C1 - C5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1. Chia tay

"Lâm, Lâm, chúng ta hãy cùng cha mẹ của em nói chuyện một lần nữa, họ nhất định sẽ hiểu và đồng ý để chúng ta sống chung. Còn đứa con, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa, sau này cũng sẽ kêu họ là ông nội bà nội..." Quan Long nắm chặt tay Ngô Lâm, biểu tình vô cùng bối rối, đến nói năng cũng có chút lộn xộn.

"Quan Long, không giống nhau! Huyết nùng vu thủy ! Nhà anh còn có anh trai anh, nhưng cha mẹ em chỉ có một đứa con trai là em. Mẹ em được chuẩn đoán bị bệnh ung thư, bà khóc lóc nói muốn khi còn sống thấy được em lấy vợ sinh con, có thể nghe cháu ruột của mình kêu một tiếng bà nội. Quan Long, em yêu anh, nhưng bất hiếu hữu tâm, vô hậu vi đại, em không thể vứt bỏ mẹ em không để ý. Nếu em đồng ý, bà sẽ thỏa mãn được ý nguyện cuối cùng, nói không chừng còn có thể sống thêm năm ba năm nữa, vì vậy em chỉ có thể bỏ qua tình yêu của anh. Quan Long, chúng ta chia tay đi..." Ngô Lâm khe khẽ thở dài, kéo ra từng ngón từng ngón một bàn tay của Quan Long đang nắm chặt lấy tay mình.

"Không! Lâm, anh không đồng ý chia tay! Em nghe anh nói, hãy nghe anh nói..." Quan Long lần thứ hai bắt lấy tay Ngô Lâm, trong lòng lo lắng muốn chết nhưng lại lắp bắp không biết phải nói cái gì mới giữ chân Ngô Lâm lại được.

"Quan Long, thực xin lỗi. Hôm nay mẹ em an bày em đi coi mắt, thời gian cũng đã sắp đến. Em đi trước, tạm biệt, quên mất, có lẽ sau này cũng sẽ không gặp lại nữa, vậy cứ nói vĩnh biệt đi. Hy vọng sau này anh tìm được một đối tượng tốt, chúc anh hạnh phúc!" Ngô Lâm từ ghế dài đứng lên, tần nhẫn đẩy tay Quan Long ra, cũng không quay đầu lại liền rời đi.

"Lâm, Lâm, Lâm..." Quan Long thì thào nói nhỏ, bàn tay trống rỗng rốt cuộc không bắt được gì...

Quan Long cùng Ngô Lâm, hai người đàn ông ở cùng một chỗ năm năm, cũng xem như là một khoảng thời gian khá dài đi, y còn tưởng mình có thể cùng Ngô Lâm thiên trường địa cửu, dù không thể kết hôn nhưng cũng có thể vĩnh viễn sống cùng nhau. Năm năm qua, mọi tình cảm của Quan Long đều đặt trên người Ngô Lâm, Thật cẩn thận giữ gìn đoạn tình cảm này, vậy mà đến cuối cùng cũng không thoát khỏi kết cục phải chia tay.

Mà tựa như Ngô Lâm đã nói, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Mẹ Ngô Lâm bị chuẩn đoán có bệnh ung thư liền dùng cớ này ép Ngô Lâm kết hôn, Ngô Lâm không thể trơ mắt nhìn mẫu thân mình chết đi, chỉ có thể nhẫn tâm cùng Quan Long chia tay, y có nếu kéo cũng không có kết quả. Hơn nữa y thật có lý do không phải lo lắng như Ngô Lâm, anh trai y sớm đã cưới vợ sinh con, cha mẹ y từ sớm đã được ẳm cháu, nhưng Ngô Lâm chỉ có một em gái, như vậy tính ra đối với mẹ Ngô Lâm có điểm không công bằng.

Quan Long trong lòng càng nghĩ càng chua sót, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Trong quán rượu tiếng nhạc điếc tai nhức óc, khiêu vũ có, nói chuyện phiếm cũng có, tiếng người ồn ào, không ai nhận ra ở một góc sáng sủa có một nam nhân thương tổn đang dùng rượu giải sầu.

"Vương Đông, tôi phải về nhà, nếu còn không về mẹ tôi sẽ không cho tôi vào cửa." Âm thanh xung quan quá lớn, Trần Khải Văn chỉ có thể xé cổ họng đối người ngồi đối diện hô to.

"Trần Khải Văn, cậu đã ba mươi tuổi, sau nhà cậu còn quy định giờ về, mẹ cậu chắc không xem cậu là đứa trẻ ba tuổi mà chăm đi, hèn gì nhiều năm như vậy còn chưa có bạn gái. Không nên về sớm như vậy, tôi hôm nay khó khăn lắm mới gạt được mẹ cậu mang cậu đến quán bar này trải nghiệm, uy uy, cậu mau nhìn, cô gái bên kia trông thế nào! ?" Vương Đông ngồi ở ghế dựa, ánh mắt bắn ra bốn phía, nói vài câu khó nghe với Trần Khải Văn, rồi đột nhiên hưng phấn phát mạnh vào cánh tay hắn.

"Cậu cũng biết nhà tôi chỉ có hai mẹ con, để bà ở nhà một mình tôi không yên tâm, nên về vẫn hơn ." Trần Khải Văn căn bản không có hứng thú nhìn cô gái nào, lại nhắc đến việc đi về.

"Biết rồi, biết rồi, cậu chờ tôi một chút." Vương Đông trả lời lấy lệ một câu với Trần Khải Văn, liền bưng ly rượu hướng cô gái đằng kia đi đến.

2. Yêu thầm

Vương Đông đi tán gái, Trần Khải Văn ngồi ngốc ở đây cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cũng là lần đầu tới quán bar, hắn đứng lên bắt đầu nhìn ngắm xung quanh.

Cha của Trần Khải Văn qua đời khi hắn còn nhỏ, mẹ hắn không tái giá vì sợ cha dượng sẽ đối với hắn không tốt, cho nên hai người cứ như vậy nương tự vào nhau mà sống. Cũng may mẹ hắn có một công việc không tồi, nên cuộc sống trên dưới của mẹ con cũng coi như không gặp vấn đề gì lớn. Trần Khải Văn rất hiểu chuyện, biết mẹ một mình nuôi mình thật không dễ dàng nên từ nhỏ đến lớn đều đặc biệt nghe lời. Khi còn bé, thời điểm các đứa trẻ khác vui chơi, hắn đều ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, giúp mẹ làm việc nhà. Lúc đã trưởng thành nhìn thấy những người đàn ông dùng tiền để tán gái, ăn chơi, Trần Khải Văn lại mỗi tháng đều giao tiền lương cho mẫu thân giữ, còn bản thân chỉ giữ lại một chút ít để tiêu vặt.

Trần Khải Văn vẫn luôn làm cho mẫu thân thực yên tâm, chỉ duy nhất có một lo lắng là hắn đã ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa có người bạn gái chính thức nào. Tuy bề ngoài Trần Khải Văn không thể tính là một người anh tuấn tiêu soái, nhưng dáng người cao 1m 8 thon gầy cân xứng, ngũ quan lại ôn nhu nên cũng có thể xưng là ngọc thụ lâm phong. Hơn nữa Trần Khải Văn tính tình rất tốt, làm người nho nhã khiêm tốn, lại làm ở Xí nghiệp Quan thị nổi danh, tiền lương cộng phúc lợi không thấp, tổng hợp lại cũng có thể xem là một người đàn ông có điều kiện tốt.

Chính là một người đàn ông tốt như vậy, được không ít phụ nữ theo đuổi, cũng có rất nhiều người giúp hắn giới thiệu quá bạn gái, nhưng cuối cùng đều không thành. Mắt thấy tuổi Trần Khải Văn càng ngày càng lớn, Trần mẫu lo lắng vô cùng.

Xa hoa truỵ lạc, ánh sáng chớp nhoáng làm mắt Trần Khải Văn hoa cả lên, đang lúc hắn định thu hồi tầm mắt đi tìm Vương Đông, thì một đạo thân ảnh thân quen ở một góc sáng sủa làm mắt hắn dừng lại.

"Quan tổng! ! !" Trần Khải Văn kêu lên một tiếng, hắn làm sao cũng không thể ngờ lần đầu tiên đến quán bar lại có thể gặp được người lãnh đạo cấp cao của mình.

Trần Khải Văn nhìn đến Quan Long ở góc kia vừa nốc xong một ly rượu, cứ y như là đang uống nước. Sau đó y thế nhưng vứt cả cái ly, cầm bình rượu lên trực tiếp đổ vào miệng.

"Quan tổng, đừng uống ngay!" Trần Khải Văn vội vàng chạy qua. Muốn đoạt lấy bình rượu từ trong tay Quan Long.

"Lâm, Lâm... anh không muốn chia tay... Đừng rời bỏ anh... Lâm... Không cần đi..." Quan Long uống đến mông lung, thần trí dường như đã không còn rõ ràng. Lại ngộ nhận Trần Khải Văn là Ngô Lâm, nắm chặt tay Trần Khải Văn, dùng ánh mắt đáng thương mà nhìn hắn.

Ngô Lâm! ? Chia tay! ? Nghe được những lời đứt quãng của Quan Long, Trần Khải Văn trong lòng "Lạc!" Một chút.

Giống như chúng ta thường than thở, đàn ông tốt tại sao đều đã có bạn trai ! ? Mặc dù nguyên nhân làm người đàn ông tốt Trần Khải Văn không có bạn gái không phải vì hắn có bạn trai, nhưng đại loại cũng không khác biệt lắm. Trần Khải Văn thích đàn ông, hơn nữa hắn từ khi phát hiện đều này thì trước sau cũng chỉ thích qua một người, đáng buồn hơn đó lại là yêu thầm. Mà người làm cho Trần Khải Văn thầm mến mấy chục năm chính là Quan Long.

Nếu nói Trần Khải Văn tổng thể được xem là một người đàn ông tốt, thì Quan Long tuyệt đối là một người đàn ông kiệt xuất. Khuôn mặt đẹp trai góc cạnh, dáng người có thể so sánh với huấn luyện viên thể dục, gia thế hiển hách, tài năng xuất chúng. Bề ngoài của Quan Long có thể dùng từ hoàn hảo để hình dung.

Trần Khải Văn trước khi đến Quan thị làm việc đã biết Quan Long. Đó là vào ngày khai giảng Đại học, Quan Long thay mặt cho tân sinh viên lên phát biểu, lời nói khéo léo, dáng người tiêu soái, tư thế oai hùng làm cho phần đông những người đứng bên dưới trong đó có cả Trần Khải Văn đều mê mụi nhìn lên, trong đầu lưu lại ấn tượng không thể nào phai nhạt.

Trong cuộc sống đại học vài năm sau đó, Quan Long liền trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trường, các hoạt động ngoại khóa đều không hề thiếu bóng dáng của y, đến học bổng cuối năm cũng có tên y trên đầu danh sách. Đại khái lúc ấy dù sao vẫn còn là sinh viên, nên Quan Long không công khai thân phận là GAY của mình, thậm chí còn sắm vai một công tử ăn chơi, bên người luôn có người đẹp vờn quanh, thay bạn gái như thay áo.

Trần Khải Văn những năm đó đều lặng lẽ nhìn mỹ nữ bên cạnh Quan Long đổi tới đổi lui, biết rõ bản thân chẳng có chút hi vọng nào, vậy mà vẫn không quản được trái tim của mình, thậm chí có đôi khi hắn còn cố ý ở trên đường Quan Long thường đi qua, để có thể liếc nhìn y một cái. Chẳng qua chỉ là thoáng gặp, Trần Khải Văn sẽ vẫn luôn ngóng nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của Quan Long, mà đối với Quan Long, Trần Khải Văn chỉ là một kẻ qua đường xa lại không hơn không kém.

3. Cố chấp

Ở trường, Quan Long là nhân vật của công chúng, gia thế bối cảnh tự nhiên cũng sẽ bị mọi người nghị luận, mà đối với người chú ý cử nhất động của Quan Long như Trần Khải Văn, đương nhiên cũng biết không xót thứ gì. Quan Long là cậu ba của xí nghiệp Quan thị, như vậy sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ vào xí nghiệp làm việc. Cho nên, sau khi tốt nghiệp xong Trần Khải Văn không chút do dự ứng tuyển vào Quan thị, cũng may hồi còn ở trường tuy hắn không tính là nổi bật, nhưng thành tích không tồi, nên cũng thuận lợi xin được vào Quan thị .

Giống như Trần Khải văn đoán, Quan Long thật sự cũng vào Quan thị làm việc. Chẳng qua Quan Long là tổng giám đốc, mà Trần Khải Văn chỉ là nhân viên bình thường. Quan Long làm việc ở tầng cao nhất trong Quan thị, không cần chen chút với đám nhân viên bình thường, mỗi lần đều theo thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng trên cùng. Cho nên Trần Khải Văn sau khi vào đây làm việc, cơ hội được nhìn thấy Quan Long còn ít hơn so với lúc đi học, chỉ những khi hội nghị mới ngẫu nhiên nhìn thấy y trên bục phát biểu, hoặc khi y nổi hứng đến các ngành tuần tra, Trần Khải Văn mới nhân cư hội trộm ngắm y vài lần, còn bị quản lý nhìn thấy mỉa may, nói hắn nịnh nọt Quan Long.

Trần Khải Văn cũng cảm thấy chính mình thực buồn cười, hồ đồ ngốc ngếch đi yêu thầm, biết rõ tình cảm này là vô vọng, vậy mà nhiều năm rồi vẫn cứ cố chấp không buông. Ánh mắt Trần Khải Văn dõi theo Quan Long hình như đã là thói quen, như thế nào cũng sửa không được.

Sau khi ăn no nhàn rỗi các đồng nghiệp công ty lại thích buông chuyện, một nữ nhân viên tụ tập tất cả mọi người lại rồi tuyên bố một tin giật gân, nàng còn thần thần bí bí đè áp thanh âm cực nhỏ, mọi người đón xem, Quan tổng đẹp trai nhiều tiền, khí chất xuất chúng, người gặp người khen, hoa gặp hoa nở của chúng ta nhiều năm nay mỹ nữ như mây, nhưng tại sao lại không có bạn gái cố định! ? Thiết ~ nữ nhân viên kia bị mọi người xì một tiếng, có người nói, chuyện này có gì kỳ quái đâu, chẳng phải công tử ăn chơi nào cũng vậy sao, thân lướt vạn bụi hoa, không hề dính phấn điệp, ai lại vì một ngọn cỏ mà chấp nhận bỏ qua cả khu rừng. Sai! Nữ nhân viên kia nghiêm mặt nói, không phải nguyên nhân này, là bởi vì Quan tổng của chúng ta là GAY, y thích đànông, giao du cùng phụ nữ bất quá chỉ là vỏ bọc mà thôi.

Mọi người vừa nghe xong lập tức như đang ngồi trên chảo nóng, sôi nổi hỏi có chứng cớ gì, cô gái kia cứ kỳ kèo hết nửa ngày mới chịu nói buổi sáng hôm nay ở bãi đỗ xe, nàng nhìn thấy Quang Long cùng một thanh niên rất xinh đẹp hôn môi ngay đằng sau một chiếc xe, rõ như ban ngày, hai người kia hôn rất kịch liệt, hừng hực khí thế... Mọi người vây xem lặp tức sôi trào, bắt đầu nhiệt liệt thảo luận đề tài Quan tổng có phải GAY hay không, chỉ có Trần Khải Văn yên lặng rời khỏi đám người, một mình về lại chỗ ngồi.

Trong lòng Trần Khải Văn nổi sóng – mưa rền gió dật, Quan Long thích đàn ông! ! ! Như vậy tình cảm thầm mến bấy lâu của mình có phải hay không sẽ có khả năng...

Đó là vì Trần Khải Văn đột nhiên biết được Quan Long là GAY nên kích động không thôi, nghĩ rằng tình yêu vô vọng nay lại bắt đầu có một chút hi vọng, chứ thật tế tình huống khi Trần Khải Văn biết được Quan Long là GAY và yêu người đàn ông khác, còn không bằng cho hắn vĩnh viễn hiểu lầm người kia là một công tử ăn chơi.

Trần Khải Văn cũng không biết là do trùng hợp hay ông trời trêu ngươi, trước kia dùng mọi biện pháp muốn thấy mặt Quan Long đều rất khó khăn, vậy mà hiện tại lại có thể thường xuyên trông thấy y, chỉ khác bên cạnh y đã không còn bóng dáng người đẹp, mà trái lại lúc nào cũng tay trong tay với một thanh niên xinh đẹp, sau này Trần Khải Văn từ chỗ các cuộc nói chuyện phiếm của công ty mới biết, người kia tên là Ngô Lâm .

Ngô Lâm có một gương mặt rất xinh đẹp, cùng người đẹp trai anh tuấn như Quan Long đi cùng một chỗ thực hợp, hơn nữa nghe nói gia đình cũng khá giả, hai người từ trong ra ngoài đều nhìn rất xứng đôi. Quan Long hẳn là thực yêu Ngô Lâm, trước mặt người khác chưa bao giờ kiên kỵ về mối quan hệ của hai người, cũng không màn nhân viên công ty ở sau lưng y bàn tán. Nhiều lần Trần Khải Văn nhìn thấy hai người bọn họ tay trong tay cười cười nói nói đi ngang qua, Trần Khải Văn chỉ cung kính cuối đầu nói một tiếng "Quan tổng", Quan Long không chút để ý gật gật đầu hoặc là ân một tiếng, liền tiếp tục cùng Ngô Lâm nói cười. Trần Khải Văn tuy rằng đã là nhân viên ở Quan thị, nhưng trông mắt y, hắn có lẽ cũng vẫn là một người qua đường xa lạ mà thôi.

4. Về nhà

Quan Long và Ngô Lâm ở bên nhau năm năm, Trần Khải Văn liền như vậy năm năm âm thầm nhìn người mình thầm yêu tay trong tay với người y yêu bước ngang qua, mẹ cũng từng khuyên hắn nên tìm lấy một người bạn gái để yên ổn trên dưới, nhanh lấy vợ sinh con. Cha hắn mất sớm, mẹ hắn chỉ mong mỏi sớm ngày được ẳm cháu nội. Một người luôn hiếu thuận như Trần Khải Văn sao lại không biết tâm sự của mẹ.

Thời đại học hắn dõi theo Quan Long bốn năm, tiến vào Quan thị lại nhìn y cùng Ngô Lâm ở bên nhau năm năm, Trần Khải Văn thực bội phục mình, sao có thể dễ dàng chấp nhận việc Quan Long xem bản thân như một người qua đường xa lạ suốt gần 10 năm, chính là tình yêu là loại tình cảm không thể nói rõ ràng được, nhưng nếu tiếp tục cố chấp thì sẽ được gì đây! ? Còn không phải vẫn luôn là nhân vật qua đường xa lạ.

Cho nên, Trần Khải Văn nghĩ, cho dù cố chấp đối với Quan Long đã thành thói quen, một thói quen muốn sửa cùng không được, nhưng vô luận thế nào hắn cũng phải tìm cách từ bỏ nó.

Vậy mà hiện tại Quan Long lại nói y cùng Ngô Lâm... Chia tay ...

Không nên trách Trần Khải Văn vì một câu nói trong lúc say của Quan Long mà kinh ngạc, tình cảm đặt vào một người đã mười năm, cho nên tình cảm của y chỉ cần có chút xíu dao động cũng làm cho đầu hắn suy nghĩ đến ngàn vạn tình huống.

"Lâm... Không cần chia tay..." Quan Long vẫn như cũ nắm chặt tay Trần Khải Văn không buông, miệng liên miên lặp lại lời nói vừa rồi.

"Quan tổng, anh nhận sai người." Trần Khải cố gắng vùng ra khỏi sự kiềm chế của Quan Long.

"Lâm... Chớ đi... Đừng rời bỏ anh..." Quan Long thấy Trần Khải Văn muốn thoát lại càng lo lắng , tay nắm Trần Khải Văn càng chặt, gần như hét lên.

Hai người ầm ĩ dẫn tới sự chú ý của những người xung quanh.

"Trần Khải Văn xảy ra chuyện gì! ? Người kia là ai! ? làm gì lại nắm tay cậu không buông! ?" Ngay cả Vương Đông đang ở một bên tán gái cũng chạy đến, tách tay Quan Long đang nắm lấy Trần Khải Văn, hỏi hắn.

"Là lãnh đạo cấp cao của tôi, tổng giám đốc Quan thị, hình như uống nhiều quá nên thần trí có chút không rõ, nhận lầm tôi là người khác. Đúng rồi Vương Đông, dù sao tôi cũng biết nhà y, để tôi đưa y về, chứ để y một mình uống say ở đây thì không tốt cho lắm, dù sao cũng là hình tượng của Quan thị." Trần Khải Văn tận lực thả lỏng ngữ điệu của mình, nửa thật nửa đùa nói với Vương Đông.

"Đi đi Trần Khải Văn, đi mà nịnh sếp đi. Ngày mai tổng giám đốc của các người hết say rượu, sẽ biết đến việc nghĩa mà cậu làm, nhất định sẽ tăng lương cho cậu." Vương Đông không chút nghi ngờ, ngược lại còn đùa với Trần Khải Văn hai cậu.

"Không phiền cậu, tiếp tục tán gái của cậu đi, chỗ này để tôi lo được rồi." Trần Khải Văn cúi đầu nhìn Quan Long vẫn đang nắm chặt tay mình, miệng vẫn lảm nhảm những câu vô nghĩa, nhanh chóng đưa y về nhà, chứ nếu còn ở lại, không biết y sẽ quậy ra chuyện gì.

Vương Đông sau khi vỗ vỗ bả vai Trần Khải Văn dặn dò vài câu, lại tiếp tục cuộc vui của mình.

"Quan tổng, quan tổng, chúng ta về nhà được không! ?" Trần Khải Văn cúi xuống, ở bên tai Quan Long nhỏ giọng hỏi, đồng thời quơ quơ cánh tay của mình ra trước mặt y.

"Hảo, hảo... Lâm... Chúng ta về nhà..." Quan Long vội vã đáp ứng, cuống quít đứng lên.

Trần Khải Văn khẽ thở dài, nâng Quan Long đi ra khỏi quán bar.

Trần Khải Văn đối Quan Long cố chấp nhiều năm như vậy, nên phàm những gì có liên quan đến y hắn đều lưu ý, thông tin là hắn lấy được từ những buổi buôn chuyện của đồng sự trong công ty, tỉ như Quan Long lái xe gì, nhà ở đâu, Trần Khải Văn đều biết rất rõ. Trần Khải Văn kè Quan Long đến bãi đỗ xe tìm được xe của y, từ trên người Quan Long tìm được chìa khóa, sau khi nhét y vào ghế phụ, Trần Khải Văn cho xe hướng nhà Quan Long chạy đi.

5. Ôm chằm

Trần Khải Văn từ trên người Quan Long tìm được chìa khóa cửa, mở cửa kè y vào trong nhà.

Đây là lần đầu tiên Trần Khải Văn đến nhà Quan Long. Theo đồng sự buông chuyện thì Quan Long từ sớm đã dọn khỏi nhà cha mẹ, một mình mua nhà ở. Trần Khải Văn vừa mở cửa thì lặp tức thấy được trên bức tường đối diện cửa ra vào có treo một bức ảnh, chụp hai người Quan Long cùng Ngô Lâm, Quan Long mặc tây trang màu đen, Ngô Lâm lại mặc màu trắng, hai người là chụp chính diện, tay trong tay dáng vẻ hạnh phúc, cười đến thật ngọt ngào.

Trần Khải Văn nhìn ảnh chụp, ngẫu nhiên lại liên tưởng đến bức ảnh trưng bày của cô dâu chú rể trong ngày cưới, chẳng qua cái kia là một nam một nữ, còn bức ảnh trên vách tường này là hai người đàn ông.

"Quan tổng, tôi lấy nước giúp anh." Trần Khải Văn dìu Quan Long ngồi vào ghế sa lông, đợi y ngồi hảo mới xoay người đi vào phòng bếp.

Vật dụng trong nhà bếp đều đầy đủ. Dù đã được thu dọn sạch sẽ, nhưng vẫn có thể thấy có người thường xuyên ở trong này nấu ăn. Trần Khải Văn nghĩ, nếu chỉ có một mình Quan Long sống, công việc của y bận rộn như vậy, tuyệt đối sẽ không trang bị đầy đủ dụng cụ nhà bếp, lại còn thường xuyên nấu cơm. Như vậy chắc chắn Quan Long đang sống cùng Ngô Lâm, xem ra bức ảnh treo trong phòng khách kia đúng thật là "Ảnh cưới " .

Trần Khải Văn tìm được cái ly, sau khi rót đầy nước liền trở lại phòng khách.

"Lâm, lâm..." Quan Long vẫn còn lầm bầm.

"Quan tổng, uống nước." Trần Khải Văn đem ly để vào tay Quan Long.

Nhưng Quan Long lại không hề có phản ứng, đưa đôi mắt lờ đờ lên nhìn Trần Khải Văn, bàn tay quơ qua chiếc ly, nước lặp tức chảy vào sô pha. Trần Khải Văn vội vàng tìm cái khăn lau nước trên ghế, không còn cách nào đành phải ngồi bên cạnh Quan Long, tự mình cầm lấy ly nước đút cho Quan Long uống.

Trần Khải Văn đem cái ly ghé lên môi Quan Long, y cũng không phản kháng, ngoan ngoãn mà uống hết.

"Lâm đối với anh tốt nhất ." Nuốt một ngụm nước, Quan Long nghiêm đầu, nhìn Trần Khải Văn nhoẻn miệng cười.

Trần Khải Văn ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Quan Long ở khoảng cách gần như vậy mà cười với hắn, còn cười đến thật dịu dàng. Nhưng là trong miệng hắn lại kêu tên một người khác.

"Quan tổng, anh nghỉ ngơi đi. Thời gian không còn sớm, tôi về đây ." Trần Khải thu lại tâm tình, buông ly nước từ ghế sô pha đứng lên. Quan Long đã đưa về nhà, hắn không cần thiết còn ở lại. Hôm nay hắn chính là lừa mẹ nói mình tăng ca để đi quán bar, vẫn nên về nhà sớm một chút.

"Lâm, chớ đi!" Nhìn thấy Trần Khải Văn từ trên ghế sô pha đứng lên, Quan Long lập tức luống cuống, cũng theo sát đứng lên, từ phía sau ôm lấy Trần Khải Văn vào ngực.

"Quan... Quan tổng..." Trần Khải Văn hoảng sợ, vội vàng muốn kéo cánh tay của Quan Long

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net