Phần 12 - Trốn Thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 12 - Trốn thoát

Trình Chu lon ton theo phía sau Dạ U đi tới nơi mà Dạ U đang trú ngụ.

Một lúc sau thì Trình Chu tới nơi, sau khi tới nơi thì Trình Chu cũng sững người rồi nhìn trân trân vào cái hang động có vẻ ngoài vô cùng bẩn thỉu, nhìn vẻ còn hoang sơ còn mang theo phần rách nát, cuối cùng thì Trình Chu cũng không biết ngôi nhà tranh của Mạch Ân đang ở kia tệ hơn hay là cái hang động của Dạ U đang ở chiến thắng nữa không biết.

Trình Chu cũng có chút tuyệt vọng mà nghĩ: Hoá ra là hắn đã đánh giá quá cao Dạ U rồi thì phải, hắn còn tưởng rằng nhờ Dạ U mà hắn sẽ tìm được một nơi ở nào đó tốt hơn một chút, nhưng mà hắn lại bị hố thêm một lần nữa rồi. Gì mà Đoạ ma giả, gì mà tín đồ của ma quỷ hay cái gì chứ? Cái này thực sự quá kém cỏi rồi đấy. Nhưng mà, Dạ U lớn lên nhìn xuất sắc như vậy cơ mà, nếu như Dạ U tới thế giới hiện đại của hắn mà làm streamer hay là Dạ U chỉ cần dùng nhan sắc này để biểu diễn thêm một số kỹ năng đặc biệt nào đó thì Dạ U nhất định sẽ nổi tiếng ngay lập tức, sau đó Dạ U cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền, hắn còn tương là Dạ U sẽ có một cơ ngơi nào đó ổn định hơn một chút chứ? Kết quả ... không ngờ lại như vậy đây.

Tựa hồ như thái độ của Trình Chu quá rõ ràng làm cho Dạ U đã cảm nhận được sự thất vọng tràn trề từ con người kia.

Dạ U xoay người lại rồi trừng mắt nhìn Trình Chu một cái sau đó lạnh lùng nói: "Tên tha hương kia, ngươi chắc hẳn là quý tộc đúng không? Ta không biết hoàn cảnh sống trước kia của ngươi là như thế nào nhưng thời điểm hiện tại thì ta cũng chỉ có như vậy thôi."

Trình Chu: "...."

Quý tộc cái gì cơ? Nếu như hắn mà thật sự là quý tộc thì người này thật sự quá để mắt đến hắn rồi đấy. Ở thế giới bên kia hắn cũng chỉ là một người rất bình thường, còn bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa mà thôi.

"Cái sơn động này ... hình như có mùi gì đó rất kỳ lạ thì phải." Trình Chu nhíu mũi mà nói.

Dạ U thản nhiên nói: "Hình như cái mùi mà ngươi nói chính là mùi của loài gấu đấy. Thời gian trước đây không bao lâu có một con gấu đang sống ở trong này mà. Nhưng mà con gấu đó đã bị ta thủ tiêu rồi."

Trình Chu: "..." Nói như vậy thì người này còn chạy đi chiếm chỗ ở của loài gấu luôn sao? Ý là hắn đang ở hang của 1 con gấu chứ không phải của người đấy hả? Này cũng được sao?

Chắc cũng do bị ảnh hưởng phần nào đó của vết thương cho nên Dạ U đành phải dựa vào vách tường của hang động, sau đó khoanh tay rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Màn đêm buông xuống, khi mà nhiệt độ càng ngày càng xuống thấp hơn nữa thì Trình Chu cũng lặng lẽ đến gần Dạ U hơn để quan sát tình hình. Trình Chu nhìn chằm chằm một hồi cũng chỉ nhận ra một chuyện, hình như làn da của Dạ U rất đẹp thì phải, làn da này nhìn còn mịn màng trắng trẻo nữa. Làn da này hoàn toàn là thuần tự nhiên, nhìn khác hoàn toàn với làn da bị hoá trang đậm phấn của những diễn viên bên thế giới hiện đại kia, ở thế giới của hắn, dù nam hay nữ cũng không có người có nét đẹp tự nhiên như thế này nữa rồi.

Dạ U bỗng nhiên mở mắt ra rồi lạnh lùng hỏi Trình Chu: "Ngươi muốn làm gì?"

Trình Chu cũng vô tội mà chớp mắt nói: "Không làm gì cả. Chúng ta hiện tại như châu chấu trên cùng sợi dây. Chủ nhân nghĩ tôi làm sao dám làm cái gì?"

Dạ U nghe vậy cũng hừ lạnh một tiếng mà nói: "Người hiểu rõ thì tốt."

Trình Chu quay trở lại nằm xuống một vị trí tạm coi là dễ nằm ở trong sơn động, nhưng mà hắn nằm mà trằn trọc một hồi rồi hắn lại trở mình thêm một hồi nữa, ở nơi này hắn có làm cách gì cũng không thể tiến vào giấc ngủ được. Trình Chu cũng vô tình chạm vào một cái túi đặt ở bên cạnh, theo như hắn nhớ thì hình như cái túi này thuộc về tên kỵ sĩ kia thì phải. Hiện tại Trình Chu cảm thấy có chút hối hận không thôi, lúc ấy hắn hành động hơi lóng ngóng, giờ nghĩ lại đúng là thất sách mà, nếu như hắn ra chậm hơn một chút thì tốt rồi, nói không chừng lúc đấy hắn còn có thể đợi cho hai người này cùng nhau đồng quy vu tận luôn càng tốt, tới lúc đó hắn có bước ra thì hiện tại hắn cũng không bị bắt phải làm nô lệ như thế này rồi, cái cảm giác bị người khác quản chế như thế này cũng quá bị động, làm cái gì cũng bị gò bó quá rồi.

Dạ U đang ngồi ở bên cạnh bỗng nhiên mở mắt ra, Dạ U dùng đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào Trình Chu một hồi.

"Ngươi còn chưa ngủ sao?" Dạ U hỏi.

Trình Chu cũng có chút khẩn trương mà nói: "Không phải tôi không muốn ngủ mà là tôi không ngủ được."

Dạ U nhìn thẳng vào Trình Chu rồi lên tiếng cảnh cáo: "Nếu như ngươi dám có suy nghĩ bậy bạ nào đó thì ta sẽ khiến ngươi chết rất thê thảm."

Trình Chu khô khan mà cười cười rồi nói: "Rồi, rồi. Tôi đã hiểu rồi, tôi thì làm gì mà có suy nghĩ bậy bạ nào chứ?"

Trình Chu cũng đành phải than thầm trong lòng một tiếng mà nghĩ thầm: Nếu như hắn có thể quay trở về nhà được thì tốt rồi. Nói thật lòng thì ở dị giới này cũng thật nguy hiểm quá mà.

Nhưng mà Trình Chu vừa mới nghĩ xong thì ánh sáng xanh chợt loé lên rồi Trình Chu cũng nhanh chóng bị kéo về bên trong căn chung cư mới thuê.

Nhìn thấy phòng khách vô cùng quen thuộc kia làm cho Trình Chu cảm thấy kích động vô cùng. Thật không ngờ hắn đã trở lại rồi, làm cho hắn còn tưởng rằng bản thân hắn không thể quay trở về được nữa chứ, ai mà ngờ lại về được, rốt cuộc thì hắn cũng quay trở về nhà được rồi.

Nhưng mà, mới vừa nãy thôi thì hắn đã biến mất ngay trước mặt Dạ U rồi, cũng không biết hiện tại Dạ U sẽ có tâm trạng gì nữa. Nhưng mà bối rối không bao lâu thì Trình Chu lại nhìn xuống gói hàng mà hắn đang cầm ở trong tay, lúc này hắn cũng có chút giật mình rồi phấn khích không thôi, thời điểm mà hắn đột nhiên quay trở lại nơi này thì hắn đang cầm cái túi của tên kỵ sĩ đã bị Dạ U giết trong tay, lúc đấy hắn cũng chỉ nghĩ một chút thôi, cũng không ngờ là hắn lại mang luôn cả đồ quay trở lại nơi này luôn. Chậc chậc, thật đúng là chuyện tốt tới cửa từ sớm mà.

Trình Chu cũng nghĩ tới Dạ U còn đang ở lại bên trong hang động, có lẽ giờ này cậu ấy đang cảm thấy rất tức giận đúng không? Hắn đã chạy trốn thì thôi đi, vừa chạy trốn còn cầm theo cả chiến lợi phẩm của cậu ấy nữa. Nếu như là hắn gặp phải tình huống như vậy thfi hắn cũng sẽ cảm thấy rất tức giận thôi.

Trình Chu thầm nghĩ: À mà nhớ tới thì Dạ U đã cho hắn ăn một loại hạt giống kỳ lạ gì đó, cùng không biết hiệu quả của loại hạt giống đó như thế nào nữa. Hiện tại hai người bọn họ đã cách xa tới một thế giới như thế này cũng không biết Dạ U có thể kiểm soát được mạng sống của hắn nữa hay không đây?

Trình Chu nhìn cái túi hàng trong tay lại kích động mà thầm nghĩ: Cái túi đồ này nhìn cũng xa xỉ quá đấy. Chắc chắn đây là đồ của giới nhà giàu ở dị giới đúng không? Mà cái tên kỵ sỹ có thể phát ra chùm sáng kia nhìn cũng được đấy chứ, toàn thân xa xỉ, chắc chắn là người kia cũng có xuất thân rất tốt, có lẽ người đó cũng là quý tộc như lời Dạ U nói sao? Vậy thì tài sản của người kia chắc chắn phải hơn những người dân nghèo của Hắc Mạch thôn rồi đúng không?

Trình Chu có chút kích động mà cái mở túi ra để kiểm tra thu hoạch một lần, ở bên trong cái túi này có một thanh trường kiếm. Trình Chu cũng kiểm tra thật kỹ thanh trường kiếm đó một hồi, đây có lẽ là một loại sản phẩm dùng kỹ thuật rèn đúc nào đó thì phải, thanh kiếm này cầm trên tay tạo cho người cầm có cảm giác khá nặng, có lẽ thanh trường kiếm này thuộc về loại dao được kiểm soát ở thế giới này. 

(管制刀具: Guǎnzhì dāojù – Dao được kiểm soát gồm dao găm, dao ba lưỡi, dao lò xo, các loại dao nhọn có ba lưỡi theo "tiêu chuẩn nhận dạng dao được kiểm soát")

Bộ đồ của tên kỵ sĩ kia đã bị dính toàn máu là máu cho nên Dạ U cũng không lấy nữa, nhưng cậu ấy lại lấy cái đai lưng nhìn rất xa hoa, trên chiếc đai lưng này được đính một viên hồng ngọc nhìn rất đẹp. Mà nhìn viên ngọc này chắc cũng đáng giá đấy chứ?

Trình Chu nhìn vào viên hồng ngọc rồi thầm nghĩ: Hắn phải bán bao nhiêu hải sản thì hắn mới có khả năng để mua được viên ngọc này nhỉ? Có khi bán một viên hồng ngọc này đi cũng đủ cho hắn sống trong một thời gian dài đây.

Ngoài đai lưng ra thì bên trong cái túi này còn có một cuốn sách nữa, Trình Chu rất nghi ngờ rằng cuốn sách này chắc là một cuốn bí kíp tu luyện nào đó. Trình Chu háo hức mở cuốn sách ra coi thử nội dung, nhưng khi mở cuốn sách đó ra thì trên cuốn sách này ghi toàn là những ký tự rất khó hiểu. Nhìn một hồi vẫn không hiểu cuốn sách này ghi cái gì làm cho Trình Chu thở dài một hơi, đúng là mù chữ như hắn là quá thất sách mà, cuộc đời mới khó khăn làm sao, cho hắn con cá rồi mà không cho hắn cái cần thì hắn cầm cuốn sách này ăn luôn hay gì?

Bỏ cuốn sách qua một bên, Trình Chu quyết định cạy luôn viên đá ở trên đai lưng xuống, hắn tính cầm viên đá này đi tới trung tâm giám định đá quý để kiểm định một chút.

Ngay khi đặt chân tói trung tâm giám định đá quý thì nhân viên cũng tiến hành đánh giá tỷ lệ đá quý của viên hồng ngọc luôn, cuối cùng thì viên đá cũng được định giá từ 30.000 đến 400.000 tệ, mức định giá này có vẻ thấp hơn so với dự kiến của hắn, nhưng mà giá cả có thấp cũng không thấp quá nhiều.

Người trong trung tâm giám định cũng nói với hắn rằng, ngếu như hắn muốn thì người của bọn họ cũng có thể liên hệ với người mua khác để bán ra viên đá, nếu có người mua nào đặc biệt thích thì viên đá này có thể sẽ định giá cao hơn một chút nữa. Là người ngoài ngành nên nghe được giải pháp này thì Trình Chu cũng cảm ơn nhân viên ngay lập tức, hắn rất nhanh đồng ý với đề nghị này của đối phương.

Rất nhanh sau đó thì Trình Chu đã nhận được tin tức của vị khác muốn mua viên hồng ngọc. Trình Chu cũng nhanh chóng tiến hành giao dịch với người mua luôn. Có vẻ như vị khách hàng này rất thích vẻ ngoài của viên đá quý, người này còn đưa ra mức giá 350.000 tệ cho viên đá. Thấy cái giá cao vượt mức làm cho Trình Chu vui vẻ không thôi, hắn cũng nhanh chóng hoàn hành giao dịch với khách hàng luôn.

Trình Chu đi trên đường mà tâm tình cũng hứng khởi bừng bừng, cả thân thể cũng có chút vui sướng không thôi. Trước đây ấy mà, hắn là công nhân làm thuê cho tư bản, hắn làm culi làm nô lệ cho đồng tiền, đồng tiền để đằng trước còn hắn mỗi ngày đều phải tăng ca, tăng ca triền miên như vậy để đổi lấy mức lương có 10.000 tệ cho một tháng ròng rã, nhưng mà hiện tại lại khác hoàn toàn rồi, chỉ sau vài chuyến đi đến dị giới hắn đã kiếm được 350.000 tệ từ một viên đá quý, tính cả thu nhập trước đây từ việc trao đổi mua bán hải sản thì hắn đã có hơn 500.000 tệ trên người rồi. Đột nhiên có một đống tiền trong người làm cho Trình Chu bỗng nhiên có một cảm giác không chân thật chút nào cả.

Trình Chu vừa đi vừa suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo của mìn, ngày đầu tiên quay trở về hiện thế làm cho hắn không muốn quay lại dị giới làm gì nữa. Chỉ là ... sau khi nghỉ ngơi 2 ngày thì Trình Chu đột nhiên phát hiện ra một chuyện khá nghiêm trọng, hắn thực sự không muốn từ bỏ thế giới kỳ lạ bên đó một chút nào cả. Thế giới bên kia có bao nhiêu món đồ có thể trợ giúp cho hắn, nào là hải sản, nào là linh dược, nào là Tinh Linh trùng, rồi còn thứ mới lạ như đấu khí, ... chắc chắn là còn nhiều thứ khác nữa, cái nào cũng làm cho hắn cảm thấy tò mò rồi thích thú không thôi. Tuy rằng có nhiều thứ thú vị như vậy nhưng mà Trình Chu đột nhiên lại nghĩ đến Dạ U đang ở bên kia nữa. Dạ U làm cho hắn cảm thấy khá rắc rối, tính mạng của hắn đang bị người khác kiểm soát, đây là một mối nguy hiểm tiềm tàng rất lớn đấy. Hạt giống kỳ lạ đó chắc chắn là tác nhân kết nối hắn với Dạ U lại với nhau, trực giác cũng nói cho Trình Chu biết một chuyện, thực chất ra Dạ U cũng không muốn lấy tính mạng của hắn làm gì, mà Dạ U buộc phải cho hắn ăn hạt giống đó là vì cậu ấy cũng muốn tự bảo vệ bản thân mình trước hắn mà thôi. Thời điểm đó cũng quá nguy hiểm, không làm thế thì đúng là quá khó khăn rồi.

Trình Chu chạy đến một nhà hàng bufet ăn thịt nướng để ăn uống cho thoả mãn. Kể từ khi bước vào cửa hàng thì hắn đã lấy hơn 20 đĩa thịt rồi đấy, Trình Chu cũng cảm thấy khẩu vị của hắn dạo gần càng ngày càng tốt hơn rồi thì phải.

Từ khi tới dị giới thì Trình Chu cũng phát hiện ra cảm giác thèm ăn của bản thân hắn càng ngày càng lớn hơn thì phải, nhưng mà theo những gì mà hắn nghĩ thì việc mà hắn ăn nhiều như vậy chắc chắn là có liên quan với Dạ U rồi. Có vẻ như hắn ăn ở bên này thì Dạ U ở bên kia cũng không cần ăn thêm làm gì nữa, phần mà hắn nhiều như vậy là phần ăn của cả hắn và Dạ U cộng lại luôn rồi đúng không?

Trình Chu ăn một hồi cũng cảm thấy hơi tẻ nhạt khi ăn những phần thịt ở nơi đây, sau khi ăn được loại thịt như thịt Giác Trư kia thì sức hấp dẫn của những loại thịt bình thường đối với hắn giảm đi rất nhiều. Khi ăn thịt Giác Trư làm cho hắn có thể cảm nhận được một luồng nhiệt đang toả đi khắp trong thân thể, nhưng với những loại đồ ăn bình thường như thế này thì tác dụng lớn nhất chỉ có thể là lấp đầy dạ dày.

Trình Chu không thể không nhớ thương tới hương vị của thịt Giác Trư kia, thật sự thì hắn đang tính toán đi tới dị giới thêm một lần nữa, rồi hắn cũng tìm cơ hội hạ gục một con Giác Trư thôi. Thân thể hiện tại của hắn quá yếu ớt đuối, mà muốn bắt được những Giác Trư hung hãn kia sợ cũng không dễ dàng gì đâu. Nhưng mà, nếu như hắn có thêm Dạ U đứng đằng sau hỗ trợ có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Trình Chu vừa ăn vừa suy nghĩ một hồi, nhưng mà đang ăn thì hắn nhanh chóng phát hiện bản thân đang bị mấy nữ sinh bàn bên kia theo dõi chú ý đến.

"Đã là đĩa bao nhiêu rồi nhỉ? Người này ăn cũng giỏi quá đi. Không lẽ là dạ dày vương đang thi đấu gì đó sao? Ăn như vậy cửa hàng này không bị lỗ chứ?"

"Ăn tốt như vậy sao? Người này chắc chắn là đang thi dạ dày vương rồi. Người bình thường nào có thể ăn được như vậy chứ?"

"Người này mới tới đây không bao lâu đâu. Không lẽ ... người này đang bị thất tình sao? Thất tình nên người này đang bị tê liệt cảm xúc rồi sao? Người này muốn ăn uống để làm tê liệt cảm xúc hay gì? Nhưng mà ăn như vậy cũng tốt quá rồi đấy. Nhìn người này cũng đẹp trai lắm mà, làm sao mà thất tình được nhỉ?"

"..."

Nghe được vài cô gái đang ngồi nói chuyện nhỏ to với nhau làm cho Trình Chu cũng có chút câm nín luôn. Mấy người này bị làm sao vậy hả? Đến nhà hàng buffet để ăn mà đúng không? Bọn họ không lo ăn uống đi, ngồi đấy mà lo nhìn hắn làm cái gì chứ? Bọn họ cũng rảnh rỗi quá rồi đấy. Chuyện hắn có thể ăn uống quá nhiều nhất định phải là do hắn thất tình sao? Chẳng lẽ hắn không thể có mộng tưởng lớn lao hơn cho nên sức ăn của hắn mới có thể tăng lên sao? Nông cạn, hết sức nông cạn mà.

End chap 12

-------------XuYing90--------------

------oOo------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net