Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chợt nhìn qua lớp kính cửa sổ trong phòng, trên tít ngọn cây kia 2 con chim bố và mẹ đang sải rộng đôi cánh để che mưa cho các con của mình nằm trong chiếc tổ nhỏ bé, lòng cậu lại nhen nhóm lên ước mơ về 1 gia đình hạnh phúc, nghĩ về thực tại cậu khẽ mỉm cười chua chát, lắc đầu xua đi những suy nghĩ cậu lại bắt tay vào những công việc của 1 ngày mới.

Hôm nay cũng giống như bao ngày khác, những tia nắng đầu tiên lọt vào phòng là lúc cậu thức dậy, nhưng đối với cậu đây lại là 1 ngày đặc biệt bởi vì hôm nay chính là ngày nhập học đầu tiên tại ngôi trường mới, 1 mình đi bộ tới trường ( vì nhà gần trường vả lại đi bộ cho khoẻ người, hehe) trong lòng với bao cảm xúc: hồi hộp, lo lắng... Ngơ ngác bước vào cổng, cậu thật sự ngạc nhiên về quy mô ở đây, phải nói thế nào nhỉ? Rất đẹp và lộng lẫy, đây chính là môi trường lý tưởng thu hút tất cả các bạn sinh viên không những trong nước mà còn cả ngoài nước, mải ngắm nghía mà quên mất nhiệm vụ mình tới đây làm gì, không biết khoa tiếng anh kinh tế quốc tế nằm ở đâu đây? Cậu loay hoay mãi mà không tìm ra, chợt thấy có người lướt qua bên cạnh, cậu vội chạy lại hỏi:

-Xin lỗi, bạn có thể cho mình hỏi tí được không?

-Ừ, bạn muốn hỏi gì? Anh chàng khẽ nheo mắt nhìn người con trai xinh đẹp đang đứng trước mặt mình.

-À, mình là sinh viên mới, bạn có thể chỉ cho mình khoa tiếng anh kinh tế quốc tế nằm ở đâu được không?

-oh, vậy mình học cùng khoa rồi, đi theo mình nhé! Anh chàng vui vẻ đáp.

-Thật sao? Cám ơn bạn nha! Hihi!

-Ừ, không có gì đâu, mình cũng đang tới đó mà.

Cứ như thế tiếp tục nói chuyện suốt quãng đường tới giảng đường, ngạc nhiên hơn hai người lại học cùng lớp, chẳng mấy chốc mà 2 người trở thành bạn thân ( cái này cậu nghĩ thôi nha chứ người ta tớ ứ biết, hihi) qua tiếp xúc cậu biết được bạn mình tên Ki Bum, là con trai duy nhất và cũng chính là người thừa kế của tập đoàn Friends – Tập đoàn hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực nhà hàng và khách sạn.

-Eun Hyuk, mình đưa cậu về nhé! Ki Bum hỏi khi kết thúc buổi học, nói là buổi học chứ thực ra ngày đầu tiên chủ yếu là để làm quen giữa các thầy trò thôi.

-Thôi phiền cậu lắm, tớ đi bộ được rồi. Cậu đáp.

-Có gì đâu, chẳng lẽ cậu không xem mình là bạn? Vả lại tớ cũng chỉ muốn biết nhà cậu ở đâu thôi mà. Ki Bum tiếp tục nài nỉ.

-Nhưng...nhưng mà..! Chưa để cậu nói hết câu Ki Bum đã vội nói tiếp:

-Đợi mình vào lấy xe tí nhé! Đứng yên đấy. Nói rồi cậu chạy vụt ra bãi để xe để lại mình cậu đứng thẫn thờ giữa cổng trường.

5 phút sau Ki Bum bước ra cùng chiếc Novor màu trắng. Cậu còn chưa biết phải làm gì thì đã nghe giọng nói của Ki Bum vang lên:

-Lên xe đi!

-Mình...mình tự về được rồi, cậu lý nhí đáp.

-Thôi lên đi nào, liếc nhìn đồng hồ, cậu nói tiếp: cũng muộn rồi đấy.

Cậu hết cách, đành ỉu xìu ngồi lên xe, đọc địa chỉ nhà cho Ki Bum đưa về.

Đến trước cửa nhà, bước xuống xe, cậu nói với Ki Bum:

-Cám ơn cậu đã đưa tớ về nhé!

-Thôi cậu vào nhà đi, không có gì đâu, mai gặp lại, bye nhé!

Nhìn chiếc xe khuất khỏi tầm mắt cậu mới chậm rãi bước vào nhà, chợt:

-Anh chàng đẹp trai lúc nãy là ai thế? Bạn trai cậu à? Cậu cũng ghê quá nhỉ? Nhìn cậu với ánh mắt không mấy thiện cảm anh lên tiếng.

-Không, không phải như anh nghĩ đâu, bọn em chỉ là bạn học thôi, cậu ấy đưa em về là vì...vì... Cậu chưa kịp nói hết câu thì anh đã xen vào.

-Thôi, không cần phải giải thích, tôi không quan tâm.

Những câu nói của anh cứ như gáo nước lạnh tạt vào mặt cậu, đau quá, rát quá nhưng sao cậu không thể khóc nhỉ? Gạt sang 1 bên, cậu hỏi anh:

-Anh ăn gì chưa? Để em vào làm cho anh ăn nhé!

-Tôi ăn với SeoHyun rồi, cám ơn! Nói xong anh quay lưng bỏ lên phòng.

Lúc nào cũng thế, anh luôn lạnh lùng, chưa bao giờ nói 1 câu tử tế với cậu, cậu buồn nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Reng!!! Reng!!! Reng!!! Tiếng chuông điện thoại làm xua tan suy nghĩ của cậu.

-Alô!

-Cậu có phải là Eun Hyuk người nhà của bà Kim Ji Min? Đầu giây bên kia hỏi.

-Vâng, là tôi, có chuyện gì vậy? Như có thể cảm nhận được chuyện gì không hay sảy ra, cậu thấy lo lắng vô cùng.

-Hiện tại mẹ cậu đang nguy kịch, cần phải mổ gấp, đề nghị cậu đến ngay bệnh viện Trung Ương để làm giấy tờ và đóng chi phí cho cuộc phẫu thuật là 50 triệu won.

-tít tít tít! Cậu tắt máy, lo lắng, đau khổ vỡ oà, vô cảm trước thực tại cậu đứng hình trong vài giây như không thể tin vào những gì mình đang nghe. cần phải đến bệnh viện gấp, lấy đâu ra đủ số tiền 50 triệu trong khi bản thân chẳng còn đồng nào? Không suy nghĩ gì được thêm, cậu sẽ bất chấp tất cả để cứu mẹ, không còn nhiều thời gian nữa, cậu chạy nhanh lên phòng,

-Anh...anh có thể cho em mượn 50 triệu được không? Em đang cần gấp, em hứa sẽ trả lại anh khi kiếm đủ số tiền. Cậu nhìn anh với ánh mắt van nài.

-Tôi biết ngay mà, cậu cũng như bao người  khác thôi, cũng chỉ là hạng ti tiện bần hèn vì tiền, đây 50 triệu, không cần trả lại đâu. Anh rút trong ví ra tấm séc dụi vào tay cậu nhìn với ánh mắt khinh bỉ.

Người  đứng trước mặt anh đây, đã có lúc anh nghĩ rằng cậu ấy trong sáng, thuần khiết, nhưng thật sư hôm nay những suy nghĩ đó đã hoàn toàn sụp đổ trong anh. Cũng thế thôi, tất cả cũng chỉ vì tiền!

-Không...không phải thế! Mẹ..mẹ em đang...! Cậu chưa nói hết câu anh đã quay lưng đi, sao lại không để cậu nói nguyên do chứ? Cậu đâu phải là người như vậy, từ khi cưới anh đến giờ cậu có bao giờ đỏi hỏi anh cái gì đâu. Nước mắt ơi mi đừng rơi nữa, cậu đau khổ, nổi tủi nhục ngày càng dâng lên, anh khinh thường, chà đạp nhỏ nhưng mặc kệ, giờ cậu không có thời gian để quan tâm, tính mạng của mẹ là quan trọng nhất. Cậu phải mạnh mẽ lên, không thể yếu đuối như thế mãi được.

Bệnh Viện

Sau 2 giờ chờ đợi trong căng thẳng, phấp phỏng lo âu, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng bật mở, thấy ông bác sĩ đi ra, cậu vội chạy lại nắm tay ông hỏi:

-Bác sĩ, mẹ...mẹ cháu có sao không?

Nhìn ánh mắt van nài, chứa đựng sự lo lắng của cậu đang mong chờ câu trả lời từ mình, ông cảm thấy xót thương cho cậu con trai này quá, tuy không muốn nhưng ông đành phải nói ra câu nói quen thuộc, là bác sĩ trong nghề lâu năm chẳng lẽ ông không hiểu được nỗi đau khi mất đi người thân.

-Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, vì thể trạng của mẹ cậu quá yếu với lại khi đưa vào đây thì đã hơi muộn nên...nên...! Ngậm ngừng 1 lúc ông nói tiếp: đây là những lời mẹ cậu muốn gửi tới cậu, chúng tôi đã ghi lại.

Run rẩy cầm lấy tờ giấy từ tay ông bác sĩ cậu không muốn tin vào sự thật này nữa, tàn nhẫn quá, mở tờ giấy ra, bên trong chỉ vẻn vẹn vài dòng:

" Con yêu của mẹ, mẹ biết khi con đọc được những dòng chữ này là lúc mẹ không còn nữa, con sẽ đau buồn nhiều lắm nhưng mẹ mong con hãy cố gắng vượt qua mà hướng về tương lai phía trước, con phải sống hạnh phúc không chỉ cho con mà còn cho cả cuộc đời dang dở của mẹ nữa, như thế mẹ mới có thể yên lòng. Cuối cùng mẹ muốn gửi lời xin lỗi đến con, vì mẹ mà con phải khổ nhiều rồi, không giúp được gì cho con mà mẹ lại ra đi như thế này. Mẹ ở trên thiên đàng sẽ luôn dõi theo bước chân con!

Mẹ yêu con!"

Những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra, người thân duy nhất cũng đã bỏ mình, cậu khuỵu xuống, đau khổ, cay đắng, chua xót...không muốn cảm nhận gì nữa, cậu chỉ ước rằng mình có thể đi theo mẹ mà thôi, một mình trong cái xã hội này, không còn người thân thích, liệu cậu có thể sống hạnh phúc như lời mẹ nói? Cậu còn phải chịu đựng thêm bao nhiêu nỗi đau nữa? Có còn can đảm để bước tiếp?

Sau khi lo hậu sự cho mẹ cậu mới về nhà, 2 ngày rồi, 2 ngày từ khi mẹ xa cậu, những kí ức về ngôi nhà ở ngoại ô thành phố cùng tiếng nói cười của 2 mẹ con luôn xuất hiện trong tâm trí, cậu thấy nhớ mẹ quá. Khẽ thở dài rồi lẳng lặng vào bước vào nhà.

-Cậu đi đâu giờ này mới về? Có tiền thì đi suốt giờ hết tiền rồi mới biết đường về nhà à, đừng hòng đòi hỏi gì thêm, tôi chỉ có thể cho cậu được thế thôi? Anh từ cầu thang bước xuống, nhếch mép cười nhìn cậu bằng ánh mắt coi thường.

-Em...em...,nói đến đây cậu không cảm nhận được gì nữa, người mềm nhũn, cậu ngã xuống. Cũng đúng thôi, từ khi mẹ mất có nghĩa là 2 ngày rồi chứ không phải ít cậu có ăn uống gì đâu.

-Cậu...cậu làm sao vậy?anh hốt hoảng vội chạy lại bế cậu lên phòng rồi gọi bác sĩ.

-Cậu ấy không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ bị suy nhược cơ thể thôi, cố gắng ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi trong vài ngày là khỏi. Câu nói của bác sĩ sau khi khám tổng quát cho cậu, anh thở phào nhẹ nhõm tiễn bác sĩ ra ngoài rồi quay lại phòng, nhìn sâu vào gương mặt xanh xao, người cậu như gầy hẳn đi, anh chợt thấy mình có lỗi, trong lòng với bao nhiêu cảm xúc hỗn tạp anh cũng chẳng biết đó là gì. không thấy cậu về nhà anh cũng lo lắng lắm chứ nhưng vì lòng tự cao của mình anh không cho phép nó biểu hiện ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net