Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27

"Tiếng gì thế?"

Hai người đàn ông nhìn về phía Tuấn Chung Quốc.

"Ui da...A..."

"Này, cậu làm sao?"

Hai người đi về phía Tuấn Chung Quốc đang ôm bụng đau đớn.

"Tôi, tôi đau bao tử, hôm nay chưa ăn gì. Ui da..."

"Này, làm sao đây?"

Một trong hai người đàn ông hỏi.

"Kệ cậu ta! Đau bao tử cũng không chết người. Đại ca chỉ dặn là không để cậu ta chết, chứ đâu có dặn là không để cậu ta đau."

"Nói cũng phải."

Hai người nói xong lại rời đi. Chính vào lúc họ xoay người, Tuấn Chung Quốc đứng dậy, ngân châm trong tay phải phóng vào cổ của một trong hai người, tên đàn ông chưa kịp thốt nên lời đã ngã xuống đất, người còn lại liền rút súng ra, Tuấn Chung Quốc đá một phát vào chỗ quan trọng của hắn ta, lấy súng sau đó đánh mạnh vào sau ót, gã đàn ông lập tức ngã xuống đất. Sau khi hắn ngã xuống, Tuấn Chung Quốc cũng ngồi bệt trên nền đất.

Huyệt Ách Môn, nằm trên đường giữa của gáy, giữa đốt thứ nhất và đốt thứ hai của cột sống ấn vào, sau khi bị điểm trúng, sẽ bị mất tiếng, chóng mặt bất tỉnh nhân sự. Cũng may lúc mới học rất nghiêm túc, đây chắc là lần đầu tiên cậu đánh nhau trong đời. Nhưng, những loại việc này cũng thật không thích hợp với cậu, mới hai người cậu đã gần ứng phó không nổi.

Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, Tuấn Chung Quốc rút cây kim trên cổ của người đàn ông kia ra cất vào chỗ cũ. Chạy về phía cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy ra, phát hiện có thể mở được, nên nhẹ nhàng mở ra, nhìn xung quanh, không có người mới cẩn thận leo ra ngoài. Vào lúc cậu tiếp đất, thì nghe thấy tiếng bước chân, Tuấn Chung Quốc nhanh chóng đóng cửa sổ lại, trốn ở một chỗ, không lâu sau có hai người đi ngang qua cậu. Đợi đến khi hai người đi xa, Tuấn Chung Quốc mới cẩn thận chui ra từ chỗ ẩn nấp, trốn khỏi một số bảo vệ. Tuấn Chung Quốc không biết đây là nơi nào, lại thêm bây giờ trời đã tối, chỉ có thể theo trực giác mách bảo không ngừng chạy về phía trước, đến khi không thể chạy thêm được nữa.

Tuấn Chung Quốc hai tay chống lên đầu gối, thở hồng hộc, ngẩng đầu nhìn xung quanh, Chung Quốc không biết có nên cười hay không. Cậu với bãi phế thải cũng thật có duyên, xem ra bãi phế thải của Mỹ với bãi phế thải của Trung Quốc cũng thật giống nhau. Tìm thấy một ống bê tông lớn, Tuấn Chung Quốc gạt đám cỏ mọc khá cao sang hai bên sau đó chui vào, ngồi xuống, nhưng vẫn không dám thả lỏng.

Những người đó chắc đã phát hiện cậu bỏ trốn, có thể đang đuổi đến. Cậu không biết nơi này cách chỗ đó bao xa, có an toàn chưa, nhưng cậu thực sự không thể chạy thêm nữa, nếu như chúng đuổi tới tìm thấy cậu thì cậu cũng không còn cách nào.

Tuấn Chung Quốc im lặng ngồi đếm thời gian, đã qua hơn ba tiếng đồng hồ, vẫn chưa có người đuổi tới, chắc bọn họ không nghĩ cậu chạy đến chỗ này. Tuấn Chung Quốc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng lại cảm thấy lạnh: người của Kim Tại Hưởng cũng không tìm đến.

Khi ra tay không nên ngần ngại, nếu không người bị thương sẽ là bản thân.

Lúc quyết đấu sinh tử, trừ việc đánh bại đối phương, tiếp tục sống, cái gì cũng không nên nghĩ, nếu không người chết sẽ là bản thân.

Những cái này đều là trước khi được "phê chuẩn" cho ra ngoài, Kim Tại Hưởng đã trực tiếp dạy cậu, cậu đều nhớ. Nhưng cậu quên mất, quên mất lời Kim Tại Hưởng nói với cậu khi cậu lần đầu tới đây: [Nếu như một ngày có người bắt cậu để uy hiếp tôi, đừng tưởng tôi sẽ lập tức đi cứu cậu, cậu nhớ rõ.]

Lúc nãy nghe thêm một lần "không đủ tư cách", thực sự cảm thấy có chút đau lòng, nhưng cậu vẫn để chính mình phân tích lại câu nói đó một lần nữa: không phải lập tức, nhưng sẽ đi cứu, hắn cần thời gian để chuẩn bị những thứ cần thiết. Nên đã cố gắng thuyết phục Chu Lập Bình kéo dài thời gian, trước khi hắn tìm thấy cậu phải giữ cho bản thân an toàn, thật sự là không có cách, mới vẽ một tấm bản đồ đã bị cậu thay đổi, mọi thứ đều phát triển theo hướng cậu dự đoán. Nhưng cho đến khi cậu thoát ra lâu như vậy, Kim Tại Hưởng vẫn chưa tìm đến. Hắn, thực sự, không cần cậu nữa hay sao?

Cậu không biết gì cả, còn tự mình đòi ra ngoài lại bị người ta bắt. Kim Tại Hưởng dù có thích cậu thế nào thì cũng chỉ là thích, cậu vĩnh viễn không đủ tư cách để Kim Tại Hưởng vì cậu mạo hiểm, dù là một binh một tốt. Những lời Kim Tại Hưởng từng nói với cậu, chưa từng có một câu nói dối, cậu sao lại quên chứ! Trong lòng đau nhói, thì ra người tự lún sâu vào chỉ có bản thân.

Sau khi Tuấn Chung Quốc bị đưa đi khoảng một tiếng, trong lúc Chu Lập Bình đang cùng thuộc hạ thương lượng làm sao xâm nhập vào tổng bộ, ba người mặc đồ đen che mất nửa khuôn mặt từ trên nhảy xuống, khiến cho mọi thứ trở nên hỗn loạn...

Tại đại sảnh của tổng bộ bang Băng Diễm.

Kim Tại Hưởng ngồi trên sopha, ngón trỏ bên tay trái không ngừng gõ nhẹ lên chóp mũi, năm người còn lại đứng ở hai bên, không cử động, đại sảnh hoàn toàn im lặng.

Không lâu sau, chín người che nửa mặt, trước trán xăm hình ngọn lửa màu xanh, cả người vận đồ đen, đi đến cửa chia làm ba đội tiến vào, đứng nghiêm trước mặt Kim Tại Hưởng.

"Bang chủ, tiểu đội thứ tư đã hoàn thành nhiệm vụ, đã dọn dẹp sạch sẽ."

"Tiểu đội thứ ba đã hoàn thành nhiệm vụ, đã dọn dẹp sạch sẽ." "Tiểu đội thứ hai đã hoàn thành nhiệm vụ, đã dọn dẹp sạch sẽ."

"Được rồi."

Kim Tại Hưởng đáp một tiếng, nhìn ra ngoài cửa, như đang chờ đợi gì đó. Không lâu sau, ba người ăn mặc như chín người trước xuất hiện trước cửa, sau đó đi vào, trong tay cầm một tờ giấy. Kim Tại Hưởng với cái liếc mắt nguy hiểm, ngồi thẳng người.

"Bang chủ, tiểu đội thứ nhất hồi báo, đã dọn dẹp sạch sẽ, chưa hoàn thành nhiệm vụ, không tìm được Tuấn thiếu gia."

"Có chuyện gì xảy ra?"

"Trước khi bọn tôi tới, Tuấn thiếu gia đã bị đưa đến nới khác, lúc đuổi đến nơi, Tuấn thiếu gia đã đánh ngất hai người canh gác sau đó trốn đi. Bọn tôi chia ra ba đường tìm kiếm, nhưng không tìm thấy. Thứ này là Tuấn thiếu gia để lại ở chỗ Chu Lập Bình, bọn họ nói là do Tuấn thiếu gia vẽ, tôi nghĩ có thể Tuấn thiếu gia đã để lại đầu mối gì cho bang chủ."

Người đó nói xong, đưa tờ giấy trong tay lên trước. Kim Tại Hưởng nhận lấy tờ giấy mở ra, xem một lát, âm thầm thở dài một tiếng, đưa bức vẽ cho Dương Húc Huy.

"Anh tự xem xem còn chỗ nào cần sửa đổi."

Dương Húc Huy nhìn bức vẽ xong cẩn thận gấp lại.

"Chỗ Tuấn thiếu gia nhắc nhở phải chú ý, tôi sẽ nhanh chóng sửa đổi."

Sau đó, Kim Tại Hưởng không có biểu tình gì khác, chỉ nhìn về phía mười hai người kia.

"Tiếp tục tìm cho tôi, tìm không được thì đừng về gặp tôi."

"Vâng!"

Đứng dậy Kim Tại Hưởng không nói gì trực tiếp đi lên lầu. Đặng Dũng và Đào Chí Cương nhìn theo tấm lưng đó cho đến khi hắn biến mất khỏi tầm nhìn, có chút lo lắng nhìn nhau, sau đó rời khỏi đại sảnh, Tân Tử Phong dưới sự chỉ đạo của Dương Húc Huy cũng đã ly khai. Hạ Phương đến trước mặt Dương Húc Huy, vỗ vỗ vai hắn.

"Chuyện của hai mươi năm trước sẽ không xảy ra nữa đâu, có chúng ta bên cạnh, đại ca sẽ không sao."

Hạ Phương nói xong cũng bỏ đi, đại sảnh chỉ còn lại Dương Húc Huy, rút điện thoại ra, không lâu sau liền có người bắt điện thoại.

"Cha nuôi."

"A Huy, bên đó sao rồi."

"Người vẫn chưa tìm được, nhưng cậu ta đã tự mình thoát ra được."

"Thoát ra được là tốt... A Hưởng làm tốt hơn ta. Nhất định phải nhanh chóng tìm được cậu ta, nếu không ta lo lắng A Hưởng sẽ...."

"Cha nuôi, con biết rồi."

"Cực khổ cho con rồi."

"Nó là em trai cùng nhau lớn lên với con mà."

Bây giờ đã là trưa của ngày hôm sau, Tuấn Chung Quốc dựa lên thành ống, tự cười. Cười bản thân đến lúc này còn ôm những hy vọng hão huyền.

Chu Lập Bình đã phát hiện ra cái đó là bản đồ đưa ông ta vào chỗ chết chưa. Bản thân tốn nhiều thời gian tâm tư như vậy có lợi gì? Cuối cùng chỗ dung thân của cậu cũng chỉ là chiếc ống bê tông ở bãi phế thải. Bụng cứ kêu lên, nhưng cậu không muốn ra ngoài. Đói chết đẹp hơn bị người ta đánh bầm dập. Bị những kẻ thù khác của Kim Tại Hưởng cưỡng gian trước giết sau, giết trước cưỡng gian sau hay thú gian, các kiểu đó đều không tốt bằng chết đói. Cái gì mà bảo bối đó chẳng qua cũng chỉ là do người ngoài hiểu sai, cậu được tính là gì chứ?

Ngày thứ hai trôi qua, ngày thứ ba cũng qua, Tuấn Chung Quốc – Dương Húc Huy không tìm thấy, mười hai người kia cũng không tìm thấy. Kim Tại Hưởng vẫn tiếp tục quản lý việc trong Bang như thường lệ, vẫn đi kiểm tra các địa bàn như thường, đi theo hắn Đặng Dũng và Đào Chí Cương cũng không dám nói gì.

Vừa mới hai ngày, đôi mắt của Kim Tại Hưởng đã đỏ ngầu, viền mắt trũng sâu, từ xa đã có thể thấy vòng mắt thâm quầng, đây là sự suy nhược họ chưa từng thấy trên khuôn mặt này.

Nếu như phát động tất cả người trong bang Băng Diễm, tìm một người không khó. Nhưng người này không phải người bình thường, người này rất quan trọng. Những người muốn đối đầu với bang Băng Diễm không chỉ có mình Chu Lập Bình, nếu như để họ biết được người quan trọng như vậy đang ở một mình bên ngoài vòng bảo vệ của bang Băng Diễm, đó chính là tình trạng không được mong đợi nhất. Bây giờ họ chỉ có thể cầu nguyện Tuấn thiếu gia đang tự mình trốn đi, chứ không phải lại lọt vào tay người khác.

Cho đến trưa ngày thứ tư Kim Tại Hưởng mới nhận được điện thoại, nói đã tìm được Tuấn Chung Quốc, người không bị thương, chỉ là hơi yếu. Đường đến bãi phế thải phải đi mất hai tiếng, Đặng Dũng chỉ mất năm mươi phút.

Lúc Kim Tại Hưởng xuống xe, Tuấn Chung Quốc đang ngồi trên mặt đất uống nước, tay cầm bình nước hơi run. Đi thẳng đến bên cạnh Tuấn Chung Quốc, khụy gối xuống nền đất, cầm lấy bình nước của cậu đưa đến bên miệng bón cho cậu, Tuấn Chung Quốc khép miệng lại cúi đầu, không nói gì cả. Đặng Dũng, Đào Chí Cương và mười hai người kia đứng xung quanh, đều xoay lưng về phía họ.

Kim Tại Hưởng đặt bình nước xuống đất, tay kéo chân quần của cậu lên, nhìn một lát rồi thả xuống, đặt thẳng đôi chân đang co lại của cậu, tay đặt trên đôi chân của cậu nhẹ nhàng xoa bóp. Tuấn Chung Quốc nhìn khuôn mặt hốc hác và vòng mắt thâm quầng của Kim Tại Hưởng, nước mắt liền trào ra, rơi xuống đôi tay đang xoa bóp của Kim Tại Hưởng. Động tác của Kim Tại Hưởng khựng lại, sau đó ngẩng đầu lên, đôi tay áp lên mặt cậu, môi đưa lại gần, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt cậu, sau đó phủ lên đôi môi đã khô của cậu, hôn một cách ôn nhu cẩn trọng, cuối cùng nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng.

"Theo tôi trở về."

Nhẹ nhàng ra lệnh, nhưng rất lâu sau, Tuấn Chung Quốc trong lòng Kim Tại Hưởng vẫn không trả lời. Buông Tuấn Chung Quốc ra, Kim Tại Hưởng xoay lưng lại, ngồi trước mặt cậu. Tuấn Chung Quốc nhìn vào tấm lưng vững chãi đó, tay từ từ vòng qua cổ hắn, dựa vào áp người lên trên lưng hắn.

Hôm nay ánh chiều tà khiến cho bóng của hai người áp vào nhau trở về rất dài, rất dài....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net