chương 6 đây là nhà tôi, em phải nghe tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15p sau...

- để em đợi lâu rồi, mau vào tắm đi, tôi có chuẩn bị đồ cho em rồi!

Mái tóc ướt bởi vì chưa lau khô mà vẫn còn vươn nước, Thẩm mộng dao trước mắt tiểu hắc bây giờ thật sự quá quyến rủ rồi.

- không cần đâu, tôi đợi mưa tạnh rồi về nhà tắm!

Tiểu hắc xoay mặt đi hướng khác, không muốn nhìn thẳng vào người con gái trước mắt, nội tâm đang gào thét không ngừng.

" Không được động tâm! không được động tâm! Không được động tâm! "

- cơn mưa này có vẻ sẽ không tạnh ngay, nếu em cứ mặc đồ ướt như vậy sẽ bị cảm lạnh!

Thẩm mộng dao vừa nói vừa chỉ tay lên phần áo đã thấm nước của tiểu hắc.

- tắm một chút cũng không làm mất miếng thịt nào của em!

Thẩm mộng dao nói xong liền đi tới kéo người đang dậm chân tại chỗ kia vào phòng tắm.

- tôi tắm, nhưng.. chị đi ra ngoài đi!

Viên nhất kỳ che mặt lại, không muốn để thẩm mộng dao nhìn thấy khuôn mặt đã ửng hồng vì ngại của mình.

- được.

Lúc thẩm mộng dao đi rồi tiểu hắc mới thở phào nhẹ nhõm, đối mặt với người con gái này, mọi sự phòng vệ của cô đều thành vô nghĩa.

- đây là phòng tắm của thẩm mộng dao...

Tiểu hắc nhìn xung quanh, chỉ nghĩ tới việc cùng thẩm mộng dao tắm cùng một nơi đã không nhịn được cười.

- mình đang nghĩ cái gì vậy chứ, không được, không được, phải tắm nhanh rồi về nhà thôi!

Nhưng đó hoàn toàn là suy nghĩ 8 phút trước của tiểu hắc, ngay lúc này tiểu hắc lại bất lực nhìn bộ đồ mà thẩm mộng dao để lại cho cô.

- chị ta để mình mặc đồ của chị ta sao?

Tiểu hắc cầm bộ đồ trên tay, có hơi do dự.

- hay là mặc lại đồ cũ...

- nếu làm vậy không phải sẽ khiến thẩm mộng dao nổi điên sao?

Cuối cùng tiểu hắc vẫn là chọn mặc đồ của thẩm mộng dao mà ra ngoài.

Lúc này thẩm mộng dao vừa sấy tóc xong, còn đang ngồi ở sofa.

- lại đây! - vừa nhìn thấy tiểu hắc bước ra, dao dao đã lên tiếng, chỉ tay vào vị trí bên cạnh mình.

- ừm...

- để tóc ướt sẽ bị cảm, tôi giúp em sấy tóc!

- không cần, tôi tự làm được!

Thẩm mộng dao nhìn dáng vẻ sấy tóc vụn về của viên nhất kỳ mà bật cười.

- nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn chưa học được cách sấy tóc sao?

Lời này của thẩm mộng dao đã hoàn toàn khiến viên nhất kỳ gục ngã, cô vội quay sang hướng khác, không muốn trả lời.

- vẫn là để tôi giúp em đi! - dao dao đứng lên không để tiểu hắc nói gì đã giật lấy máy sấy.

- không cần...

- đây là nhà của tôi, em phải nghe theo tôi!

Vẫn là không cản được chị ta...

Tiểu hắc ngoan ngoãn ngồi im cho thẩm mộng dao sấy tóc, thở mộng cũng không dám.

Mỗi lần thẩm mộng dao vô ý chạm tay vào cổ, tiểu hắc đều sẽ rùng mình một cái, mà thẩm mộng dao sau khi phát hiện không những không né tránh còn cố tình chạm thêm.

- tôi phải về đây! - tiểu hắc vừa nhìn thấy thẩm mộng dao sấy xong liền đứng dậy muốn rời đi nhưng lại bị một cánh tay kéo ngồi xuống lại.

Thẩm mộng dao cúi người xuống, cách mặt của tiểu hắc chưa tới 5cm, xương quai xanh cũng vì thế mà lộ ra.

- mưa to như vậy, em định về thế nào? Viên nhất kỳ nhà tôi có sói sao? Em việc gì lại muốn chạy nhanh như vậy?

Tiểu hắc nuốt một ngụm nước bọt, đẩy thẩm mộng dao ra.

- tôi không đi nữa là được chứ gì, chị muốn làm gì thì đi làm đi, tôi đợi mưa tạnh sẽ về!

- được!

Thẩm mộng dao nghe được đáp án như ý liền vui vẻ đi vào bếp.
Chỉ một lúc sau đã mang ra hai ly sữa nóng.

- uống đi!

- không cần đâu, tôi không thích uống sữa!

- em phải uống, đây là nhà của tôi, em phải nghe tôi!

- ...

Trước ánh mắt kiên định của thẩm mộng dao tiểu hắc không còn cách nào từ chối được, bất đắc dĩ cầm lấy ly sữa, một hơi uống sạch.

- hình như mưa sắp tạnh rồi, tôi về đây!

Tiểu hắc vừa mừng gỡ định ra về thì một tiếng sấm lớn vang lên, thẩm mộng dao theo phản xạ liền ngồi bệch xuống sàn ôm đầu sợ hãi.

Tiểu hắc liền ngồi xuống ôm lấy người dao dao.

Dù thẩm mộng dao có mạnh mẽ đến đâu nhưng viên nhất kỳ biết rõ chỉ cần một tiếng sấm vang lên, dù thẩm mộng dao có bao nhiêu mạnh mẽ cũng sẽ sợ hãi vô cùng.

Trước đây là như vậy, bây giờ cũng như vậy...

- em đừng đi có được không? Tôi rất sợ 

- đừng sợ, tôi sẽ không đi đâu cả!

Cơn mưa vốn vừa nhỏ dần lại đột nhiên ngày một lớn hơn.

Tiểu hắc nhìn người con gái con trong  nửa muốn quay về nửa lại không nỡ bỏ rơi cô, đôi tay đang run rẩy của dao dao ôm lấy tiểu hắc, vùi mặt vào lòng tiểu hắc giống như mèo nhỏ.

- tiểu hắc, sàn nhà lạnh quá, em có thể ôm tôi vào phòng ngủ không?

- được!

Tiểu hắc không chút do dự muốn dìu thẩm mộng dao đi nhưng cả người cô lại không còn chút sức lực nào, tiểu hắc chỉ có thể bế cô lên.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net