Phần 128 - Hebron chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 128 - Hebron chết

Trình Chu cũng Dạ U lại thuấn di đến đảo San Hô.

Trình Chu và Dạ U cũng đang đi dạo ở mấy con đường nhỏ vùng thôn quê, đi một hồi thì cũng thấy mấy binh lính đang đi thu thuế, mấy nông nô thì đang kêu gào đòi đất, cảnh tượng nhìn cũng rất hỗn loạn.

Một tên lính hung dữ cầm roi rồi hùng hổ mà chửi mấy nông nô gầy yếu, rồi vung tay đánh một người ngất xỉu, không khí cùng tràn ngập mùi máu bay tới.

Nhìn thấy một màn như vậy thì Trình Chu cũng không nhịn được mà nhăn mày.

Lang thang một vòng thì Trình Chu cũng phát hiện cảnh tượng trước đó cũng không phải là ngẫu nhiên.

Có lẽ cũng do Trình Chu trộm sạch bảo khố của đảo San Hô nên Hebron đã ăn lỗ nặng, tổn thất cũng có vẻ rất nghiêm trọng nên Hebron đang muốn rút tiền từ những nguồn khác để bù vào bảo khố. Cách tốt nhất chính là hạ lệnh tăng thuế của nông nô.

Vốn dĩ thì sinh hoạt ở trên đảo San Hô cũng đã rất khó khăn rồi, hiện tại còn muốn tăng thêm thuế thì nháy mắt mấy người dân làm việc tự do trong lãnh thổ của Hebron càng thêm khốn đốn, dân chúng đã khốn khó như vậy rồi, huống hồ gì là nông nô. Thảm cảnh của nông nô còn tồi tệ hơn rất nhiều.

Căn cứ vào công bố thuế khoá mới ban hành này thì 3/10 nông nô sống trên đảo San Hô chỉ sợ cũng không sống nổi qua mùa đông năm nay mất.

Nhìn thấy thảm cảnh của nông nô nên Trình Chu cũng cảm thấy rất ngại ngùng, tuy là việc tăng thuế này không phải là do hắn ban hành nhưng cũng có một phần trách nhiệm từ hắn. Nếu hắn không trộm bảo khố của Hebron thì tên này cũng đâu có rơi vào tình cảnh túng quẫn tới vậy. Nhưng mà, đồ hắn đã lấy đi rồi thì cũng không có khả năng quay trở về nữa đâu.

Sau khi đi dạo một vòng quanh vùng ngoại ô và vùng nông thôn thì Trình Chu lại dắt Dạ U đi thám thính tình hình ở khu vực thành trung tâm của đảo San Hô.

Thời gian mà hắn trộm bảo khố cũng đã qua vài ngày rồi. Hiện tại, nếu so với lần trước hắn đặt chân đến thành thì bầu không khí cũng nghiêm trọng hơn hẳn, hàng quán cũng đóng cửa hàng loạt, mấy thương hộ trong thành cũng sống trong tâm lý rất bất an.

Dạo quanh thành một vòng thì Trình Chu cũng nghe được một hai tiểu thương đang cảm thán, nào là thành chủ của đảo San Hô cũng càng ngày càng quá đáng, cũng đã có mấy hộ thương gia bọn họ đã tự tiện bị gán cho cái tội danh trời ơi đất hỡi là tư thông với Đoạ ma giả mà bị xét nhà đoạt tiền của cải, đây đúng là cướp ngày một cách trắng trợn. Cũng có không ít tiểu thương khác cũng lo sợ người tiếp theo không biết có phải mình hay không nên cũng đã tìm cách giấu của cải đi bớt để phòng thân.

......

Thành chủ phủ của đảo San Hô.

"Anh, anh đã trở về rồi. Lần này ra ngoài thì có thu hoạch được gì không?" Cleo chạy lên đón với vẻ mặt rất mong đợi.

"Cũng chẳng ra cái gì cả. Mày cũng biết là đám tiện dân đó cũng chẳng còn cái gì để vắt ra được nữa rồi. Chỉ kêu bọn chúng nộp thêm một chút lương thực mà đám tiện dân đó là kêu trời kêu đất là tao cướp đất của bọn dó. Đúng là không muốn sống nữa rồi." Clarence bất mãn nói.

Cleo đảo mắt suy nghĩ chút rồi nói: "Thật ra thì mấy tử tước trên đảo cũng rất có tiền."

Clarence trầm mặt, đảo San Hô cũng có không ít tiểu quý tộc, nhưng mà mấy tiểu quý tộc này cũng tự sở hữu lãnh địa riêng của mình nên Hebron còn không dám động tay chứ đừng nói là hắn. Nếu đám tiểu quý tộc này là liên hợp lại để gây sự thì cũng là một loại uy hiếp cực kỳ lớn với thành chủ phủ bọn họ.

"Nghe nói mày mới cãi nhau với người ta?" Clarence dò hỏi.

Cleo bất mãn nói: "Còn không phải do người nhà của đám phế vật đó chạy tới đây đòi bồi thường sao? Đám phế vật đó không có năng lực, còn kéo chân người khác nữa, vậy mà còn mặt mũi mà chạy tới thành chủ phủ của chúng ta đòi bồi thường. Nằm mơ hay gì?"

Lần này Hebron ra ngoài tuần hải thì cũng có rất nhiều thân tín bị rắn độc cắn bị thương, trong đó còn có 2 người trực tiếp tử nạn ở trên Xà đảo.

Người thân của đám thân tín đó nghe được người nhà mình chết nên đã chạy tới thành chủ phủ đòi bồi thường. Cleo thấy vậy thì cũng nhanh chóng đuổi người ra ngoài.

"Cái tên đã đánh cắp bảo khố của phủ chúng ta thì sao? Phụ thân không bắt được sao?" Cleo nói.

Nghĩ đến số bảo vật bị mất bên trong bảo khố thì Cleo cảm thấy đau thịt vô cùng, sự việc cũng đã xảy ra vài ngày rồi nhưng cô vẫn chưa thể nào mà chấp nhận được.

Sắc mặt của Clarence có chút khó coi nói: "Bên trong tổ chức Đoạ ma giả kia có xuất hiện một không gian Đoạ ma giả, nên nghe tin là hắn đã mang người rời đi trước rồi."

Cleo oán hận nói: "Đám tay sai của ma quỷ này cũng thật là đáng hận. Tại sao lúc trước mọi người không giết sạch sẽ bọn chúng chứ? Mà tại sao phụ thân không bắt thằng Michael kia lại chứ? Thằng đó nhất định có quan hệ với đám Đoạ ma giả kia."

Clarence: "Mày tưởng phụ thân không muốn à? Phụ thân cũng có lòng nhưng mà có bá tước Royer ở đó nhìn chằm chằm thì phụ thân cũng không dám động vào thằng chết tiệt kia đâu."

Một khi mà phụ thân hắn động thủ thì bá tước Royer sẽ tìm tới cửa để giết, mặc dù bá tước Royer cũng không quan tâm gì lắm đến Michael đâu nhưng nếu phụ thân hắn mà động vào thì bá tước Royer sẽ lập tức có lý do mà động binh với nhà bọn họ. Khả năng là cắt đất nhường vị cũng rất có thể xảy ra.

Cleo bực mình nói: "Phụ thân làm cái chức bị bá tước này cũng quá gò bó rồi, cái này không được cái kia cũng không xong, còn làm làm gì nữa chứ..."

Clarence: "Mày đừng để phụ thân nghe được những cái lời này của mày, có tin tức gì về treo thưởng chưa?"

Mấy ngày trước thì thành chủ phủ cũng đã ban bố một phần thưởng, chỉ cần có người cung cấp manh mối về tên trộm kia thì đều có thể lĩnh tiền thưởng.

Cleo đen mặt nói: "Đừng nói nữa, phần lớn đều là tin vô dụng cả, nhà ai mất gà mất vịt cũng chạy tới báo thưởng, có người còn nói quả thối cũng bị mất rất nhiều, mà con hạ Tinh Linh quả thối kia cũng đang bạo phát lên kìa."

Clarence lắc đầu cũng có chút cạn lời mà nói: "Còn ăn trộm quả thối? Đúng là sở thích của đám kỳ lạ."

Cleo bĩu môi cũng có chút khinh thường nói: "Chắc là đám tiện dân đói bụng nào đó thôi."

......

Thành chủ phủ của Bàn Thạch đảo.

Michael nhìn thấy Trình Chu đột nhiên xuất hiện trước mặt thì dò hỏi: "Các hạ, sao lại tới đây?"

Michael cũng vừa mới nghe được một tin khá thú vị. Cái người vốn phải bị treo cổ ở đảo Cầu Vồng là Mạc Lạc kia đã biến mất rồi, nghe nói là đã được đồng loã cứu đi, Eugene cũng vì chuyện này mà cũng rất giận dữ.

Mấy người dân còn đang ngóng trông nhìn thấy cảnh Mạc Lạc bị treo cổ, mà giờ lại nghe người không cánh mà bay nên những người này cũng rất căm phẫn và muốn phải tìm thấy Mạc Lạc ngay lập tức và đưa lên giàn treo cổ.

Michael cũng chỉ tuỳ tiện mà đề qua ý kiến với Trình Chu mà thôi, không nghĩ tới là Trình Chu cũng giải quyết nhanh như vậy. Hiệu suất cũng quá nhanh như vậy cũng làm cho người ta lạnh sống lưng đấy.

Trình Chu nhìn Michael rồi cười cười nói: "Đến nhìn thành chủ đại nhân."

Michael: "Phiền các hạ quan tâm rồi."

Trình Chu nhìn Michael chằm chằm đánh giá một lúc rồi nói: "Gần đây tôi cũng đang suy nghĩ một vấn đề."

Michael có chút tò mò dò hỏi: "Vấn đề gì?"

Trình Chu: "Nếu Hebron mà chết thì tử tước đại nhân ngài có thể giành lại quyền chấp chưởng của đảo San Hô không?"

Nghe vậy thì trái tim Michael đập điên loạn lên nói: "Này thì tất nhiên rồi. Nếu các hạ làm được thì sau khi giành lại quyền kiểm soát đảo San Hô thì tôi cũng sẵn sàng chia sẻ quyền lợi với các hạ."

Trình Chu nhỏ giọng nói thầm: "Tôi thật sự đang rất cần một địa bàn để trồng trọt."

Hiện tại thì Hắc Mạch thôn bên kia đã không đủ không gian để hắn làm việc nữa rồi, hơn nữa thì trên người hắn cũng có quá nhiều bí mật, chuyện hắn có thể đi lại giữa hai vị diện cũng là một bí mật, nếu hắn tự mình xử lý mọi việc thì cũng quá phiền phức rồi, tìm người hợp tác cũng không tồi đâu.

Tình hình hiện tại thì Michael cũng là đối tác không tồi, khá thông minh, không bảo thủ, cũng không bài xích Đoạ ma giả, nói chung thì Michael đúng là đối tượng hợp tác không tồi.

"Hebron vừa mới ban hành lệnh tăng tiền thuế, tôi cũng thấy rất nhiều dân chúng lầm than rồi, và điều này khiến tôi thấy rất không vừa lòng." Trình Chu nói.

Michael nghe vậy thì cũng lập tức nói: "Nếu tôi lên làm thành chủ thì tất nhiên thuế sẽ giảm đi, lao dịch cũng ít đi, tôi sẽ tận lực làm dân chúng trên lãnh địa được ấm no hạnh phúc."

Trình Chu gật đầu nói: "Nếu thành chủ đại nhân có thể làm một lãnh chúa tốt như vậy thì việc thành chủ đại nhân trở thành đảo chủ của đảo San Hô đúng là phúc của dân chúng trong lãnh địa rồi."

Michael cười cười nói: "Các hạ quá khen rồi."

Trong lòng Michael cũng có chút cạn lời rồi thầm nghĩ: Đối phương hình như là Đọa ma giả mà nhỉ? Hebron là tên quý tộc đang cai trị lãnh địa còn không thèm quan tâm đến sống chết của người dân trong lãnh địa. Vậy mà tên Trình Chu này lại rất quan tâm đến những bình dân kia. Việc này nghe qua thôi cũng quá châm chọc rồi đấy.

Trình Chu đứng lên nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi trước rồi."

Michael: "Các hạ bảo trọng."

Trình Chu vừa đi thì quản gia cũng bước ra nói: "Thiếu gia, tên này không tính đi giết Hebron đó chứ?"

Michael hờ hững nói: "Ai biết được hắn ta đang muốn làm gì chứ? Nếu hắn có thể giết Hebron thì cũng là kết quả tốt nhất, còn nếu hắn không giết được thì chúng ta cũng chẳng tổn thất gì."

Quản gia gật đầu nói: "Nói cũng đúng."

Michael nắm chặt tay lại để kìm chế tâm tình đang kích động.

Michael có một dự cảm là rất nhanh thôi thì Hebron sẽ ngay lập tức chết. Cái kỳ ngộ khó có thể xảy ra này tự dưng lại đến làm Michael phấn phích không thôi. Nhưng phấn khích qua đi thì Michael lại cảm thấy khá bất an.

......

Hai ngày sau.

Một con thuyền cấp bậc hoàng kim chạy đến bến tàu của Bàn Thạch đảo.

Bá tước Royer mang vài người bước xuống tiến vào thành chủ phủ.

Michael chạy ra đón rồi nói: "Ông ngoại, sao ông lại tự mình tới đây?"

Bá tước Royer nhìn Michael cũng có chút kích động nói: "Hebron đã xảy ra chuyện rồi, cơ hội của cháu đã tới. Đừng chậm trễ nữa, cháu lập tức về đảo San Hô đi, đoạt lại tước vị bá tước đi."

Michael sửng sốt nói: "Hebron đã chết?"

Bá tước Royer gật đầu nói: "Đúng vậy, mới chết hôm qua."

Michael cũng tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Thật là không thể ngờ."

Thực thế thì Michael cũng đã sớm đoán được rồi, chỉ không nghĩ là nhanh như vậy mà thôi nên cảm giác kinh ngạc này cũng là sự thật. Chính vì điều này mà cảm giác lạnh người sởn gai ốc của Michael càng mãnh liệt hơn trước rất nhiều.

Michael tò mò hỏi: "Hebron đã chết như thế nào vậy ạ?"

Bá tước Royer cực kỳ hả hê mà nói: "Nghe nói là lúc cưỡi ngựa đi tuần tra lãnh thổ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Con ngựa mà Hebron cưỡi lại chính là con hoả mã thủ lĩnh trên Hắc Mã đảo mà phụ thân cháu lưu lại. Tên đó đúng là vô liêm sỉ mà, đã dùng thủ đoạn hèn hạ để cướp tước vị mà còn dám cưỡi con ngựa đó đi khắp nơi khoe khoang nữa."

"Đại khái là hắn đã bị báo ứng rồi. Không biết tại sao mà con hoả mã kia tự dưng lại phát cuồng lên như vậy nhỉ? Tự nhiên nó nổi khùng nên hất Hebron từ trên lưng ngựa xuống, chắc là phụ thân của cháu trên trời hiển linh nên không nhìn nổi Hebron đắc ý như vậy nữa."

Nếu không phải là Trình Chu đã tới đây nói thì có lẽ Michael cũng nghĩ là phụ thân hắn hiển linh đấy. Nhưng mà Trình Chu cũng đã thông báo trước cho hắn rồi nên Hebron xảy ra sự cố thì hẳn là Trình Chu đứng sau bày binh bố trận rồi.

Michael nắm chặt tay thầm nghĩ: Quá nhanh, thật sự quá nhanh rồi. Đoạ ma giả thực sự rất đáng sợ, khó trách khắp nơi đều săn giết và e sợ Đoạ ma giả. Nghe nói có rất nhiều Đoạ ma giả có năng lực rất quỷ dị nên mặc dù có là Hoàng kim kỵ sĩ mà không có cấm ma thạch thì cũng rất khó tránh khỏi việc bị Đoạ ma giả ám sát.

"Hiện tại thì trên đảo San Hô đang rất hỗn loạn, vì Hebron gặp nạn mà chết cho nên đám Clarence cũng muốn thể hiện lòng hiếu tâm muốn mang con hoả mã kia giết chết, nhưng mà đã mấy trưởng lão ngăn cản rồi."

Michael cau mày nói: "Con hoả mã kia phụ thân cháu đã rất vất vả mới thuần phục được nó, giá trị của nó cũng mấy vạn kim tệ đấy, giờ mà cứ giết chết thì cũng quá đáng tiếc rồi."

"Cũng đâu có giết được. Cháu cũng đừng quá lo lắng. Thằng nhóc Clarence cũng chỉ ồn ào cho có vậy thôi, con hoả mã kia là một con ma thú trung cấp đỉnh đấy, nếu thật sự muốn giết nó thì ai đi giết mới là vấn đề."

Là trung cấp ma thú nên trí tuệ cũng không thấp, thường ngày nếu cung phụng ăn uống ngon lành thì nó cũng chịu yên phận mà ở yên đó, còn một khi mà nó cảm nhận được nguy cơ thì nó sẽ lồng lộn lên ngay. Nó cũng đâu có để yên cho người tới giết nó chứ.

Nếu nó chỉ là một con ngựa bình thường thì không nói làm gì, nhưng con hoả mã kia lại là thủ lĩnh của cả đàn ngựa ở Hắc Mã đảo đấy. Nhóm ngựa có mặt ở đảo San Hô hiện nay chính là từ đàn ngựa đã bắt được ở Hắc Mã đảo năm xưa, hiện tại mà đem con thủ lĩnh kia giết chết thì cả đàn ngựa sẽ giày xéo nát cái thành trung tâm của đảo San Hô mất.

"Con hoả mã kia thường ngày cũng rất dịu ngoan mà, sao lại tự dưng nổi điên lên như vậy chứ? Mà cũng có rất nhiều trưởng lão cũng cảm thấy đáng tiếc nếu giết đi con ngựa tốt đó."

Đảo San Hô đã bị trộm mất toàn bộ nên con hoả mã thủ lĩnh đó cũng được coi là một phần tài sản rất có giá trị.

Michael cau mày nói: "Sao Hebron lại xui xẻo như vậy chứ?"

Bá tước Royer cau mày nói: "Ông nói hắn xui xẻo cũng là lẽ tất nhiên mà thôi, đang yên đang lành tự dưng đi càn quét Đoạ ma giả làm gì chứ? Đám Đoạ ma giả đó tính tình cũng đâu có hiền lành gì, mà năng lực cũng rất kỳ quái, lỡ chọc trúng một Đoạ ma giả có năng lực nguyền rủa thì không phải trực tiếp bị trù cho chết sớm à."

Michael cau mày, thật alf nguyền rủa Đoạ ma giả sao? Hình như là trong lịch sử cũng xác định là đã xuất hiện rồi.

Mấy người từng đắc tội với nguyền rủa Đoạ ma gỉa kia đều vô thanh vô tức mà chết đi, nếu không phải là mấy người xung quanh tự dưng bị chết quá nhiều thì cũng không có ai phát hiện ra được đâu.

Michael cũng đã xác định là người mà hắn thường giao tiếp chính là một không gian Đoạ ma giả, nhưng bên trong tổ chức kia có nhưng Đoạ ma giả có năng lực gì thì hiện tại vẫn là ẩn đố.

"Mặc kệ Hebron là chết như thế nào thì cháu cũng nhanh đến sớm để tiếp nhận tước vị của đảo San Hô đi, tuy Hebron chết nhưng Clarence và Cleo vẫn còn sống, Clarence cũng có quyền thừa kế giống cháu đấy, chỉ sợ sẽ còn phải tranh đấu một hồi mới có thể ngã ngũ." Bá tước Royer cau mày nói.

Michael cười cười nói: "Không sao, cháu có đủ tự tin."

Michael giang hai tay ra, Bạch ngân đấu khí cũng mênh mang mà tràn ra.

Bá tước Royer nhìn thấy đấu khí mà Michael thả ra thì cũng cười rồi nói: "Không nghĩ tới là cháu đã thành Bạch ngân kỵ sĩ rồi. Vốn dĩ ông còn đang nghĩ phải làm sao để thuyết phục mấy ông già cổ hủ ở trên đảo trao quyền thừa kế cho cháu đấy. Nếu cháu đã là Bạch ngân kỵ sĩ thì việc này cũng dễ hơn. Nhanh lên, việc tranh tước vị không thể trì hoãn hơn được nữa đâu."

Trước mắt thì đảo San Hô chưa có người thừa kế chính thức nên thường phải thông qua quyết đẩu để quyết định tước vị. Clarence lại là một tên ham ăn biếng làm, nên cũng không quá để ý đến việc tu luyện, hiện tại thì thằng nhóc đó vẫn đang là Thanh đồng kỵ sĩ, nếu muốn quyết đấu thì cũng không phải là đối thủ của Michael.

End chap 128

-------------XuYing90--------------

------oOo------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net