Chương 53: Những ký ức tồi tệ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt chặng đường còn lại, tôi và Lâm gần như không nói thêm với nhau câu nào. Tôi chống tay lên bậu cửa sổ xe ngựa, giả vờ rằng mình đang suy sụp và chẳng thiết sống nữa, nhưng thực ra đôi mắt 10/10 vẫn đang cố gắng bắt lấy những hình ảnh rời rạc truyền tới qua khe cửa hẹp. Càng đi càng tiến sâu vào khu vực đông đúc. Lộ trình này khá lạ, có lẽ điểm đến không phải căn phủ nhỏ mà Lâm từng để tôi ở lúc mới tới kinh thành.

Khi tôi còn đang cố tìm đối sách để thoát khỏi hoàn cảnh này, bất chợt, Lâm lên tiếng bằng giọng điệu vô cùng bình thản, như thể đã tính toán việc này từ rất lâu:

- Nếu em tự tổn hại bản thân, anh sẽ không tha cho Ôn Nguyệt đâu.

À không, tôi sẽ không hủy hoại chính mình. Tại sao tôi phải làm tình làm tội bản thân vì sai lầm của người khác chứ? Nhưng Ôn Nguyệt là điểm yếu của tôi. Nếu tôi "nghịch ngu", ví dụ như không nghe lời, thử trốn chạy hay thể hiện "thái độ"... liệu cô ấy có phải nhận hậu quả không nhỉ? Nghĩ đến đây, tôi bèn quay ngoắt lại nhìn Lâm bằng ánh mắt dữ dội nhất mà mình có rồi thốt lên:

- Tôi không làm trò ấy đâu, nhưng anh thì có đấy! Nên đừng ra vẻ quan tâm nữa. Buồn cười lắm.

Đáp lại tôi là một ánh nhìn thẳng không chút áy náy. Lâm chẳng nói gì cả.

- Lại còn tính cả đến việc uy hiếp tôi bằng Ôn Nguyệt. Anh cứ thử xem, tôi sẽ tự hủy hoại mình, nhiều hơn mức anh có thể tưởng tượng! - Tôi nói tiếp bằng chất giọng bình thản giả tạo, bởi tôi hoàn toàn không chắc chiêu "uy hiếp ngược" này có hiệu quả hay không. Nó hoàn toàn phụ thuộc vào việc Lâm thấy tôi quan trọng đến mức nào.

- Nếu em làm thế, Ôn Nguyệt chắc chắn sẽ chết. Không chỉ cô ta, Cảnh và chủ của Thịnh Thành cũng không thoát đâu. Anh có thể trả bất cứ giá nào. Những sinh mạng nhỏ nhoi đó chẳng là gì cả.

Tai tôi ù đặc đi, cảm giác lạnh gai người nhanh chóng bao phủ lấy toàn bộ cơ thể. Tôi quay đầu lại, gục mặt trên bậu cửa sổ và thở dốc, cố gắng làm dịu lại cảm giác nôn nao. Lâm thực sự khiến tôi sợ hãi. Nếu tin đồn "Phan Khải giết cha đoạt vị" là thật thì Lâm - cánh tay đắc lực của tân hoàng góp bao nhiêu phần công sức vào "thành tích" này? Nếu Lâm thực sự là một kẻ bất nhân đến mức dám giết cha, thì việc cướp đi mạng sống của người vô tội chẳng phải chuyện gì to tát cả.

- Nhưng... anh yêu em. - Lâm chợt lên tiếng. Tôi nghĩ, gã đang nói với chính mình nhiều hơn là nói với tôi.

Vớ vẩn thật! Nhân danh tình yêu để tổn thương người khác là trò nực cười nhất trên đời! Yêu gì? Thương gì? Thương cái xương chẳng còn à?

Xe ngựa chạy chầm chậm đi qua cửa sau của một khu biệt phủ. Đây không phải căn phủ nhỏ hôm trước tôi ở. Chốn này bề thế và uy nghi hơn nhiều, người hầu kẻ hạ cũng đông hơn. Sau mấy ngày không giáp mặt, tôi lại gặp Cẩn Ngôn. Cô nàng gầy đi nhiều, cặp mắt thâm đen và trũng sâu, cùng với một vết bầm lớn nơi khóe môi. Thậm chí nếu quan sát kỹ, tôi còn trông thấy dấu vết lờ mờ của năm ngón tay để lại trên làn da trắng sứ. Vết ngón tay cái đè lên quai hàm, bốn ngón tay còn lại trải đều trên má phải. Cô ấy đã tự tát mình. Không có ai lại dùng tay trái để tát lên má phải của người khác cả!

Trái với dự đoán, ít nhất Lâm đã không giam cầm tôi. Tôi vẫn được đi lại tự do trong phủ. Dù vậy tôi thừa hiểu ở nơi này luôn có hàng chục cặp mắt âm thầm dõi theo. Bất kỳ hành vi khác thường nào cũng sẽ đều bị phát giác, ngăn chặn và báo cáo lại. Ôn Nguyệt đã bị nhốt trong một gian phòng kiên cố, cô ấy sẽ phải chịu hậu quả nếu tôi làm liều.

***

Nửa đêm, cơn ác mộng tai quái đánh thức tôi dậy khỏi giấc ngủ mê man. Dù trời đã cuối thu nhưng mồ hôi chảy nhiều vẫn đủ khiến người tôi ướt đẫm. Tôi tung tấm chăn mỏng ra, cố tìm lại giấc ngủ, nhưng cái cổ họng khát khô như có kim đâm khiến tôi chẳng thể nằm yên. Tôi đành xuống giường tìm nước uống. Sau vài bước chân loạng choạng, tôi đến ngồi thụp xuống ghế bàn trà, thở dốc. Dù không muốn nhưng những đoạn ký ức rời rạc khốn khổ vẫn mơ hồ tái hiện lại. Nước mắt tôi vô thức ứa ra.

Tôi có một người chị song sinh tên là Lê Thanh Ngọc Trâm. Chị ấy chết rồi. Và tôi là một trong những thủ phạm góp phần tạo ra cái chết ấy.

Dù là một cặp sinh đôi nhưng tôi và chị không quá giống nhau, về cả diện mạo lẫn tính cách. Chị Trâm xinh xắn và khỏe mạnh hơn tôi, nhưng lại sở hữu đôi mắt ngơ ngác rất kỳ lạ. Tôi không biết làm sao để miêu tả chính xác, nhưng có lẽ "lạc loài" là từ gần đúng nhất. Tôi nghe nói rằng, khi nhìn vào đôi mắt xa xăm phủ một tầng nước mỏng ấy, người khác thường bật ra suy nghĩ rằng chị ấy không thuộc về thế giới con người. Trong khi đó, tôi lại có nước da trắng xanh xao và đôi mắt linh động, trông tuy nhợt nhạt nhưng ít nhiều vẫn còn "có thần". Tính cách của tôi và chị cũng khác xa nhau, chị tôi gần như là thờ ơ với mọi mối liên kết giữa người với người; còn tôi tuy không quá quảng giao, nhưng ít nhiều vẫn hiểu rằng mình không thể sống mà không có các mối quan hệ.

Sau khi học hết lớp 12, trong khi tôi quyết định thi vào trường dược thì chị Trâm đã bỏ lại tất cả để theo đuổi đam mê nghệ thuật. Sáng tác nhạc và hội họa. Một mình, chị ấy rong ruổi khắp miền tổ quốc để tìm cảm hứng. Có những khoảng thời gian thậm chí kéo dài đến hai tuần, bố mẹ và tôi không thể liên lạc với chị ấy. Khi chị Trâm chủ động ngắt kết nối, sẽ không ai có thể lại gần...

Tôi cũng bước vào cánh cửa đại học với bao nhiêu hoài bão. Ở đó, tôi quen Long, một gã trai có chiếc răng khểnh và nụ cười rất duyên. Chúng tôi trở thành bạn khá thân. Một ngày - khi chị Trâm đột ngột xuất hiện ở Hà Nội, tôi đã giới thiệu hai người cho nhau, với hy vọng mong manh rằng Long sẽ giữ chị tôi lại ở thế giới loài người.

Thực ra, lúc còn chơi với gã, đôi khi tôi mơ hồ cảm thấy người này có gì đó không ổn, nhưng chẳng thể cắt nghĩa được. Sau này, khi mọi chuyện đã vỡ tan như bọt nước, tôi mới biết, hóa ra trực giác của tôi đã lên tiếng cảnh báo từ rất sớm...

GÃ ĐÓ LÀ MỘT KẺ THAO TÚNG.

Long và chị Trâm yêu nhau, nói chính xác hơn là chị tôi lao vào mối quan hệ yêu đương như con thiêu thân đâm đầu vào đống lửa. Rồi tàn lụi.

Ban đầu, mối tình của hai người tươi đẹp lắm. Tươi đẹp đến mức có những lúc, tôi thấy chị Trâm như trở thành một con người khác - vui vẻ và đầy sức sống. Những tác phẩm chị sáng tác ra ngập tràn màu sắc và ánh sáng. Trong mắt chị, Long là người tốt nhất trên đời. Lúc đó, tôi vẫn còn nghĩ rằng mình đã làm đúng.

Dần dần, mọi thứ tệ đi mà tôi chẳng thể nào kiểm soát được. Nhân danh tình yêu, Long bắt đầu kiểm tra và giám sát mọi hoạt động của chị Trâm, bao gồm cả các quyết định cá nhân, đam mê nghệ thuật cũng như các mối quan hệ thân thiết - như là với tôi và bố mẹ. Chưa dừng lại ở đó, gã còn cô lập nạn nhân bằng cách tiêm nhiễm rất nhiều thông tin sai lệch. Để rồi cuối cùng, chị ấy tin rằng cha mẹ thực ra chỉ yêu thương tôi thôi; còn tôi thì đã thích thầm Long từ lâu nhưng không được đáp lại, nên sinh ra lòng căm ghét với chính chị mình.

Khi cái bẫy thao túng mới được giăng lên, chị Trâm có chống cự yếu ớt, nhưng chưa lần nào thực sự hiệu quả. Lúc thì Long bác bỏ cảm xúc của nạn nhân bằng mấy câu kiểu "Em nhạy cảm quá", "Em suy nghĩ nhiều thế", khi thì dùng trò bạo lực lạnh (1). Chẳng được bao lâu, chị tôi buông vũ khí đầu hàng. Lúc đó, Long lại tỏ ra ngọt ngào như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vào những khoảnh khắc "tỉnh táo" hiếm hoi, chị tôi có đòi chia tay, nhưng tất cả những gì nhận được chỉ là những chiêu trò thao túng khác. Long ngay lập tức tỏ ra yếu đuối, hứa hẹn rằng sẽ thay đổi, thậm chí gã còn dọa tự tử bằng cách giả vờ cắt cổ tay. Lo lắng cho gã, nạn nhân đành cắn răng ở lại.

Sau này, khi chị tôi gần như đã mất sạch niềm tin vào bản thân và gia đình, phải phụ thuộc hoàn toàn vào Long, tôi mới bắt đầu nhận ra sự bất ổn. Dù đã thử rất nhiều cách để tách hai người ra, nhưng nhận lại chỉ là một cái tát như trời giáng từ chính chị tôi - người đang ở trong trạng thái hoang mang, lo lắng, sợ sệt và phụ thuộc.

Một sáng tinh mơ, khi Long tiếp tục trò chơi thao túng của mình bằng cách tỏ ra giận dỗi và bỏ đi khỏi căn nhà trọ. Chị Trâm, vẫn còn trong bộ đồ ngủ, đã hối hả đuổi theo. Trong lúc sợ hãi và lo lắng, chị đã không để ý tới một chiếc ô tô con đang chồm mình lao tới với tốc độ chóng mặt. Và mọi chuyện kết thúc.

Sau cái chết của chị Trâm, thi thoảng tôi lại gặp Long ở trường. Thằng khốn đó vẫn rất vui vẻ và có cuộc sống quá bình an. Gã không hề hối hận, dù là một chút. Chỉ có tôi và bố mẹ là rơi vào bế tắc trong một khoảng thời gian dài. Tôi đã tự trách mình rất nhiều bởi không nhận ra mọi chuyện sớm hơn. Thậm chí đến những gì chị Trâm từng phải chịu đựng, tôi cũng chẳng thể biết nếu không vô tình tìm được quyển sổ mỏng loang lổ vết nước mắt trong căn nhà trọ nhỏ.

Sau này, khi nỗi đau đã nguôi ngoai, tinh thần tỉnh táo lại đôi chút, tôi mới lờ mờ nhận ra rằng có lẽ ban đầu, mục tiêu của Long là tôi. Nhưng khi nhìn thấy có một con mồi dễ kiểm soát hơn, gã đã thay đổi mục tiêu. Chính vì Long và cái kết khốn khổ của chị Trâm, tôi bắt đầu sợ hãi thế giới, vấn đề về lòng tin cũng dần hình thành.

Hiện tại, tôi đang ở trong hoàn cảnh ngặt nghèo chẳng kém gì chị tôi. Dù Lâm không dùng quá nhiều thủ thuật tâm lý "nặng đô", nhưng với quyền lực áp đảo, gã thừa sức giữ tôi trong lòng bàn tay.

Nếu không hành động, tôi sẽ chết.


(1) Bạo lực lạnh: Đây là một dạng bạo lực tinh thần, xảy ra khi một người cố tình thờ ơ, giữ im lặng, cắt đứt mọi hình thức giao tiếp với nạn nhân.

-------------------------

Thành công tạo nên kẻ "nửa chính nửa tà" như Lâm, tui rất vui. là con "guột" của vì tui đã tốn khá nhiều tâm sức và "não" để xây dựng nên hê hê😂😂😂.

Mà nhắc đến "nhiều não" thì có bác nào tò mò nếu Cảnh và Lâm đấu trí thì đứa nào thắng không? :v


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net