùng linh đan sư phụ cho, so với một đám đệ tử còn chưa tới Nguyên Anh, rõ ràng là vô địch. Nguyệt Phù Nhai dù thiên phú cao đến đâu, cũng không có nhiều ưu thế như sư muội hắn.

Ngày thứ hai, thi đấu chính thức bắt đầu.

Mới sáng sớm, trong Trúc hoa gian, Tô Tô đã thấy một bóng hình xinh đẹp, dáng vẻ phong lưu, gương mặt quen thuộc tràn đầy hứng khởi, là Diêu Quang.

"Diêu Quang sư tỷ."

Diêu Quang thân mật giữ chặt nàng: "Tô Tô, hôm nay đừng tu luyện nữa, chúng ta đi xem so tài đi!"

Tô Tô cũng không muốn làm nàng mất hứng, cười nhẹ nhàng, đồng ý theo Diêu Quang cùng ngự kiếm đi xem tỷ thí.

Sau khi trưởng lão của các đại tông phái cùng chúng đệ tử lần lượt ngồi vào vị trí, một miếng gỗ đàn hương bay nhanh tới, xoay tròn rồi hóa thành một khoảng đất bằng rộng lớn. Chấp pháp trưởng lão của Hành Dương tông chắp hai tay kết ấn bố trí kết giới bên trên. Vì số lượng đệ tử tham gia quá nhiều, chín võ đài được dựng lên cùng lúc, các đệ tử tiến hành so tài bên trong kết giới, những đệ tử đứng bên ngoài có thể quan sát thoải mái mà không bị ngộ thương trong khi bên trong đang đấu pháp.

Diêu Quang bay phía trước Tô Tô, quay lại nhìn kỹ khuôn mặt nàng, lại lắc đầu trêu đùa: "Gương mặt này của ngươi quá nổi bật rồi, nên che mặt lại, tránh để các đệ tử đến tỷ thí đều tới ghé thăm."

Nàng học theo Diêu Quang, lấy ra từ trong túi càn khôn một chiếc mạng mỏng che mặt lại, trong nháy mắt dung nhan của nàng trở nên mơ hồ.

Diêu Quang gật đầu hài lòng: "Đi thôi."

Các nàng tới muộn, Tô Tô cũng không nói cho Cù Huyền Tử cùng các trưởng lão biết mình sẽ đến nên không ngồi ở ghế bên cạnh Cù Huyền Tử mà đứng chung với đám đệ tử đang xem so tài bên dưới. Cù Huyền Tử chỉ liếc mắt đã nhìn thấy nàng, khẽ lắc đầu, Tô Tô nhìn cha cười cười.

So tài đã bắt đầu.

Dắng Trang không tham gia tỷ thí, hắn chỉ nghe theo lời dặn dò của sư phụ đến trông coi Sầm Mịch Tuyền, không để nàng gặp rắc rối. Sầm Mịch Tuyền vừa lên đài, Dắng Trang liền đứng trên pháp đài nhìn xuống.

Trận đầu Sầm Mịch Tuyền đấu với một nữ đệ tử của Trùng Hư phái, nữ đệ tử kia vừa hay là tu vi Kim Đan tiền kỳ, Sầm Mịch Tuyền chưa cần dùng tới Tiên khí đã có thể đánh bại nàng ta dễ như trở bàn tay.

Nàng ra tay rất tàn nhẫn, không hề cho người ta mặt mũi nào.

Cũng may nữ đệ tử cũng rất có phong độ, từ dưới đất bò dậy, mấp máy môi: "Là ta học nghệ không tinh, ta thua."

Sầm Mịch Tuyền cong môi đầy kiêu ngạo.

Diêu Quang ở Tô Tô bên tai thấp giọng nói: "Người này là tiên tử đến từ Thượng Thanh cung, có chút huênh hoang quá rồi."

Tô Tô gật đầu, tiếp tục xem cùng Diêu Quang.

Trận thứ hai Sầm Mịch Tuyền đối đầu một nam đệ tử khác, hắn ra tay cũng rất kịch liệt, thoạt đầu nàng không chạm được lên người hắn, chỉ có thể phòng thủ; nhưng nàng ta vẫn rất thông minh, nhanh chóng lấy thủ làm công, dù có tốn chút thời gian nhưng cuối cùng vẫn chiến thắng.

Dắng Trang nhẹ nhàng thở ra.

Mãi đến khi một nam đệ tử đeo kiếm bước lên đài, Dắng Trang lên tinh thần, hắn quan sát kĩ, trước mắt, mọi đối thủ đều bị sư muội đánh bại hết. Như vậy chỉ còn người cuối cùng ——

Nam đệ tử nhìn qua tuổi tác không lớn, thậm chí gương mắt vẫn còn chút non nớt của thiếu niên. Hắn đeo kiếm nghiêm chỉnh trên lưng, vỏ kiếm của hắn không có bất kỳ đồ trang trí nào, nhìn qua còn cứng nhắc hơn so với một vài lão giả.

Trên người hắn mặc y phục trắng tinh của Hành Dương tông, bên hông đeo một khối linh ngọc thượng đẳng, mái tóc đen như mực dùng ngọc quan búi gọn gàng. Không biết năng lực của hắn tới đâu, trừ một thanh kiếm cũng không thấy hắn mang pháp khí nào khác; chỉ đơn thuần nhìn tướng mạo, người tới cực kỳ anh tuấn.

Hắn không kiêu ngạo không tự ti, quy củ hành lễ: "Tại hạ Nguyệt Phù Nhai của Hành Dương tông, mời sư tỷ chỉ giáo."

Diêu Quang nói: "Là tiểu sư đệ của ngươi, để hắn lên áp chế nhuệ khí của Thượng Thanh cung một chút."

Tô Tô nghĩ đến hai ngày trước, Phù Nhai nói thắng cho nàng An Hồn đăng.

Sau lưng có người khe khẽ bàn luận: "Nghe nói ở võ đài ít ai quan sát phía bên kia có người rất lợi hại, đã thắng liên tiếp chín trận."

"Chín trận! So tài mới bắt đầu bao lâu mà đã thắng chín trận rồi?"

Tô Tô quay đầu nhìn về võ đài cách xa nơi nàng đang đứng nhất nhưng vì khoảng cách quá xa, cũng không trông thấy rõ hết.

Chỉ có thể thấy một thân ảnh màu đen, sát phạt quả quyết.

Chẳng biết tại sao, nàng vô ý xiết tay áo.

"Tô Tô?" Diêu Quang gọi nàng, "So tài bắt đầu rồi."

Tô Tô dừng một chút, thu hồi ánh mắt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net