Phần 20 - Ăn sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20 - Ăn sáng

Trình Chu lười biếng đi vào phòng, Dạ U cũng bước theo phía sau. Trình Chu quay đầu lại nhìn Dạ U có chút khó hiểu hỏi: "Sao cậu lại đi theo tôi? Bên kia vẫn còn một phòng mà." Chẳng lẽ Dạ U muốn ngủ cùng với hắn sao? Nghĩ tới đây Trình Chu có chút thấp thỏm, nếu thật sự là Dạ U muốn ngủ cùng hắn thì hắn có nên đồng ý hay không?

Dạ U khoanh tay nhìn Trình Chu một cách bá đạo nói: "Ta muốn ngủ ở phòng này, nhìn phòng này có vẻ rộng hơn."

Trình Chu: "..." Hoá ra là muốn cướp phòng, hắn biết mà, làm gì mà có chuyện tốt như vậy, mà phòng ngủ chính với phòng khách không phải đều giống nhau sao? Dạ U cư nhiên còn phán xét? Lúc trước còn ngủ trong hang động dơ hầy còn không bắt bẻ mà.

Trình Chu thở dài đứng dậy nói: "Được rồi, cậu ở phòng này, tôi chuyển sang phòng khác ngủ."

Dạ U nhìn Trình Chu có chút nghi ngờ nói: "Không phải ngươi nói không có nhà sao? Vậy ngôi nhà này là sao?"

Trình Chu có chút ngượng ngùng trả lời: "Này là nhà đi thuê, không phải của tôi."

Dạ U có chút khó hiểu nói: "Ồ, chủ nhân căn nhà này cũng nguyện ý cho ngươi thuê căn nhà tốt như vậy sao?"

Trình Chu mỉm cười nói: "Tất nhiên là người ta nguyện ý rồi."

Vài năm trước thì nhà đất ở khu vực này rất hot, nhiều người còn phải sử dụng tới quan hệ mới mua được nhà, tuy nhiên thì với tình trạng bất động sản như hiện nay thì nhà ở đang ở tình trạng dư thừa.

Theo những gì mà Trình Chu tìm hiểu thì tỷ lệ lấp đầy ở đây còn chưa tới 10% và chủ yếu thì cũng chỉ có 3 loại bất động sản có thể sử dụng đó là: một là loại nhà để đầu tư, loại thứ hai là khách du lịch tới và muốn ở lại, loại thứ ba là mua để làm dịch vụ tang lễ. Hai năm trước thị trường bất động sản tương đối hot, nhà nào mua cũng có thể lên giá, nhưng hiện tại thì bất động sản ảm đạm lắm rồi. Thị trường bất động quá ế ẩm, khu vực này lại ít người ở, nên thay vì bỏ trống thì thà cho thuê kiếm thêm chút thu nhập, chủ nhà còn rất vui mừng khi hắn tới hỏi thuê nhà nữa cơ. Hầu hết những người tới thuê nhà ở đây đều là thuê ngắn hạn, có người chỉ thuê trong vòng 10 ngày nên hắn là một trong số khách hàng hiếm hoi đặt cọc thuê dài hạn. Tính ra hắn còn được xem như là VIP ở khu vực này nữa.

"Ngươi có thể đi rồi, ta muốn ngủ." Dạ U thản nhiên nói.

Trình Chu nhìn Dạ U lập tức có cảm giác dùng xong bị vất bỏ, Trình Chu cũng chỉ có thể thở dài trong lòng và đi về phía phòng khách.

Sáng hôm sau khi Trình Chu còn đang nằm dài trên giường đã bị Dạ U xốc chăn lên.

Trình Chu có chút bất lực nhìn Dạ U, chưa tỉnh ngủ nói: "Cậu làm gì đó, tôi còn chưa mặc quần đâu."

Trình Chu cào cào mái tóc có chút bất lực, tên gia hoả nguy hiểm này, mới sáng sớm đã chạy tới xốc chăn của hắn.

"Sao ngươi không mặc quần?"

Trình Chu: "..." Đi ngủ mà còn phải mặc quần sao?

"Mau mặc, mau mặc."

Trình Chu có chút gắt ngủ nói: "Vội cái gì chứ, ngủ nướng không tốt sao?"

Dạ U có chút kích động nói: "Muộn như vậy rồi mà còn muốn ngủ, dậy đi, chúng ta ra ngoài đi chơi."

Dạ U đối với thế giới kỳ lạ này tràn đầy tò mò, hưng phấn cả đêm nên sáng sớm đã không kiềm chế được mà chạy vào đánh thức Trình Chu.

Trình Chu trợn mắt nói: "Ra ngoài chơi vào lúc này sao? Làm gì có chuyện sớm vậy đã đòi đi chơi, trung tâm thương mại còn chưa mở cửa nữa kìa."

Dạ U tò mò hỏi: "Trung tâm thương mại, đó là cái gì?"

Trình Chu xoa trán nói: "Là một nơi để mua sắm và ăn uống."

"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?" Dạ U chớp mắt hỏi.

Trình Chu thở dài nói: "Thôi quên đi, có một số tiệm bán đồ ăn sáng giờ này chắc cũng đã mở cửa, chúng ta đi ăn sáng trước đi."

Trình Chu đưa Dạ U tới tầng hầm, mở cửa xe và để Dạ U ngồi vào trong.

Hôm qua Dạ U đã đi dạo phố với Trình Chu nên cũng nhìn thấy rất nhiều loại ô tô, và cậu cũng rất hứng thú với các loại xe của thế giới này.

Dạ U có chút khó hiểu nhìn Trình Chu nói: "Không phải ngươi nói là không có xe sao? Này không phải xe sao? Hay là lại có người cho ngươi thuê chiếc xe này?"

Trình Chu lắc đầu nói: "Cũng không phải, đây là xe của tôi, nhưng đây cũng chỉ là một chiếc xe rất cũ và đã qua sử dụng, giá cả còn rất tiện nghi."

Dạ U chớp mắt nói: "Xe cũ đã qua sử dụng?"

Trình Chu gật đầu nói: "Là dạng xe đã có người sử dụng, đem bán và tôi mua lại."

Dạ U nghiêm túc nhìn Trình Chu một lúc rồi nói: "Nhìn dáng vẻ này thì ngươi ở chỗ này lăn lộn cũng không quá tốt."

Trình Chu ngượng ngùng cười rồi nghĩ: Dạ U cuối cùng cũng phát hiện ra.

"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo. Tôi sau này nhất định sẽ phát đạt." Trình Chu thầm nghĩ: Hắn hiện tại đã bắt đầu tu luyện đấu khí, sau khi thực lực tăng lên thì tuổi thọ cũng sẽ tăng lên thôi.

Dạ U gật đầu nói: "Có thể."

Trình Chu đưa Dạ U tới một tiệm bán đồ ăn sáng, Dạ U bước xuống thì lập tức bị thu hút bới một chiếc xe màu đỏ đậu bên cạnh.

Dạ U nhìn Trình Chu an ủi: "Đừng quá nản lòng, ngươi xem xe của người đàn ông này cũng bị hỏng nghiêm trọng, còn không có nóc đỉnh, dù sao xe của ngươi vẫn còn có nóc."

Trình Chu: "..." Đây là xe mui trần. Không có 100 vạn không thể lăn bánh, làm sao có thể so chiếc xe rách của hắn với xe mui trần? May mắn rằng Dạ U nói chính là <ngoại ngữ> nên trừ bỏ hắn ra thì cũng không ai nghe hiểu Dạ U đang nói cái gì.

Dạ U nhìn Trình Chu có chút khó hiểu hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Trình Chu lắc đầu nói: "Không có gì, đi thôi, chúng ta vào ăn sáng."

Trình Chu đưa Dạ U tới một tiệm ăn sáng theo kiểu Quảng Đông, cửa hàng có há cảo, sủi cảo, bánh bao, xíu mại, bánh bao xá xíu, bánh hẹ, bánh cảo cá hồi chiên, các loại chả giò, bánh ngọt, thịt viên, cá hồi Hoàng Kim, sườn nướng mật ong, ngoài ra còn có rất nhiều vị Dim sum khác, ... Dạ U bị một đống đồ ăn hoa hoè loè loạt đập vào mắt mà choáng váng.

Mỗi loại đồ ăn Trình Chu đều lấy một phần, tuy Dạ U còn muốn lấy thêm nhưng Trình Chu hứa hẹn sẽ mang Dạ U đi qua cửa hàng khác ăn nữa nên mới tạm xua tan được ý tưởng của Dạ U.

End chap 20

-------------XuYing90--------------

------oOo------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net