Chương 8: HÀNH TINH VẪN QUAY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi chẳng biết bao lâu đã trôi qua, một ngày như chưa từng có hai hành tinh nào va vào nhau và như chưa từng có hai Cô Bé và Cậu Bé nào từng gặp nhau. Hành tinh Mỗi - người - đều - ăn - một - mình trôi một mình trong vũ trụ như mọi người trên hành tinh đó vẫn ngồi ăn một mình trên những chiếc bàn và chiếc ghế lẻ loi. Những ngày gần đây, có một cô bé lang thang trên vùng biển vắng lặng. Ánh sáng phản chiếu dưới mặt biển như những mảnh gương lấp lánh, cứ mỗi đợt sóng đến lại bị đánh vỡ ra thành những bọt kim tuyến óng ánh rồi được đẩy tràn lên bờ vương vào mép bãi cát. Cô Bé đang tìm kiếm một cái gì đó. Cô bé cứ mãi miết tìm, cô tìm khắp xung quanh các mõm đá, đào từng bụm cát vàng xem thứ ấy có núp bên dưới không. Gần đấy, có một chú chim mòng biển đang đi lại giữa các tảng đá và nhìn xuống nước tìm kiếm thứ mà nó muốn, có thể đoán rằng nó đang tìm kiếm bất cứ sinh vật nào có thể lấp đầy cái bao tử rỗng tuếch của nó. Cô bé tìm thứ mà cô khao khát và chú chim ấy cũng tìm kiếm thứ mà nó mong cầu. Đến khi Cô bé dường như đã quá mệt mỏi vì sự tìm kiếm khó khăn này, một lần nữa như hàng trăm lần trước đó suy nghĩ muốn từ bỏ lại hiện lên trong đầu cô, khi ngước nhìn lên, Cô bé nhìn thấy chú chim ấy vẫn đang tiếp tục cần mẫn tìm kiếm. Là do Cô bé không đủ kiên nhẫn hay niềm khao khát thứ đang tìm kiếm của chú chim ấy mãnh liệt hơn cô? Cô bé không biết, nhưng trong khoảng khắc đó, cô dường như đã cảm thấy một chút xấu hổ. Thế là Cô bé lại tiếp tục công việc dang dở của mình.

Lại ở một nơi khác trong vũ trụ, chẳng biết là cách bao nhiêu tỷ năm ánh sáng, có một Cậu Bé đang ngồi trước bữa trưa của cậu trên ban công, quan sát chiếc kính nhìn ra ngoài vũ trụ, cậu bỗng vẫy tay và kì lạ thay trong chiếc kính ấy lại hiện ra hình bóng một cô bé khác, đang cầm một chiếc bánh mì vẫy lại với cậu. Cô bé chẳng rõ rằng Cậu bé có đang nhìn thấy không nhưng cô vẫn luôn làm như vậy trong mỗi bữa ăn, cô tin rằng cô không phải ăn một mình hay làm bất cứ một điều gì một mình nữa khi mà đã có một ai đó trong vũ trụ cũng đang nhớ đến cô trong mọi lúc. Và Cậu bé cũng chẳng rõ Cô bé có biết cậu đang quan sát không, nhưng chính hình ảnh cô qua ống kính đã đem đến thế giới trắng đen của cậu những màu sắc rực rỡ nhất.

Vũ trụ vẫn cứ thế, vẫn xoay vần dưới sự vận hành của một bàn tay điều khiển vĩ đại nhất thiên hà, để hành tinh này cần mẫn xoay quanh hành tinh kia theo những đường quỹ đạo tuyệt đẹp được lập trình sẵn, canh chuẩn từng khoảng cách giữa các thiên thể để sự sống không bị tuyệt diệt giữa vũ trụ, đốt nóng ngôi sao này đồng thời bỏ tinh tú khác vào tủ đông vì những lí do mà không một tạo vật bé nhỏ nào đủ sức hiểu hết. Mọi thứ vẫn luôn vận hành trơn tru như thế, dưới con mắt của nhà chế tác vĩ đại nhất.

Có thể, quỹ đạo hành tinh của Cô bé và Cậu bé đã thay đổi không còn như trước nữa, bầu trời hôm nay cũng xanh khác màu xanh của bầu trời hôm qua rồi, chỉ là cô cậu quá nhỏ bé để có thể cảm nhận thấy điều đó mà thôi. Những điều cao xa ấy, cô cậu bé không thể hiểu hết. Nhưng những hạt giống tốt đẹp trong tim mà cả hai đã gieo cho nhau, chắc chắn đã làm cả vũ trụ nở muôn vàn bông hoa chỉ dành riêng cho Cô bé và Cậu bé mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net