Phần 69 - Thu hoạch linh ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 69 - Thu hoạch linh ngọc

Từ quán bar Thiên Đường đi ra thì Đàm Thiếu Thiên cũng trực tiếp quay trở về biệt thự của Đàm gia.

Đàm Thiếu Thiên đột nhiên cảm thấy thế giới bên ngoài quá nguy hiểm nên chỉ có trở về nhà thì hắn mới có cảm giác an toàn.

Mẹ Đàm nhìn Đàm Thiếu Thiên về sớm như vậy thì cũng có chút kinh ngạc mà hỏi: "Sao nay con về sớm vậy? Không phải con báo hôm nay con sẽ đi đến tối mới về sao?"

Đàm Thiếu Thiên có chút lúng túng mỉm cười rồi nói: "Bỗng nhiên con cảm thấy là bên ngoài cũng không có gì thú vị." Vừa mới bị người ta lừa suýt bị cắt thành mảnh nhỏ, nên giờ hắn cũng rất sợ người ta dùng điện thoại của hắn nhắn cho mẹ một tin giả.

Mẹ Đàm gật đầu nói: "Vậy à."

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

Mẹ Đàm nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: "Cắn hạt hướng dương, là túi hạt mà anh con mang đến. Chỉ còn một ít này thôi."

Đàm Thiếu Thiên kích động nói: "Của anh mang tới ạ? Mẹ cho con thử với."

Mẹ Đàm nhìn Đàm Thiếu Thiên tự nhiên kích động lên thì khó hiểu hỏi: "Con làm sao vậy? Không phải là con không thích sao?"

Đàm Thiếu Thiên mơ hồ đáp lại: "Con người vẫn luôn thay đổi mà mẹ, giờ con thích rồi."

Mẹ Đàm: "...."

Đàm Thiếu nhặt vài hạt hướng dương lên bắt đầu cắn, ăn xong một hạt thì mắt bắt đầu mở to ra.

Mẹ Đàm nhìn Đàm Thiếu Thiên như vậy thì khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: "Không sao ạ, nó khá ngon."

Mẹ Đàm có chút đắc ý nói: "Mẹ đã nói là ngon mà con lại không chịu tin."

Trong lòng Đàm Thiếu Thiên bỗng nhiên thấy hỗn loạn, hạt giống bị ma hoá, đây là hạt hướng dương ma thực sao?

Mấy năm trước, các viện sĩ trong Viện hàn lâm khoa học quốc gia đã phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ đó là: Do sự hoạt động bất thường của mặt trời nên một số dạng năng lượng không nhìn thấy được đã vô tình phóng thích ra, dạng năng lượng này có thể kích phát dị năng của con người khiến người đó thành Dị năng giả, đồng thời cũng biến một số loại thực vật thành ma thực (thực vật có ma lực).

Nhưng mà từ đó đến nay thì Viện hàn lâm cũng chỉ phát hiện ra một vài loại thực vật có thể chuyển hoá thành ma thực mà thôi. Số hạt hướng dương mà Trình Chu lấy ra có xuất hiện dao động ma lực, nếu có thể thì những tên viện sĩ điên cuồng kia sẽ lao vào cướp đoạt mấy hạt hướng dương ma thực này mất.

Đàm Thiếu Thiên cau mày rồi tự mắng mình quá bất cẩn nên mới không hề phát hiện ra sự bất thường của ông anh trai hời kia.

Đàm Thiếu Thiên nhìn mẹ Đàm nói: "Mama, dạo gần đây làn da của mẹ nhìn tốt hơn nhiều rồi thì phải."

Mẹ Đàm sờ mặt mình rồi nói: "Thật sao? Cũng có vài người bạn của mẹ cũng nói như vậy đấy. Cũng thật kỳ lạ, thường ngày mẹ còn không quan tâm tới chuyện dưỡng da luôn."

Đàm Thiếu Thiên: "...." Mỗi ngày ăn hạt hướng dương ma thực thì còn cần dưỡng da nữa sao?

Hắn đúng là mắt mù nên không thấy Thái Sơn mà, bên cạnh hắn vẫn luôn che giấu một cao thủ như vậy mà hắn còn chạy tới trước mặt người ta khoe khoang. Thật mất mặt.

Đàm Thiếu Thiên đưa mắt quét quanh phòng liền bị mấy chậu hoa hấp dẫn.

"Mẹ, hình như mẹ mới mua thêm rất nhiều hoa ạ."

Mẹ Đàm gật đầu nói: "Đều là anh trai con chọn đấy, anh con nói có thể giúp ngủ ngon, hiệu quả cũng không tệ."

Đàm Thiếu Thiên cười khan nói: "Hiệu quả hẳn là không tồi."

Đều là ma thực thì sao lại không tồi được chứ? Thế giới này đang trải qua một đợt biến đổi, và cũng không chỉ có một luồng năng lượng đang làm biến đổi thế giới này. Dưới tác động của nguồn năng lượng này thì thực vật cũng đã đột biến và trở thành ma thực. Viện hàn lâm cũng chỉ mới phát hiện ra hơn 3.000 cây ma thực mà thôi. Số lượng 3.000 nghe có vẻ là nhiều đấy nhưng đối với một quốc gia rộng lớn như đất nước gấu trúc này thì 3.000 chỉ là một con số rất rất nhỏ.

Mẹ Đàm mỉm cười, vẻ mặt vui mừng nói: "Loài hoa này rất thơm, làm cho người ta cảm thấy rất nhẹ nhõm."

Đàm Thiếu Thiên: "Vậy sao?"

Mẹ Đàm nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: "Con có muốn lấy một chậu không?"

Đàm Thiếu Thiên: "..." Rõ ràng vậy sao?

Mẹ Đàm lắc đầu nói: "Được, được mà, con lấy một chậu đi."

"Mẹ, mẹ còn nhiều hạt hướng dương không? Cho con một ít." Đàm Thiếu Thiên nịnh nọt.

Mẹ Đàm lắc đầu nói: "Chỉ có vậy thôi, hết rồi. Con bị sao thế? Lúc trước mẹ hỏi không phải con không chịu ăn sao? Sao bây giờ sắp hết thì con lại tới hỏi?"

Đàm Thiếu Thiên có chút xấu hổ nói: "Lúc trước là con không biết nhìn hàng, có mắt không tròng đấy ạ?"

Trước thì hắn cảm thấy anh trai chỉ mang mấy túi hạt hướng dương này tới làm quà gặp mặt thì cũng quá keo kiệt và rất quá đáng. Hiện tại cho thấy chỉ có hắn là mắt mù mà thôi, lấy ma thực làm quà gặp mặt đúng là quá hào phóng luôn đấy. Vì cái gì mà trước kia hắn không chịu nếm thử cơ chứ? Nếu hắn chịu nếm thử thì hắn cũng đã sớm phát hiện ra sự bất thường của anh trai rồi. Cũng không biết anh trai hắn có dị năng gì mà hoàn toàn không thể đo lường ra được dao động dị năng. Chẳng lẽ đã có phương pháp thu liễm dao động dị năng rồi sao?

Mẹ Đàm lắc đầu nói: "Nghe nói số hạt hướng dương này là đặc sản nông gia, mua không được, nếu không thì ba con cũng tính đặt mua thêm một ít rồi."

Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: "Đúng là không dễ mua thật." Nếu ma thực mà có thể dễ dạng tìm được thì mấy vị viện sĩ kia cũng không phát điên lên như thế.

Mẹ Đàm nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: "Thiếu Thiên, hôm nay con sao vậy? Con uống nhầm thuốc sao?"

Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: "Không ạ, con chỉ là đột nhiên thấu triệt ra mà thôi."

Mẹ Đàm: "...." Quả nhiên đã uống nhầm thuốc.

.......

Hắc Mạch thôn.

Sau khi Trình Chu rời khỏi quá bar Thiên Dường thì hắn đã mang Dạ U và Phong Ngữ về dị giới.

Dạ U đã tìm thấy một vài chiếc hộp lạ ở địa lao trong quán Bar nên ba bọn họ đã quyết định mang chúng đến đây.

Trình Chu mở một chiếc rương ra kinh ngạc nói: "Đều là vũ khí nóng."

Dạ U thử lắp ráp vũ khí và bắn thử vài phát rồi nói: "Lực sát thương của nhưng loại vũ khí này cũng tạm chấp nhận được."

Dị năng của Dạ U rất lợi hại, đây cũng chỉ là những loại vũ khí bình thường với lực sát thương cũng không cao nên cũng không ảnh hưởng lắm đến cậu ấy.

Tuy nhiên trong số những người bạn đồng hành của Dạ U thì cũng có một vài người không thiên về chiến đấu, cũng có một vài người tuy là có khả năng chiến đấu nhưng ma lực lại không đủ nên khi họ tham gia chiến đấu rất dễ bị cạn kiệt ma lực. Nếu có số vũ khí nóng này thì có lẽ có thể giúp mọi người an toàn hơn một chút.

Còn Trình Chu thì sau khi thành Bạch ngân kỵ sĩ thì cũng có thể triệu hồi đấu khí để hộ thể, cũng có khả năng để chống lại các cuộc tấn công bằng những vũ khí nóng này.

Trình Chu mở chiếc hộp thứ hai ra thì ánh mắt cũng lập tức sáng lên: "Đây là ngọc thạch."

Dạ U nhìn vào bên trong rương ngọc thạch thì ánh mắt có chút khác thường nói: "Linh ngọc? Là ngọc thạch biến dị, loại ngọc này có thể dùng để nuôi dưỡng Tinh Linh."

Trình Chu nhìn Dạ U thắc mắc hỏi: "Ngọc thạch biến dị?"

Dạ U gật đầu nói: "Đúng vậy, Ma lực triều tịch sẽ làm biến đổi môi trường sống. Sau khi Ma lực triều tịch xuất hiện thì phẩm chất của ngọc thạch cũng được đề cao lên rất nhiều."

Các lời đồn luôn rao giảng là Ma lực triều tịch lực lượng của Ma thần, mà ma thần lại chính là phe đối lập với Tinh Linh thần. Nhưng mà điều buồn cười là sau mỗi lần Ma lực triều tịch xuất hiện thì phẩm chất của ngọc thạch đều được đề cao, mà ngọc này lại chính là thức ăn chính của Tinh Linh.

Trình Chu hưng phấn nói: "Nếu mấy con Tinh Linh trùng gặm Ngọc Thạch này thì sẽ có thể biến thành hạ Tinh Linh sao?"

Dạ U gật đầu nói: "Có khả năng."

Trình Chu châm chước nói: "Xem ra anh phải xuất chút máu để gom ngọc thạch rồi."

Trên thực tế thì Trình Chu cũng đã từng cân nhắc đến việc mua sắm vàng, và ngọc để tích trữ. Thời đại Dị năng giả này thì tiền sẽ nhanh chóng bị mất giá, chỉ có các loại kim loại cứng như vàng và ngọc thạch mới có thể tăng giá trị mà thôi.

Nhưng mà ngọc thạch lại là cái động không đáy đấy, một miếng ngọc bội cũng có giá hàng chục triệu rồi, mặc dù khoảng thời gian này Trình Chu cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng đem số tiền đó mà ném vào thị trường ngọc thạch thì cũng cũng không được bao nhiêu nên hắn mới tạm gác lại. Sau thì cũng có khá nhiều việc xảy ra nên hắn cũng quên mất.

Gần đây Trình Chu đang tập trung để tu luyện đấu khí, hạt hướng dương được Quỳ Quỳ giục sinh và bột hà thủ ô do Ô Ô giục sinh đã trợ giúp hắn rất nhiều, nếu như hắn có thể giúp Quỳ Quỳ và Ô Ô tiến hoá thành hạ Tinh Linh thì chắc chắn hắn sẽ là người được lợi rất lớn.

Trình Chu và Dạ U ngồi kiểm kê tài sản mới thu hoạch xong thì cả hai đều cảm thấy hài lòng.

Trình Chu nhìn Dạ U rồi do dự một lúc cũng lên tiếng: "Tinh hạch của U linh ..."

Dạ U lấy ra một viên thuỷ tinh trong suốt rồi cầm trong tay quơ quơ: "Anh có hứng thú?"

Trình Chu gật đầu nói: "Ừ, đúng là có hứng thú."

Dạ U đem tinh hạch giao cho Trình Chu, tinh hạch vừa chạm vào lòng bàn tay của Trình Chu thì nó lập tức tan ra giống như giọt nước và biến mất ngay sau đó, cùng lúc đó thì Trình Chu cảm thấy lưng mình bỏng rát.

Thấy viên tinh hạch đã biến mất thì Dạ U không khỏi cau mày mà hỏi: "Nó biến mất, chạy đi đâu rồi?"

Trình Chu nhìn Dạ U ngượng ngùng nói: "Hình như bị anh hấp thu rồi."

Dạ U nhìn Trình Chu một lát rồi ánh mắt bỗng nghiêm túc lên rồi hỏi: "Bị anh hấp thụ? Vậy bây giờ anh đã có dị năng dịch chuyển tức thời rồi phải không?"

Trình Chu nhắm mắt lại cảm nhận rồi nói: "Để anh thử."

Trình Chu vừa dứt lời thì bóng người liền biến mất, một lúc sau lại xuất hiện tại chỗ.

Dạ U nhìn thấy Trình Chu xuất hiện lại thì nói nhỏ: "Năng lực quả nhiên là đã bị hấp thu."

Phong Ngữ nhìn Trình Chu rồi kinh hãi lùi lại hai bước nói: "Anh ... Anh sẽ không phải là có dị năng hấp thu năng lực của Đoạ ma giả đó chứ? Thật đáng sợ, quá đáng sợ !!!"

Trình Chu nhìn Phong Ngữ nghĩ thầm: Phong Ngữ sợ làm gì chứ, hắn cũng đâu có muốn biến thành chim.

Dạ U híp mắt, nhiều quý tộc coi Đoạ ma giả thành tai hoạ nhưng cũng rất thèm muốn năng lực của Đoạ ma giả. Mỗi Đoạ ma giả đều có một viên tinh hạch ở trong não, nên khi các quý tộc bắt được Đoạ ma giả thì sẽ giết để lấy tinh hạch trong não rồi đem đi nghiên cứu. Cho dù là như vậy thì cũng chưa có quý tộc nào thành công cướp được năng lực của Đoạ ma giả nếu không thì tình hình của Đoạ ma giả sẽ càng nguy hiểm.

Dạ U lấy ra thêm một viên tinh hạch đưa cho Trình Chu: "Anh thử viên này xem."

Trình Chu nhận viên tinh hạch rồi nắm trên tay, nhưng lần này thì viên tinh hạch lại còn nguyên.

Dạ U nhìn Trình Chu ngẫm nghĩ một lúc rồi kết luận: "Xem ra chỉ có thể hấp thụ tinh hạch thuộc về dị năng không gian, vậy thì tốt."

Nếu Trình Chu có thể hấp thụ được tất cả các tinh hạch của những Dị năng giả khác nhau thì cũng quá nguy hiểm, tin tức này mà lộ ra thì Trình Chu sẽ thành kẻ thù chung của Dị năng giả.

Trình Chu tò mò hỏi: "Trên người anh đã có khí tức của Đoạ ma giả chưa?"

Dạ U lắc đầu nói: "Không có."

Trình Chu ngạc nhiên hỏi: "Không có sao?" Hắn cũng mới hấp thụ dị năng thuấn di của Dị năng giả mà, vẫn không biến thành Đoạ ma giả được sao?

Phong Ngữ nhìn Trình Chu tò mò hỏi: "Mấy con Tinh Linh trùng của anh còn sống không?"

Trình Chu cũng triệu hồi ra Quỳ Quỳ, nhìn tình trạng Quỳ Quỳ vẫn rất tốt và không có gì bất thường cả.

"Vậy mà cũng không bị làm sao?" Phong Ngữ nhìn Trình Chu ghen tị mà nói: "Sao vận khí của anh lại tốt như vậy chứ? Cái gì tốt cũng bị anh chiếm hết rồi."

Trình Chu cười nói: "Vẫn ổn mà."

Trình Chu phải mất vài ngày để thành thục năng lực mới của mình, trước thì hắn chỉ cỏ thể xuyên qua 2 thế giới, nhưng sau khi hấp thụ tinh hạch của U linh thì hắn đã có thêm khả năng thuấn di. Bây giờ thì hắn có thể di chuyển tự do ở cùng một vị diện rồi, nhưng cũng có hạn chế nhỏ đó là, nơi hắn muốn dịch chuyển tới phải là nơi mà hắn đã từng đến trước đó. Trình Chu cũng kiểm tra cực hạn sử dụng thuấn di, trong 1 ngày hắn có thể sử dụng 3 lần trong cùng 1 vị diện, tuy là không nhiều nhưng sử dụng cẩn thận thì vẫn đủ để ứng phó.

Trình Chu đem mấy con Tinh Linh trùng và Tiểu May Mắn gom lại và dùng linh ngọc để nuôi.

Đám Tiểu May Mắn vui vẻ gặm linh ngọc, một miếng linh ngọc to bằng lòng bàn tay chẳng mấy chốc đã bị mấy con Tinh Linh gặp hết một nửa.

Cấp bậc của Tiểu May Mắn tương đối cao nên đã tự mình độc chiếm một mảnh linh ngọc, gặm đến vui sướng.

Có đủ linh ngọc để tẩm bổ nên mấy con Tinh Linh trông cũng mượt hơn rất nhiều.

Trình Chu cũng đem vài mẩu linh ngọc nhỏ cho trưởng thôn làm trưởng thôn rất biết ơn. Tuy Trình Chu cũng không phải là chủ nhân của Hắc Mạch trùng nhưng hơn 1 nửa số hắc mạch mà con trùng đó tạo ra lại rơi vào tay Trình Chu nên hắn mới đáp lễ hào phóng như vậy.

Dưới sự bổ sung một lượng lớn linh ngọc thì Quỳ Quỳ cũng con tiến hoá thành hạ Tinh Linh trước. Sau khi tiến hoá thành hạ Tinh Linh thì khả năng giục sinh hoa hướng dương của Quỳ Quỳ cũng tăng lên mấy lần. Trình Chu cũng gieo trồng một cánh đồng hoa hướng dương ở Hắc Mạch thôn, và nhờ khả năng của Quỳ Quỳ thì số lượng hạt hướng dương thu hoạch được cũng tăng lên rất nhiều lần. Hạt hướng dương rang có tác dụng làm chắc bụng cũng có khả năng phụ trợ làm tăng đấu khí.

Tiểu May Mắn được linh ngọc tẩm bổ tuy là cấp bậc không tăng nhưng năng lực cũng tăng lên không ít, khả năng giục sinh linh thảo cỏ linh lăng cũng tăng lên 20%.

End chap 69

-------------XuYing90--------------

------oOo------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net