Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 16

Cong lưng chui vào ống xi măng lớn, Tuấn Chung Quốc mặc kệ bẩn hay không, ôm lấy hai chân, co người ngồi trong đó. Mỗi lần tâm trạng không tốt hay có chuyện cần suy nghĩ, Tuấn Chung Quốc đều thích đi đến bãi phế liệu, chui vào một chiếc ống xi măng có thể chứa được một người ngồi, cho đến khi tâm trạng trở nên tốt hơn hay đã nghĩ xong chuyện cần nghĩ. Bãi phế liệu không giống mái nhà sân thượng hay hắc ám như bãi cỏ dưới tán cây, nếu không phải đột nhiên có những cặp tình nhân xuất hiện thì sẽ không ai rảnh rang đến bãi phế liệu vào ban đêm. Cậu hình như đã thực sự thích Kim Tại Hưởng, phải làm sao đây? Không chỉ thân thể cậu phản bội Cát Phi, cả trái tim cũng bắt đầu...

Chính vào lúc Tuấn Chung Quốc đang khổ não, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần. Kim Tại Hưởng lại cho người đến theo dõi cậu ư? Nhưng tiếng bước chân lại dừng lại ở một chỗ cách cậu không xa. Một lát sau lại truyền đến tiếng bước chân. Nhưng là một người khác, cậu thậm chí có thể phán đoán được thân hình, tuổi tác của hai người đều cách biệt rất lớn. Ngoài trí nhớ tốt, cậu đối với âm thanh cũng rất mẫn cảm. Kim Tại Hưởng sẽ không cho hai người theo cậu. Một lúc sau, liền truyền tới tiếng nói chuyện. Người thứ nhất, giọng này Tuấn Chung Quốc chưa nghe qua, nhưng nghe giọng đại khái có thể phán đoán là người ở đâu, giọng của người thứ hai cậu từng nghe qua, người này cậu quen.

"Không có người đi theo chứ?"

"Không có. Hắn vốn không nghi ngờ tôi, lúc ở Mỹ tôi từng giúp hắn đỡ một phát đạn, từng cứu hắn. Nếu như nghi ngờ, tôi sao có thể đến đây. Lại nói, gần đây Tuấn Chung Quốc cũng đủ làm cho hắn đau đầu, làm gì có nhiều tâm tư đi lo mấy chuyện khác nữa chứ."

"Haha! Hắn thì ra cũng chỉ có như vậy. Còn muốn dạy tôi tiếng Trung, bản thân hắn cũng quên mất, trên đầu chữ sắc là một con dao!"

Tuấn Chung Quốc? Là đang nói cậu sao? Tại sao lại nhắc đến cậu! Còn đem cậu nói như là hồng nhan họa thủy*. Tuấn Chung Quốc kiềm nén cơn giận tiếp tục nghe.

*Hồng nhan hoạ thuỷ: Sắc đẹp là mầm mống của tai hoạ.

"Chậc chậc, lần trước bắn tỉa cùng bom hắn cũng thoát được, hắn cũng được xem là mạng lớn! Nhưng lần này sẽ không may mắn như vậy nữa. Hắn không phải không vận chuyển ma túy sao? Lần này sẽ khiến hắn bại vì ma túy!"

Bắn tỉa và bom! Lại nhắc đến Tuấn Chung Quốc, người "hắn" đó quả nhiên là chỉ Kim Tại Hưởng. Thì ra là có nội gián. Cư nhiên là lại tên đó!

"Thời gian giao hàng cũng đã định rồi sao."

"Ừ. Vừa định trưa hôm nay, tối mai mười giờ tại Đông Cảng."

"Lần này dùng nhiều ma túy như vậy có đáng hay không?"

"Lý lão đại ông cứ yên tâm! Ông vẫn chưa xem qua đợt súng đạn này. Ông nghĩ xem, hắn tốn nhiều thời gian như thế để tu sửa lại, có thể đơn giản sao? Hắn ở trên đạo đối với việc sửa chữa hàng là nổi danh đấy, ông không phải không biết. Tên giao dịch ngày mai vừa nghe thấy là do đích thân hắn thiết kế chỉnh sửa, chỉ nhìn những bức vẽ và súng mẫu liền ra giá cao mua về, ông nói xem có đáng hay không?"

"Haha, tôi xem hắn có ngồi tù cũng không nghĩ tới là do cậu bán đứng hắn, cũng không nghĩ đến là cậu bán hắn cho cảnh sát, thua bởi vì hắn không đụng ma túy, càng không nghĩ đến đợt súng đạn hắn tốn nhiều tâm huyết như vậy cuối cùng lại lọt vào tay chúng ta, xem chừng hắn đi, chỉ có đạn!"

"Ai bảo hắn ta có nước Mỹ tốt như thế mà không ở, nhất định phải qua đây chỉ tay năm ngón với tôi! Tôi giúp hắn nhiều năm như vậy, đã sớm đủ rồi!"

"Chúng ta cứ kì vọng vào ngày mai đi! Nhưng hắn kì thực không đơn giản, chưa đến cuối cùng cũng không được thả lỏng."

"Tôi dưới tay hắn lâu như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu hắn sao?"

Hahahaha.........

Sau giọng cười của hai người là tiếng bước chân rời đi. Tuấn Chung Quốc ngồi trong ống không động đậy, cũng không nổi giận. Trong phim cậu xem qua không ít, nếu như bây giờ cậu chui ra, không biết sẽ đụng vào nòng súng của người nào.

Hai người này cũng quá lạc hậu rồi, cũng đã là thời đại nào rồi, vẫn dùng cách thức cũ như vậy! Nhưng cũng có thể vì cách thức cũ như vậy nên không ai để ý, không ai hoài nghi. Đợt súng đạn này là do Kim Tại Hưởng chính tay sửa chữa, cũng chính là tâm huyết của hắn, cậu cũng tốn rất nhiều thời gian để vẽ những bản thiết kế đó, còn hại cậu nghỉ mất một buổi sáng.

Kim Tại Hưởng à Kim Tại Hưởng, xem anh thích ra lệnh cho người ta, khiến người ta chán ghét, sắp bị anh em bán đứng rồi! Trời xanh không dung những chuyện phi pháp, lần này tiêu rồi! Đáng đời!

Sáng ngày hôm sau khi lửa giận đã hạ xuống, Tuấn Chung Quốc trong phòng làm việc không ngừng nghĩ đến đoạn đối thoại nghe thấy tối hôm qua, tâm càng loạn hơn, đứng ngồi không yên. Kim Tại Hưởng thông minh như vậy, chắc là đã biết rồi? Không phải nói trên đạo này không được hoàn toàn tin tưởng bất kì ai sao? Nhưng, nhưng là người anh em có thể dùng mạng của mình để cứu hắn!

Tuấn Chung Quốc như ngồi trên bàn đinh cả buổi trưa, sau khi ăn một bữa trưa vô vị, không thể ngồi thêm được nữa lôi điện thoại ra gọi cho cái số lạ đó, nhưng lại không ai bắt máy. Sau khi gọi khoảng hai mươi mấy cuộc, cuối cùng cũng bỏ cuộc, quyết định tự mình đi tìm hắn. Trưa hai giờ kém năm đứng trước cửa biệt thự của Kim Tại Hưởng, bảo vệ đều quen cậu, nên cũng không ngăn cản cậu. Nhưng ở trước cửa lớn của biệt thự, Tuấn Chung Quốc bị ngăn lại.

"Tuấn tiên sinh, thật xin lỗi, cậu hiện tại không thể vào. Đại ca đang họp, không được để bất kì ai làm phiền."

"Anh có thể vào nói với hắn, tôi có chuyện rất quan trọng cần gặp hắn."

"Tuấn tiên sinh đây là dặn dò của đại ca, không có chuyện khẩn cấp tuyệt đối không được làm phiền anh ấy lúc này, nếu không cái đầu này sẽ phải chuyển nhà mất."

"Tôi thật sự có chuyện rất gấp."

"Vậy Tuấn tiên sinh có thể nói tóm gọn cho tôi, tôi xem có thể giúp cậu nói với đại ca hay không?"

"........."

"Nếu như không tiện nói, vậy tôi cũng không có cách, Tuấn tiên sinh chỉ có thể đợi."

"Vậy cỡ chừng nào mới kết thúc?"

"Cái này không nói chắc được."

Tuấn Chung Quốc nhìn đồng hồ, hai giờ mười tám phút, còn chưa tới tám tiếng nữa, hy vọng Kim Tại Hưởng đừng có họp tới khi đi giao dịch. Cậu hiện tại chỉ có thể đợi, cậu không biết những người nào là thủ hạ trực tiếp của Kim Tại Hưởng, người nào có thể tin tưởng. Hiện tại cậu đã ném việc đi làm văng xa chín tầng mây.

Nhìn thấy Tuấn Chung Quốc đợi bên ngoài, bảo vệ cũng không dám chậm trễ cho cậu một chiếc ghế để cậu ngồi đợi. Tuấn Chung Quốc làm sao ngồi yên được, một chốc xem đồng hồ, một chốc lại đứng dậy đi qua đi lại, thời gian chờ đợi vẫn rất là dài, năm phút giống như năm tiếng. Cho đến năm giờ rưỡi trong nhà vẫn chưa có ai bước ra, Tuấn Chung Quốc thật sự không muốn đợi nữa, đứng dậy chạy về hướng cửa, hai người bảo vệ bên cửa liền ngăn cậu lại.

"Tuấn tiên sinh..."

"Các người cho tôi vào, có chuyện gì cứ đổ lên đầu tôi, tôi chịu."

"Nhưng..."

Tuấn Chung Quốc mặc kệ hai người cản trở, xông vào trong nhà.

"Chuyện gì ồn ào thế?"

Trong nhà truyền tới âm thanh lạnh lùng của Kim Tại Hưởng.

"Đại ca, là Tuấn tiên sinh."

"Tôi có chuyện muốn nói với anh." Tuấn Chung Quốc vội vã chạy vào nhà.

"Cậu lên lầu trước, có chuyện gì một lát nói sau."

"Không được. Phải nói ngay bây giờ."

Lời nói của Tuấn Chung Quốc khiến cho tất cả mọi người trong nhà đều nhìn về hướng cậu, Tuấn Chung Quốc có thể cảm nhận được ngữ khí của mình có chút không thích hợp, nhưng cậu không quan tâm nhiều như vậy.

"Tôi muốn cùng anh làm một vụ giao dịch."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net