Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Tùng Ý nhìn lại, cảm thấy Bách Hoài cực kì tỉnh táo, không hề giống người say một chút nào.

Chỉ có điều nếu không say, tên khốn này lúc nãy ôm mình làm quái gì?

Không đợi cậu kịp suy nghĩ, mặt đất đột nhiên chấn động, năm tên ngu si tứ chi phát triển ùn ùn lao tới.

"Bách gia, đừng tưởng rằng chạy ra ngoài đây thì có thể trốn được bọn này! Mau mau trở về!"

"Phải rồi, hai người lén lén lút lút đứng ở trước cửa nhà vệ sinh làm gì?!"

"Mà này, trên tay Bách gia đeo cái gì vậy?"

Bách Hoài không nói chuyện, chỉ nâng lên tay trái, tay phải nhẹ nhàng vén tay áo lên, công khai một ít da thịt ở cánh tay thon dài, và chiếc vòng tay màu đen được điểm xuyết bằng viên đá bồ đào xanh lục.

Lộ ra cổ tay có khớp xương rõ ràng, nhìn như gốm sứ mịn màng vô cùng đẹp mắt.

Mấy người còn lại đều không khỏi tặc lưỡi hai lần: "Đồ chơi nhỏ xíu này nhìn đặc biệt quá ta."

Vẻ mặt Bách Hoài lạnh nhạt: "Tùng ca của mấy người tặng."

Tuy rằng vẻ mặt thật bình thản, giọng điệu vô cùng bình thường, thế nhưng cả đám chẳng hiểu sao lại nghe ra mùi vị tự hào đắc ý vậy nhỉ?.

...

Loại cảm giác kì quái chua chua không khỏe này là sao đây ta?

"Tôi có thể chen một câu không?" Chỉ có Du Tử Quốc trốn sau mọi người, ánh mắt sáng lòe lòe, "Vòng của hai người, là vòng đôi dành cho tình nhân à..."

Ngón tay chỉ tới chỉ lui giữa tay hai người như chơi chi chi chành chành.

Giờ cả nhóm mới phát hiện, tay phải Giản Tùng Ý cũng đeo một cái vòng y như đúc.

"Ồhhhhhhh ——"

Kèm theo đó là tiếng mọi người hít vào một hơi khí lạnh, đóng vai người đàn ông hóa đá. Giản Tùng Ý giờ mới kịp phản ứng, hai thằng đàn ông tự dưng đeo vòng đôi, hình như hơi kì cục.

Không thích hợp.

Vừa mới chuẩn bị tháo ra, Bách Hoài đã mặt lạnh nói: "Thầy bói nói vận khí tôi không tốt, Tùng ca của mấy người muốn đổi vận cho tôi."

Đây là một lời giải thích tiêu chuẩn, nhưng thực tế cũng không hề phủ nhận lời của Du Tử Quốc. Chỉ có điều hai chữ "đổi vận" khiến cho Giản Tùng Ý không còn cách nào tháo xuống vòng tay của mình nữa.

Lỡ đâu tháo ra sẽ không linh nữa thì phải làm sao bây giờ?

Cậu chỉ có thể giả vờ không để ý mà sờ cổ tay mình, học Bách Hoài trưng ra cái mặt than, mạnh miệng nói: "Nghĩ cái gì vậy? Cái gì mà đôi, đây là vòng tay anh em do mẹ tôi làm. Bách Hoài có người trong lòng rồi cho nên Du Tử Quốc cậu đừng có mà nhăng cuội thế được không? Dùng não cậu để ship mấy cái phương trình hóa học với nhau ấy, hình như tôi nhớ tuần trước cậu làm bài có ba mươi tám điểm thì phải?"

Du Tử Quốc tủi thân.

Lục Kỳ Phong nhìn đôi cẩu AA ăn hiếp người khác liền thấy gai mắt, trực tiếp đi ra đằng sau đẩy hai cẩu đi tới: "Được rồi được rồi, ai quản hai người là tình nhân hay là anh em, về phòng trước đi, cả một đống bia còn đang đợi đấy, hôm nay không say không về!"

Nhưng khi cánh cửa phòng mở ra, trên bàn không hề để đầy bia, mà là một bàn quà tặng thì đúng hơn.

Từ Gia Hành lấy ra một hộp giày.

"Bách gia, đây là quà của tôi và Dương Nhạc. Hai người chúng tôi đều là kẻ thô lỗ, không biết nên tặng gì, chỉ có thể lùng trên web tặng cậu một đôi AJ1 OW màu trắng thuần, rất khó kiếm đấy, chúng tôi phải nhờ anh Dương Nhạc từ Mĩ đem về đấy. Dù sao chúng tôi chỉ hi vọng cuộc sống của cậu sau này có thể thăng tiến từng bước một! Thi đại học đứng đầu tỉnh luôn!"

Dương Nhạc – bé nấm kinh nghiệm đầy mình vội vàng bồi thêm: "Đứng nhất cùng với Tùng nha!"

Chu Lạc là người đơn giản nhất, cậu khệ nệ ôm một con gấu mét tám màu tím qua: "Cùng nói chuyện cùng ngủ chỉ có món này là tốt nhất! Làm cho mỗi đêm của cậu sẽ không cô đơn nữa!"

Thái dương Bách Hoài hơi chảy mồ hôi, Giản Tùng Ý cười nói: "Cậu nhận đi, sinh nhật chúng tôi cậu ấy đều tặng gấu, năm nào cũng gấu."

Chu Lạc ôm lấy con gấu, rầm rì nói: "Chờ đến lúc khuya mấy người không ngủ được thì mới biết Gấu Nhỏ này tốt cỡ nào."

So với món quà ngàn đô hay con gấu mét tám, Du Tử Quốc cảm thấy món quà trong tay mình tí hon đến độ không thể tí hon hơn được nữa, lúng túng một hồi lâu mới lấy ra một túi gấm nhỏ.

Mở ra túi gấm, bên trong là một miếng gỗ có khắc hoa đào.

Du Tử Quốc dựng khúc gỗ đào lên, hai tay nắm hai bên khúc gỗ khẽ gồng lên, sau khi bẻ ra thì bên trong lại rỗng, vừa đủ bỏ một tờ giấy nhỏ.

"Bên nhà ông tôi có Đào Hoa Sơn. Ông tôi nói tôi rằng dùng gỗ đào hoa trên núi Đào Hoa khắc thành lá bùa, bên trong đặt tên mình và tên người yêu là có thể được Đào Hoa Nương Nương phù hộ cả đời bên nhau. Tuy rằng tôi không biết Bách gia thích ai nhưng tôi thấy cậu là người tốt, thích người chắc chắn cũng là người tốt luôn. Tôi không có tiền nên tự tay làm một miếng bùa bằng gỗ cây này, nhờ ông nội tôi khai quang*. Cả nhóm chúc cậu học hành thành công, vậy tôi chúc cậu tình yêu mĩ mãn, thế thì cả đời cậu cũng không thiếu gì nữa."

*linh vật được khai quang sẽ có hồn vía và có năng lực phò trợ cho gia chủ.

Nói xong cậu ngượng ngùng xoa xoa đôi bàn tay, loáng thoáng có thể thấy trên đầu ngón tay có vài miệng vết thương nhỏ nhỏ trải dài, giống như bị gỗ nhọn cắt.

Bách Hoài biết Du Tử Quốc để đuổi kịp tiến độ học tập của mọi người trong lớp đã học tập rất khắc khổ, bỏ thời gian làm quà tặng anh hẳn cũng mất vài đêm. Anh xòe hai tay cầm lấy, cười với cậu: "Món quà này tôi rất thích."

Nụ cười này làm Du Tử Quốc kích động đến mất não.

"A a a a! Bách gia cười với tôi! Tôi muốn lên diễn đàn khoe trời ơi! Còn nữa, Bách gia, nếu cậu thích thì tôi có thể tiếp tục chèo thuyền couple của cậu mà không bị mắng được không?"

Bách Hoài cảm thấy nếu mình có cơ hội, chắc sẽ giới thiệu Lâm Viên Viên cho Du Tử Quốc, hai người phỏng chừng còn có thể làm chị em bạn dì.
Anh khẽ cười một tiếng: "Chuyện này cậu phải hỏi đương sự."

Giản Tùng Ý lạnh lùng: "Không thể."

Du Tử Quốc nhất thời như trúng gió, thất vọng không thể tả.

Bách Hoài rũ mắt nghịch quà tặng, tựa như không hề để ý mà hỏi han: "Niềm vui của Du Tử Quốc có một xíu mà cậu cũng nỡ đạp đổ, cậu để ý chuyện đó vậy sao?"

"Vớ vẩn, đương nhiên tôi để ý. Tôi và huynh đệ bị người ta chèo thuyền như vậy, chẳng lẽ tôi phải giả vờ bình thường như không à? Bộ cậu không thấy kì sao?"

Bách Hoài muốn nói, tôi thật sự không thấy kì, hơn nữa còn không nghĩ tới cậu lại để ý như vậy.

Viên đá bồ đào trên cổ tay được đầu ngón tay anh vuốt ve đến ấm lên.

Thì ra thật đúng là vòng anh em, thế mà tôi lại đang nghĩ tới...

Quên đi.

Lục Kỳ Phong nhìn thần sắc của hai người rồi nhớ lại đột nhiên từ khi chung phòng lúc quân huấn, mối quan hệ giữa hai người này đột nhiên tốt đẹp hẳn. Còn buổi tối hôm đó, Giản Tùng Ý chẳng hiểu sao lại điên điên khùng khùng bảo mình ôm, nghĩ kĩ thì Bách Hoài thường ngày đối xử với Giản Tùng Ý đầy quan tâm săn sóc, dung túng cưng chiều. Những chuyện này kết hợp với hai lần chẳng hiểu vì sao thua súc sắc, mọi chuyện như mớ bòng bong dần dần rõ ràng.

Lục Kỳ Phong nhỏ giọng nói bên tai Bách Hoài mấy câu rồi vỗ vai anh: "Quà tặng tôi chuẩn bị cho cậu, cậu thấy thế nào?"

Bách Hoài cong khóe môi: "Được."

Mọi người không hiểu.

Còn Giản Tùng Ý thì không vui.

Cậu cảm thấy Bách Hoài và Lục Kỳ Phong đang cấu kết với nhau lừa gạt mình chuyện gì đó. Hành động của hai người này rất ám muội.

Cậu đúng là không thích bạn tốt của mình thân mật với bạn tốt của mình, kiểu tính tình như vậy sao giống mấy em gái quá rồi.

Cho nên Giản Tùng Ý nhịn khó chịu vào lòng.

Cậu lười biếng đi tới bên cạnh ghế sô pha, đặt mông ngồi xuống:

"Tôi vừa nghèo vừa lười, chưa chuẩn bị quà tặng gì cho cậu cả."

Bách Hoài dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê chiếc vòng tay của mình.

Được rồi, Giản đại thiếu gia "vừa nghèo vừa lười" nói không tặng thì chính là không tặng.

Từ Gia Hành lại bắt được cơ hội mời rượu: "Không chuẩn bị quà tặng cũng được, phạt ba bát nha! Bách gia lần này không được uống giùm, bởi vì chúng tôi còn muốn mỗi người mời anh một ly đây! Đây là quy củ rồi!"

"Đúng đúng, không uống tức là không xem chúng tôi là bạn!"

"Đàn ông! Nhất định phải say một lần mới gọi là đàn ông! Huynh đệ, phải say một trận mới gọi là huynh đệ!"

Tuy rằng không biết mấy tên này có phải coi quá nhiều phim xã hội đen rồi hay không, đã mười mấy tuổi đầu còn bị bệnh hoang tưởng. Thế nhưng đến cùng cả đám đều đùa giỡn, vừa cười vừa say, bia uống hơn một nửa, mửa ra một nửa, mấy thùng bia cũng dần vơi đi.

Lúc đứng bên đường chờ xe cả đám mới lộ ra vẻ mặt miệt mài quá độ, vừa khóc vừa cười, mắt mũi tèm nhem, thần chí hoảng hốt, xiêu xiêu vẹo vẹo, rất giống mấy ông chú say rượu vào ban đêm.

Chỉ có Giản Tùng Ý và Bách Hoài vẫn còn có khả năng đứng nghiêm.

Một người bởi vì được che chở, không hề uống một giọt bia nào. Một người tuy rằng thật sự uống rất nhiều, từ say nhẹ thành say chuếnh choáng, thế nhưng giáo dưỡng mười mấy năm của gia đình không cho phép anh có hành động mất mặt.

Chỉ có điều ánh mắt vẫn mê man, hơn nữa anh ôm trong lòng một con gấu màu tím cao một mét tám, đôi mắt mờ mịt lại ngây thơ, người khác nhìn không hề thấy lạnh lùng một chút nào.

Giản Tùng Ý nhịn không được mà trêu anh: "Cậu say nhìn đáng yêu quá."

Bách Hoài nghiêng đầu qua: "Tôi không say."

"Không ai say mà nói mình say cả."

"Tôi thật sự không say."

"Rồi rồi rồi, không say không say, xe tới kìa, mau lên thôi."

Giản Tùng Ý túm tay Bách Hoài, dắt anh đi qua đường.

Mới vừa tới bên cạnh xe, sau lưng truyền đến tiếng gào rú khủng khiếp.

"BÁCH HOÀI!"

Hai người dừng chân, quay đầu nhìn lại.

Bên kia đường, vốn cả đám đang đứng xiêu vẹo ngã trái ngã phải, không biết từ khi nào đã ngoan ngoãn xếp thành một hàng thẳng tắp, từ cao đến thấp, giống như cột sóng wifi.

Hai tay bọn họ bắt thành cái loa đặt lên miệng, lớn giọng hét lên: "Bách Hoài! Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ!"

Từng đứa từng đứa dồn hết sức lực, âm thanh to rõ cao vút, tràn đầy sức sống, đồng thanh với nhau không chệch một chút nào. Mấy chiếc lá cây cũng sợ hãi trước đám điên này mà rơi xuống một đống.

Cư dân sống xung quanh khu này như bị còi cứu hỏa đấm vào tai, có ông già bất mãn mở cửa sổ ra.

"Thằng nhóc Bách cái gì Hoài đấy, mười tám tuổi thì giỏi đấy! Nhưng mười tám không để cho ông già tám mốt tuổi ngủ yên ổn đúng không?! Thật là, mấy đứa mi nhỏ tuổi chẳng hiểu chuyện gì cả."

Năm tên đầu têu tụm đầu lại, cười ngả nghiêng.

Không biết tại sao người chịu tiếng xấu – Bách Hoài cũng cười: "Một lũ ngốc."

Giản Tùng Ý kinh ngạc nhìn Bách Hoài trân trối: "Bách Hoài, hình như đây là lần đầu tôi nghe cậu chửi người, đã vậy còn chửi kiểu ngu ngốc.''

Bách Hoài liếc cậu một cái: "Tôi uống bia, có thể nói tục."

Cậu bật cười, được được, người này say thật rồi, say đến mức hạ phàm hít nhân khí.

Tốt lắm.

Cuộc sống không phải K-Drama, tiên nhân cao lãnh không thưởng qua pháo hoa nhân gian sẽ không có vạn nhân mê, cho nên chẳng bằng cùng nhau hạ xuống hồng trần đầy náo nhiệt, sung sướng thỏa mái, sống vì mình một lần.

Giản Tùng Ý nhét cả người lẫn gấu vào xe rồi ngẩng đầu nhìn về ô cửa sổ kia, lớn giọng hét lên.

"Ông ơi! Cháu xin lỗi! Nhưng cháu còn muốn nói, mười tám tuổi là tuyệt vời nhất! Cháu, Bách Hoài, mười tám tuổi của chúng cháu cũng sẽ rất tuyệt vời!"

Hét xong liền nhanh chân chui vào xe.

Kết quả mới vừa lên xe, thằng nhóc láo lếu này đã bị Bách Hoài lôi cổ tay nhét vào một góc, anh lấy con gấu chặn đường ra bên kia của cậu, muốn trốn cũng không có chỗ trốn, đành rón rén giả vờ làm cục đá trong xe.

Bác tài xế liếc kính chiếu hậu, yên lặng lái xe, kính xe từ từ nhấc lên.

Bây giờ hai đứa mi còn trẻ.

Lại còn say rượu nhé.

Ối chao, đời người thì thanh xuân vẫn là đẹp nhất.

Mình chỉ là một người tài xế lái một chuyến xe thanh xuân đặc biệt, đây là rèn luyện nghiệp vụ hàng ngày.

Mà Giản Tùng Ý ngây thơ tưởng mình vừa rồi hơi quá mồm nên đáng bị ăn đòn, nhướng mày, ưỡn ngực, làm bộ thật lưu manh: "Cậu muốn làm gì? Tôi nói rõ trước nha, cậu đánh không lại tôi đâu."

Làn mi vì chủ nhân chột dạ nên run run.

Run run này giống như một cái bàn chải nhỏ, cong cong quét lên đầu quả tim Bách Hoài.

Chỉ cần lấy lí do mình say thì mọi chuyện có thể xí xóa hết.

Sức lực trên tay Bách Hoài không hề giảm, anh híp con ngươi, giọng nói khô khốc: "Cậu thành thật một chút, mười tám tuổi của tôi có gì tuyệt vời chứ?"

"Có thể quang minh chính đại đi net không cần mở tab ẩn danh."

"... Thật có tiền đồ."

"Vậy cậu nói xem mười tám tuổi thì có cái gì hơn người?"

"Ví dụ như có thể hẹn hò."

Giản Tùng Ý não bổ một đống hình ảnh Bách Hoài dịu dàng nắm tay một em O ngọt ngào nào đó, trong lòng tự dưng bực bội hẳn lên.

Cậu chau mày: "Tán tỉnh hẹn hò cái gì chứ, cấp ba thì có cái gì để nói chứ? Cậu có biết cái này gọi là yêu sớm hay không? Không lo chăm chỉ học tập, suốt ngày chỉ nghĩ vớ vẩn."

Giọng điệu không tính là tốt, mất kiên nhẫn còn có chút kháng cự điều nên tới rồi sẽ tới này.

Nhưng vì sao lại kháng cự, Giản Tùng Ý không biết.

Con ngươi của Bách Hoài tối sầm lại.

Anh không cam lòng, lên tiếng: "Mười tám tuổi thì trưởng thành rồi, sao còn gọi là yêu sớm? Sinh nhật mười tám tuổi của Lục Kỳ Phong, cậu ta với Chu Lạc đã trao nhau nụ hôn đầu rồi. Còn tôi đây muốn hẹn hò thì sao chứ?"

"Cái quái gì vậy?!" Hai đồng tử của Giản Tùng Ý mở to khiếp sợ, khiến Lục Kỳ Phong và cả nhà cậu ta kinh ngạc: "Hôm nay Lục Kỳ Phong thầm thì trong tai cậu không phải là chuyện này đâu đúng không? Con mẹ nó cái thằng này! Thỏ không ăn cỏ gần hang, nó dám sau lưng tôi gặm anh em tốt nhiều năm của nó sao? Lục Kỳ Phong là giống súc sinh gì vậy?!"

"Nói cho đúng thì một Alpha một Omega cũng không thể nào làm bạn thân thuần khiết được."

"Vậy cũng không được, nó chính là lão súc sinh không phân biệt rõ giống loài."

"... Được rồi, cậu ngậm miệng đi."

Nếu Lục Kỳ Phong là lão súc sinh không rõ giống loài, thì tôi chính là lão súc sinh thuần chủng số một.

Bách Hoài yên lặng tự cười chính mình.

Anh không sợ Giản Tùng Ý mắng anh súc sinh, anh chỉ sợ lỡ đâu đến lúc đó Giản Tùng Ý hoàn toàn không thể chấp nhận, ngay cả mắng anh súc sinh cũng lười mắng.

Ít nhất bây giờ, ở trong lòng Giản Tùng Ý bạn bè hay người yêu, thích thầm hay yêu sớm đều bằng với những chuyện nhạt nhẽo không lãng mạn.

Chỉ là nếu người này một chút tâm tư cũng không có, tại sao còn trêu chọc anh như vậy? Dưới gầm trời này, có ai dám trêu anh như người này à?

Đã vậy cố tình trêu chọc anh rồi phủi mông đi không chịu trách nhiệm. Cả ngày vắt chân rung đùi nằm trong hang thỏ, mắng sói xám là cái đồ ngu ơi là ngu.

Mỡ treo miệng sói, thế mà lại không ăn được.

Đáng giận.

Thế nhưng con thỏ nóng lên còn biết cắn người mà.

Nương theo men say, áp lực đau xót dồn nén trong lòng đã lâu không đè xuống được dần dần cuộn lên, thấm vào máu, truyền tới các hạch thần kinh. Bách Hoài dung túng cho cảm xúc của chính mình, anh tiến người về phía trước thêm một lần nữa, một tay anh chống xuống đệm bên cạnh Giản Tùng Ý, tay còn lại chống trên bả vai cậu.

Giản Tùng Ý gần như trưng ra tư thế mặc người chém giết, không hề phòng bị chút nào. Cậu vẫn nằm gối lên con gấu biếng nhác như lúc trước, cổ áo sơ mi lệch qua một bên lộ ra một mảng da thịt trắng nõn và xương quai xanh thật sâu.

Cậu còn khờ dại nháy nháy mắt: "Cậu làm gì? Muốn đánh tôi á? Giao tình nhiều năm như vậy mà bởi vì tôi hét tên cậu ngoài đường nên cậu đánh tôi à? Cậu có còn là anh em kh... Đệch..."

Tiếng mắng thô tục hơi cao lên rồi tắt ngúm.

Bởi vì chủ nhân của thanh âm này đã bị trừng phạt.

Giản Tùng Ý ngoài miệng cậy mạnh, bởi vì cậu biết Bách Hoài không có khả năng đánh mình, thế nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ tới, Bách Hoài không đánh, mà cắn!

Lại cố tình không cắn đau.

Ngay tại làn da mỏng manh nơi cổ, răng anh êm đềm hạ xuống, đầu lưỡi không biết vô tình hay cố ý lướt nhẹ trên da cậu.

Cả người Giản Tùng Ý như bị điện giật vậy.

Mùi rừng tuyết tùng nhàn nhạt lại quyến rũ nơi chóp mũi, khiến người ta không có chỗ nào có thể ẩn nấp.

Một vị Alpha "hơi" có tâm cơ dễ dàng dùng hơi thở của mình để mê hoặc một em Omega đơn thuần. Hương hoa hồng hoang dưới tình huống chưa rõ đã không khống chế được, tỉnh tỉnh mê mê lộ ra trong tuyết trắng.

Mùi hương lạnh lẽo hòa quyện với hơi thở ngọt ngào trong bầu không gian nhỏ hẹp, sinh ra phản ứng hóa học kì diệu.

Sau đó không còn sức lực thì là không còn sức lực, ngay cả sức mắng chửi người cũng không còn nữa.

Giây phút kia, thậm chí Giản Tùng Ý còn hoang đường nghĩ rằng vì sao anh không cắn lệch thêm một chút, bởi lệch một chút nữa là vị trí của tuyến thể rồi.

Ngay khi cậu phản ứng kịp mình có bao nhiêu điên khùng, định xách đầu Bách Hoài lên tẩn cho một trận thì Bách Hoài dừng lại, thả lỏng người.

Tóc anh mềm rũ lên vai cậu, cọ cọ đôi lần rồi than thở: "Đầu đau quá đi."

Giọng nói mềm mềm như làm nũng người ta vậy.

Giản Tùng Ý: "..."

Quên đi, say thành như vậy thì còn phân biệt được Đông Tây Nam Bắc hay sao, dù gì cắn cũng không đau, chính mình cũng đừng nên quá mức so đo.

Cậu vừa định đẩy Bách Hoài ra lại nghe anh nói một câu không đầu không đuôi: "Tối qua ông nội tôi về rồi.'"

"?"

"Hôm nay ông ở nhà."

"?"

"Ông rất thính ngủ, chỉ cần một chút tiếng động sẽ tỉnh."

"?"

"Ông còn không cho phép tôi uống đồ có cồn."

"..."

"Vậy nên Giản Tùng Ý, tôi không về nhà được, tôi không có chỗ ngủ..."

"..."

Nếu một người chưa từng nghe bông hoa cao lãnh mọc trên trời làm nũng, vậy thì người đó không có tư cách chỉ trích tôi không có định lực hay nguyên tắc gì hết.

Giản Tùng Ý nghĩ nghĩ một chút, giường của mình, dù sao cũng rất lớn...

Tác giả có chuyện muốn nói: Con giai à, con để ý chút được không, không cần trùm ba con sói giùm người lạ nào đó đâu con. Chạy ngay đi, nếu không con chết dưới ánh nắng mặt trời cũng đừng hỏi mẹ vì sao con chết.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net