BUỔI BIỂU DIỄN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian trở lại bình thường ngay như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Cố Hải chạy nhanh đến chỗ Bạch Lạc Nhân mà cười cười nói nói vui vẻ vô cùng, thật khiến tất cả mọi người ở đây một phen hú vía. Riết rồi toàn dân trong trường này không ai dám động vào Bạch Lạc Nhân nữa, vì án tử cho hành động đó lúc nào cũng sáng như ban ngày vậy á. Cứ lâu lâu là sử sách lập lại một lần, mà lần nào cũng thắm đượm màu đỏ tươi như vậy thì có trời mới dám đắc tội với hai người đó. Động vào Cố Hải thì bị đánh là đúng rồi, mà vô tình chạm vào Lạc Nhân thôi thì khỏi nói tới diễn cảnh tiếp theo nữa đi chắc chắn là sẽ bị ăn đập no nê chứ không cần nói nhiều.

Hai đại ác ma đi mất, bên trong mọi người tập trung dọn dẹp đống đổ nát trên sân khấu. Các lớp trưởng cũng theo đó nhẹ nhàng từ tốn sửa lại số thứ tự của trương trình tối nay luôn tránh làm phật ý Cố Hải.

Bạch Lạc Nhân nói là nói vậy chứ cậu không đi mua gì ăn cả mà vào xe lôi thức ăn Cố Hải chuẩn bị sẵn cho mình ra ngoài. Vu Kỳ và Dương Mãnh nhìn thấy không khỏi thèm thuồn chảy nước miếng, toàn là món ngon thôi.

_"cậu ăn hết sao hả?" Vu Kỳ thắc mắc hỏi vào.

_ừm...hôm nay Cố Hải mang theo nhiều hơn á các cậu dùng chung cho vui.

_ok....

Nhận thấy Bạch Lạc Nhân lấy đồ ăn mình chuẩn bị riêng cho cậu ta vui vẻ nhiệt tình mời người khác, tâm tình Cố Hải xuống sắc ngay. Hướng ánh mắt hình viên đạn bắn liên tục vào hai tên ăn chực không biết nhục này, ai kia nói lớn.

_sao lại cho bọn họ chứ hả? Những thứ này là tôi đã phải dạy rất sớm để mang đi cho cậu kia mà.

Thoáng nghe câu nói hờn giận này Lạc Nhân đương nhiên quá hiểu chuyện gì sẽ xắp xảy ra ngay. Xoay người nhìn về Cố Hải cậu nhanh tay nhét vào miệng hắn một viên kẹo ngọt rồi còn cười rất tươi mà nhìn gương mặt ngốc nghếch đó thay đổi.

_có ngon không?

_ừm.

_tôi muốn uống sữa quá, nhưng lúc nãy quên lấy ra rồi.

_để tôi.

Cô Hải nói rồi đứng dậy bỏ đi ra xe mất, cậu ta cũng quên hẳn luôn việc cảm thấy khó chịu vì hai cái bóng đèn di động lớn này. Vu Kỳ đang ăn bánh kẹp cũng phải lắc đầu.

_cậu đào tạo đâu ra một thê nô cấp cao thế Nhân tử. Cậu ta chăm cậu còn hơn là chăm con nữa, thật không mấy bất ngờ nhỉ.

Lạc Nhân nhếch môi rồi đưa tay giựt nhanh cái bánh lại.

_cậu có biết mình đang ăn đồ của tên mà cậu gọi là thê nô không hả? Thật quá đáng mà.

_"biết rồi...biết rồi trả cho tôi đi. Từ sáng đến giờ làm nhiều nên đói muốn chết đây." Vu Kỳ vừa nói vừa làm vẻ mặt tội nghiệp vô cùng.

Không khí đang vui vẻ thì Lạc Nhân tự nhiên lại thở dài. Dương Mãnh ngu ngơ khều khều cậu ngay.

_sao vậy?

_tôi thua rồi.

_vậy hả. Chúc mừng cậu.

_cậu có phải là bạn tôi không thế? Tôi đang đau buồn mà cậu còn...thật là.

A Mãnh đứng dậy cười ngã nghiêng rồi đặt tay lên vai Lạc Nhân nói lớn.

_cậu quên rồi sao? Tôi là bạn chí cốt của Cố Hải kia mà.

_cậu......

Dương Mãnh ngồi lại vào ghế đá rồi quàng tay lên vai Lạc Nhân nói nhỏ.

_đùa thôi, chắc gì Cố Hải đã cho cậu nhảy sexy trước mặt mọi người như thế chứ. Cậu ta giữ cậu khư khư bên mình như vật báu kia mà. Yên tâm đi.

_haizzzzz.. Nếu phải nhảy thật thì làm sao đây? Tôi đâu biết nhảy sexy đâu.

Vu Kỳ nhét hết miếng bánh kẹp vào miệng rồi xen ngang vào.

_lo gì, cứ cởi hết đồ ra thì gọi là sexy rồi. Cậu cứ hướng ánh mắt đến cậu ta rồi ra sức quyến rũ cậu ấy bằng nhịp điệu cơ thể, tôi dám chắc Cố Hải sẽ không chịu nổi nếu cậu làm thế đâu.

_có lý.

Lạc Nhân tự nghĩ "bình thường chỉ cần ở riêng với nhau thôi là Cố Hải đã muốn ăn tươi mình rồi, nếu mình giở trò thêm một chút nữa thì có lẻ cậu ta sẽ không để mình ở trên sân khấu lâu đâu". Vấn đề được giải quyết khá là ổn thỏa tâm tình Lạc Nhân cũng vì thế mà trở lại vui vẻ hơn. Cố Hải từ xa đi đến đã thấy cậu cười rất tươi rồi, đảo mắt nhìn A Mãnh để tìm câu trả lời thì ai ai cũng lắc đầu. Đưa tay đến nhéo nhẹ lên má Lạc Nhân, Cố Hải đặt vào tay cậu một hộp sữa nóng.

_uống đi Nhân Tử.

_"cậu chạy đến cănting để hâm nó lại sao? Tôi uống bình thường cũng được mà, cậu ngốc thế hả? Có lạnh lắm không?" Vừa nói Lạc Nhân vừa giữ lấy tay Cố Hải giữ ấm trong tay mình, ra sức dùng hơi thở thổi vào đó.

_bụng cậu yếu như vậy sao tôi yên tâm để cậu uống sữa nguội chứ, thành phần chất bảo quản cũng sẽ không tốt cho bao tử cậu đâu.

Vu Kỳ trong thấy không chịu nổi với độ chăm sóc kỹ lưỡng này đành đứng nhanh dậy, sẵn tiện nắm luôn tay của Dương Mãnh kéo đi. Trả lại không gian yên tĩnh cho hai người đó muốn làm gì thì làm. Từ trước đến giờ cậu chưa từng thấy tên nào mà đội vợ lên đầu như tên Đại Ngốc kia, thật hết thuốc chữa mà.

Sự vắng mặt trong thời gian dài của cả hai lại khiến không khí trong hội trường thoáng đãng, mọi người làm việc hăng say hơn, tích cực hơn để khi Cố Hải và Lạc Nhân xuất hiện mọi thứ đã đâu vào đấy rồi. Đèn cũng đã được nâng cao lên, phần ánh sáng cũng chuẩn bị xong xuôi cả. Các tiết mục cho buổi tối hôm nay thi nhau xuất hiện trên sân khấu, họ tập đi tập lại nhìn đông vui vô cùng. Lạc Nhân trong thấy độ hoành tráng có từ nơi hậu trường làm tim cậu rung lên từng hồi, cảm giác lo sợ bắt đầu gõ nhịp khắp nơi. Xoay người nhìn Cố Hải cậu nói lớn.

_tôi phải nhảy thật sao?

Nụ cười ma ranh lại xuất hiện cực nhanh trên gương mặt đẹp. Cố Hải cuối người thì thầm vào tai Lạc Nhân trêu đùa.

_nếu thấy khó quá thì tăng số ngày làm tình của chúng ta lên gấp đôi đi. Cậu thấy sao hả?

_không đời nào, rồi cậu sẽ hối hận cho xem.

Nói rồi cả hai tách nhau ra Lạc Nhân phải đi thay đồ chuẩn bị cho tiết mục xắp tới của mình nữa. Cố Hải thì còn đang ôm bụng cười không ngớt vì cái biểu hiện quá đỗi quen thuộc của đối phương.

Trời cũng xụp tối rất nhanh không gian rộng lớn ở hội trường nay trở nên đông nghẹt người. Những hàng ghế đầu tiên phía trên được xắp xếp ngay ngắn dành riêng cho quý Thầy Cô giáo, sau lưng là những dãy ghế xếp được nối đuôi nhau chạy dọc hết cả không gian trống. Cố Hải và Dương Mãnh chọn một góc ngồi dễ thấy nhất rồi yên vị ở đó. Về phần Lạc Nhân thì đã có Vu Kỳ lo, dựa theo số đo trên người cậu mà ai kia đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo rất chuẩn.

_nè cậu nhanh vào trong thay đồ đi rồi ra đây. Mình đã lưu về một số điệu nhảy cực kỳ sexy dành cho cậu rồi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Mình nghe nói tiết mục của cậu nằm ở top đầu tiên á.

Lạc Nhân ôm bộ quần áo hét ầm lên.

_không thể nào tôi đã nhờ lớp trưởng chuyển đến gần cuối kia mà.

_cái này phải nhờ phước từ tên Đại Ngốc nhà cậu á. Hắn ta uy hiếp bắt buộc lớp trưởng xếp cậu vào top đầu tiên rồi....hình như là 6 hay 8 gì á. Tôi không nghe rõ nữa.

Lạc Nhân thiếu điều muốn phanh thây Cố Hải ra vào lúc này luôn. Ngậm đắng nuốt cay cậu lủi thủi vào trong thay đồ. Vừa bước ra ngoài Vu Kỳ nhìn thấy đã không khép được miệng lại rồi.

_WOH...đường cong cơ thể như thế này thì đã gọi là sexy rồi. Nhanh thôi vào lớp chúng ta đi giờ này mọi người tập trung ở hội trường cả, đây là thời gian thích hợp để cậu luyện nhảy đó.

_bộ đồ da này khiến tôi khó chịu quá.

_như vậy mới đẹp chứ, cậu có muốn Cố Hải hối hận vì đã ép cậu nhảy sexy không hả?

_đương nhiên rồi.

Vu Kỳ cười cười rồi nói nhỏ.

_vậy thì nhanh thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net