Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 29

Đi lên lầu hai, tay đặt lên nắm cửa phòng ngủ một phút lại bỏ ra, xoay người đi lên sân thượng. Lúc Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng đi lên tầng, Tuấn Chung Quốc đang ngồi bên hồ, một tay đưa xuống hồ chạm vào ảnh phản chiếu của mình. Không biết cố tình không để ý hay đang suy nghĩ gì đó, cho đến khi ảnh phản chiếu của Kim Tại Hưởng xuất hiện bên cạnh, Tuấn Chung Quốc mới ngước đầu nhìn Kim Tại Hưởng, đứng dậy, thân thể bất ngờ ngã về phía hồ nước. Kim Tại Hưởng trong nháy mắt đưa tay giữ lấy eo của cậu, Chung Quốc liền được ôm vào trong lòng hắn. Hai người giữ nguyên tình trạng này hai giây, trong lòng Kim Tại Hưởng truyền ra một âm thanh nho nhỏ.

"Tôi đói rồi."

"Ừ."

Buông eo của Chung Quốc ra, Tại Hưởng đứng lui lại hai bước, xoay người. Tuấn Chung Quốc nhìn tấm lưng đang bỏ đi, dẩu môi cúi người xoa bóp bắp chân của mình. Được một lát, đôi chân dài đó lại xuất hiện trước tầm nhìn của cậu, luồn tay xuống dưới cánh tay của cậu. Chung Quốc lắc lư, tránh không cho Tại Hưởng bế mình, rồi ngã xuống, Tại Hưởng nhìn Chung Quốc đang ngồi dưới đất, lại xoay lưng về phía cậu rồi ngồi xuống, lần này Chung Quốc không chần chừ mà leo lên.

Hai người đều nở một nụ cười mà đối phương không thể thấy. Đường xuống lầu không dài, còn Kim Tại Hưởng lại đi không nhanh cũng không chậm. Con đường không dài này chỉ có hai người, Tuấn Chung Quốc dựa lên tấm lưng vững chãi ấm áp của Kim Tại Hưởng, âm thanh nhỏ nhẹ:

"Tôi muốn chuyển sách sang phòng bên cạnh."

"Được."

"Lần trước ở tiệm nhạc cụ tôi nhìn thấy một cây sáo, rất thích."

"Được rồi."

Trưa hôm sau, hai kệ sách lớn được chuyển sang phòng bên cạnh, Tuấn Chung Quốc ở trong căn phòng cậu đã "bế quan" ba ngày. Chung Quốc tự mình tốn ra cả buổi chiều để chuyển tất cả sách sang phòng bên, sau khi ăn tối, để cho dì Tống đến giúp cậu dọn dẹp.

"Cái gì cũng mua hết."

Tuấn Chung Quốc ngồi bên núi sách vừa phân loại vừa lẩm bẩm. Sách Kim Tại Hưởng mua cho cậu thực sự có đủ các loại, cái gì cũng có chỉ còn thiếu sách về việc mang thai và sinh con.

Dì Tống tay dọn dẹp không ngừng, ngước đầu nhìn Tuấn Chung Quốc cười.

"Thiếu gia mười tuổi đã không còn đi học, đọc sách cũng không nhiều, cậu đừng xem tiếng Anh của thiếu gia tốt hơn cả người Mỹ, những sách Anh văn ở đây không có cuốn nào hiểu hết cả, tiếng Hoa cũng chỉ bằng học sinh cấp hai. Các loại tiếng Pháp, tiếng Nga, tiếng Thái nói thì giỏi, nhưng không biết mặt chữ, cũng vì thường xuyên đi nên mới biết nói."

Dì Tống nói rồi dừng tay lại, mắt nhìn xa xăm dường như lại trở về quá khứ. Lúc định thần trở lại thì thấy Tuấn Chung Quốc đang nhìn bà, liền trở lại biểu tình ban đầu.

"Thiếu gia là một người mộc mạc, có chỗ nào làm không tốt, cậu nhất định phải tha lỗi cho cậu ấy."

Dì Tống nhìn Tuấn Chung Quốc, biểu tình nghiêm túc, Tuấn Chung Quốc cảm thấy ngữ khí của bà có chút thỉnh cầu.

"Vâng."

Có được sự đồng thuận của Tuấn Chung Quốc, dì Tống lại nở nụ cười, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp, không nói gì nữa. Tuấn Chung Quốc cũng im lặng, tiếp tục phân loại sách.

Tối hôm đó Tuấn Chung Quốc một mình nằm trên giường, rất lâu vẫn không ngủ được. Kim Tại Hưởng cùng cậu ăn sáng xong đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.

Đào Chí Cương từng kể cho cậu nghe những chuyện lúc Kim Tại Hưởng còn nhỏ, cũng chỉ là đơn giản kể lại việc lúc 10 tuổi đã không đến trường nữa, còn vì sao thì lại không nói. Hôm nay lúc dì Tống vô ý kể về Kim Tại Hưởng, cũng có nói chuyện lúc mười tuổi đã không còn đi học nữa, trước lúc mười tuổi là năm chín tuổi, còn chuyện xảy ra năm chín tuổi chính là nguyên nhân khiến hắn không đi học nữa. Liên quan đến việc này, người ở đây cũng không có ý kể cho cậu nghe, Kim Tại Hưởng lại càng không. Sau khi cậu trở về, Kim Tại Hưởng cũng không hỏi cậu Chu Lập Bình đã nói gì với cậu, đã làm gì cậu, chỉ để Hạ hương kiểm tra thân thể cho cậu, kể cả việc xét nghiệm máu. Cậu không rõ chuyện giữa Chu Lập Bình và Kim Tại Hưởng đã giải quyết chưa, đâu ai nói cho cậu. Cậu cũng không nắm được Kim Tại Hưởng có biết việc cậu vẽ một tấm bản đồ cho Chu Lập Bình hay không, Kim Tại Hưởng hoàn toàn không đề cập đến. Nếu như hắn biết, thì cậu cũng chỉ có thể cho rằng hắn hiểu. Nhưng cậu có thể khẳng định, Kim Tại Hưởng không biết những gì Chu Lập Bình đã kể cho cậu. Nguyên nhân có vết sẹo lần đó cậu nhìn thấy trên lưng hắn, là do chuyện lúc đó. Lúc đầu nghe Đào Chí Cương kể về việc hắn mười tuổi thì không đi học nữa, chỉ tưởng rằng do thân phận hắn đặc thù, không nghĩ tới lại là vì...

Cảm thấy phần giường bên cạnh lún xuống, cậu mới kinh ngạc phát hiện Kim Tại Hưởng đã trở về. Cậu thích mùi hương sữa tắm nhè nhẹ của hắn, Tại Hưởng chỉ cần về khuya sẽ tắm ở dưới lầu một rồi sau đó mới lên đây. Nằm thả lỏng, chờ đợi hành động tiếp theo của Kim Tại Hưởng đang tiến lại gần. Không lâu sau, cơ thể đang nằm nghiêng của cậu sẽ được nhẹ nhàng xoay lại nằm thẳng, một bàn tay nhẹ nhàng áp lên mặt cậu, đôi môi mềm ấm áp sẽ nhẹ nhàng hạ cánh lên vầng trán, nhẹ nhàng như giọt nước, câu nói nhỏ nhẹ đó là gì, cậu nghe không rõ. Cảm giác chăn được kéo lên, sau đó hơi thở của người đó lùi lại, tiếp đó thì nghe thấy tiếng tắt đèn.

Đợi một lát sau, Kim Tại Hưởng cảm thấy Tuấn Chung Quốc trong chăn cử động, lầm bầm một chút, sau đó lại im ắng, im lặng nghe một lát, phát hiện không có động tĩnh gì, Kim Tại Hưởng cũng chui vào chăn nằm ngay ngắn, nhắm mắt lại. Trong bóng tối khóe môi Tuấn Chung Quốc kéo lên thành một đường cong, ngủ thiếp đi.

.

.

Ngày hôm sau lúc nhìn thấy thứ đặt trên tủ đầu giường, Tuấn Chung Quốc rất kinh ngạc, hôm qua cậu không nghe thấy tiếng Kim Tại Hưởng đi sang bên của cậu.

[Thử xem có tốt hay không]

Bỏ giấy ghi chú xuống, Tuấn Chung Quốc cầm cây sáo lên, mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt lên cây sáo. Từ hôm đó trở đi, những người suốt ngày chỉ biết dao và súng được nghe thấy những tiếng sáo du dương.

Cứ như thế gần nửa tháng trôi qua, ngày cứ lặp lại như nhau. Kim Tại Hưởng bận rộn xử lý những công việc quen thuộc, Tuấn Chung Quốc sống cuộc sống theo kiểu của quý phụ nhà giàu, cũng không ra ngoài, nhắc đến cũng chưa từng nhắc. Chỉ là không như trước đây quanh quẩn trong phòng ngủ hay một mình ngồi trên sân thượng, mà thường xuyên ra khỏi tòa nhà chính đi dạo trong vườn hoa. Vườn hoa cũng có nhiều loại hoa đang nở, Tuấn Chung Quốc đến đây đã vài tháng, quen biết với Kim Tại Hưởng đã được một năm, lại đến mùa hoa tường vi nở.

Sau khi cùng nhau ăn sáng, Kim Tại Hưởng không lập tức rời đi mà gọi cậu lại, khiến cho Tuấn Chung Quốc có chút ngạc nhiên. Sau đó Tuấn Chung Quốc nhìn thấy Hàn Kính – người mà cậu từng gặp qua một lần, Hàn Kính từ bên ngoài đi vào bước đến trước mặt cậu.

"Đại ca, Tuấn thiếu gia."

Hai người khẽ đáp lại, Kim Tại Hưởng quay sang phía Tuấn Chung Quốc

"Sau này lúc nào cũng có thể ra ngoài, Hàn Kính sẽ đi theo em."

"Uhm."

Kim Tại Hưởng đi rồi, để lại hai người lạ lẫm với nhau.

"Hôm nay tôi không có ý định ra ngoài, anh về đi."

"Nhưng..."

"Không sao đâu, anh ấy sẽ không nói gì."

Tuấn Chung Quốc nói xong cười mỉm, đi ra ngoài vườn hoa. Hàn Kính nhìn tấm lưng đang dần đi xa, cuối cùng vẫn là đi theo cậu từ xa. Hôm nay hai người không nói thêm câu nào nữa.

Sau đó, cứ sau bữa sáng Hàn Kính lại đến gặp Tuấn Chung Quốc, trừ những lời chào hỏi, Hàn Kính cũng giống như những thuộc hạ khác của Tại Hưởng, sẽ không chủ động nói chuyện với Chung Quốc. Hôm nay là ngày thứ tư Hàn Kính đến.

"Tuấn thiếu gia."

"...Ừ... Giọng của anh..."

"Ừ, không cẩn thận bị cảm. Tôi một khi bị cảm giọng lại trở nên như thế, không khiến Tuấn thiếu gia sợ chứ?"

"Làm sao có thể thế được."

Tuấn Chung Quốc cười nhẹ.

"Trước đây lúc tôi đi học, rất nhiều nữ sinh lớp tôi đặc biệt thích nghe giọng của nam sinh khi cảm, đặc biệt cuốn hút. Nếu bị cảm thì hãy về nhà nghỉ ngơi, dù gì tôi cũng quen ở một mình rồi."

Còn chưa kịp nói gì, Tuấn Chung Quốc đã lên lầu. Hàn Kính xoay người đi ra ngoài hai bước lại dừng lại, nhắm mắt lại không biết nghĩ gì sau đó quay lại nhìn về phía cầu thang, không lâu sau, Tuấn Chung Quốc lấy cây sáo từ trên lầu đi xuống. Nhìn thấy Hàn Kính vẫn đứng đó, Tuấn Chung Quốc không ngạc nhiên lắm, cũng không nói gì. Hàn Kính vẫn như ba ngày trước đi theo cậu, nhưng lại không đứng xa như những ngày trước. Nhìn hình bóng đó, Hàn Kính cảm thấy không khí hơi âm u, khiến cho người ta cảm thấy hơi buồn. Đột nhiên người đó dừng lại quay người nhìn anh.

"Có thể tán gẫu với tôi không?"

"..."

"Không có việc gì nữa."

Tuấn Chung Quốc cười mỉm, lại quay người đi về nơi cậu thường đến hồ nước bên cạnh vườn hoa. Hàn Kính đứng ở chỗ ban nãy không động đậy, sự cô đơn trong nụ cười nhạt của Tuấn Chung Quốc khiến người ta không thể làm lơ.

Kì thực đại ca không quy định họ không được nói chuyện với Tuấn Chung Quốc, chỉ là Tuấn Chung Quốc đột nhiên hỏi như vậy, anh phản ứng không kịp. Hàn Kính vẫn không biết mình nên nói gì với người có thân phận cao lại luôn cho anh cảm giác không được mạo phạm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net