Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4

Sáng ngày thứ hai trong giờ làm việc, Tuấn Chung Quốc vẫn còn có chút lo lắng. Tuy nhiên phán đoán theo những kinh nghiệm trước đây là sẽ gặp xui xẻo ngay ngày nhìn thấy tường vi, chưa bao giờ kéo sang ngày thứ hai, tình trạng lần này quá quỷ dị rồi. Vẫn không có chuyện lớn gì xảy ra, kể cả những tai nạn nhỏ kiểu như lúc thái rau không cẩn thận cắt vào tay, đóng cửa không cẩn thận kẹp trúng tay, những chuyện như thế cũng không xảy ra. Chẳng lẽ một vườn tường vi lớn như thế chỉ muốn cậu đạp xe đạp suốt ba tiếng đồng hồ?!

Vào giờ làm việc buổi sáng, Châu Lâm và Tả Lộ lấy cớ đưa văn kiện mà vào phòng làm việc của cậu.

"Quản lý, hôm qua đã phát sinh chuyện xấu gì đó đúng không?"

"Không có. Không hề có chuyện gì xảy ra cả."

"Ah? Không có chuyện gì xảy ra? Một chút chuyện cũng không có sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy quản lý, liệu có phải là trước đây anh đã nhầm? Những điều đó đều là trùng hợp ngẫu nhiên?" Châu Lâm tỏ ra vô cùng hoài nghi và hiếu kỳ.

"Một lần hai lần có thể xem là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng mười mấy, vài chục lần cũng đều thế, vậy còn gọi là trùng hợp sao? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?" Tả Lộ lập tức phản bác lại.

"Cũng phải. Chẳng lẽ là??? Chuyển vận rồi? Quản lý, anh còn nhớ hay không, anh nói với chúng em những chuyện đó, hình như anh nhìn thấy đều là tường vi trắng, thật không cát lợi."

"Đợi một lát, quản lý cũng từng thấy qua màu đỏ, màu đỏ rực. Màu trắng sao gọi là không cát lợi, cậu không phải lúc kết hôn cũng mặc áo cưới màu trắng sao?"

"Cái đó không giống, áo cưới là đồ tây. Phong tục của Trung Quốc mấy nghìn năm, lúc làm lễ tang thì màu trắng là nhiều nhất, tớ không nói sai chứ? Còn màu đỏ rực lại là màu gì ah? Màu của máu, huyết quang tai ương*, có thể không gặp xui xẻo sao? Nhưng hôm qua nhìn thấy là màu hồng phấn đó! Wa! Một mảnh vườn hồng phấn lớn như vậy, thật thơ mộng ah! Cậu thích tường vi như thế, không cảm giác được sao?"

*Huyết quang tai ương: Những tai nạn liên quan đến máu.

"Theo tớ nhớ thì đoá tường vi mà quản lý nhìn thấy trên bàn tối hôm đó cũng có màu hồng phấn đúng không?"

"Cái đó của cậu không phải chỉ có một đoá thôi sao, hơn nữa nếu không có tai nạn thang máy lần đó, cậu bây giờ có cùng Chu Khải Khôn tốt như vậy không? Cũng không tự soi gương để nhìn xem bản mặt hạnh phúc trong tình yêu của mình đi. Cái đó chỉ có thể tính là quản lý đã dùng thời gian của mình để tạo cơ hội hạnh phúc cho người khác. Quản lý, lão bà bà đó chỉ nói anh là 'mệnh Tường Vi', lại không có nói anh nhìn thấy tường vi liền gặp xui xẻo đúng không?"

"Đúng là không có."

"Vậy là đúng rồi! 'Mệnh Tường Vi' có thể chỉ rằng cuộc đời này của anh sẽ cùng cây tường vi dây dưa không rõ ràng, nhưng lại không nói sẽ gặp xui xẻo, tuy rằng anh vẫn luôn như thế. Nhưng lần này nói không chừng là chuyển vận thật sự rồi, biến thành nhìn thấy tường vi liền gặp may mắn cũng không chừng.

"Quản lý, em cảm thấy Châu Lâm nói cũng rất có lí."

Tuấn Chung Quốc đã sống hai mươi bốn năm, thứ có thể khiến cậu khó xử chỉ có một việc – không thể động tình, đương nhiên đó chỉ là trên mặt sinh lí; còn thứ khiến đầu óc thông minh của cậu bị bế tắc cũng chỉ có một – Tường Vi.

Sau khi nghe một chuỗi phân tích của Tả Lộ, suy nghĩ lại thấy tựa hồ rất có lí, liền gật gật đầu. Rất nhiều năm sau khi Tuấn Chung Quốc cuối cùng cũng hiểu rõ ý nghĩa của mệnh tường vi, nhớ đến những lời Tả Lộ nói, cảm thấy nàng nói đúng một nửa: Cậu sẽ phải cùng tường vi dây dưa suốt cả đời, nhưng lại không phải vấn đề gặp xui xẻo hay không.

"Vậy phải kiểm chứng một chút?"

"Làm sao kiểm chứng?"

"Mua xổ số."

Vào buổi trưa sau khi tan ca, Tuấn Chung Quốc dưới sự kèm cặp của Tả Lộ và Châu Lâm, đã đi mua một tờ sổ xố trị giá hai đồng. Trước khi quay xổ số, ba người đều rất căng thẳng, sau khi quay xổ số, Tả Lộ và Châu Lâm liền hét lên một tiếng, thiếu chút liền ôm thành một đoàn, Tuấn Chung Quốc cũng ngây ngẩn cả người.

"Quản... quản lý, anh, anh trước đây đã từng mua qua xổ số chưa?"

"Chưa từng."

"Anh đúng là chuyển vận rồi. 50.000 đồng, giải nhất, anh lần đầu tiên mua liền trúng giải nhất, lời được 49.998 đồng!! 50.000 đồng, em phải làm việc mấy tháng mới kiếm được, anh chỉ cần bỏ ra hai đồng liền có trong tay. Thật không có thiên lý mà!"

Đợi sau khi đổi giải xong, Tuấn Chung Quốc đưa cho hai người họ mỗi người 10.000 đồng. Dù gì số tiền này cũng như là từ trên trời rơi xuống, cũng vì hai người bọn họ khích lệ cậu mua, nếu không cũng sẽ không trúng được. Tóm lại cậu vẫn lời được rất nhiều. Tả Lộ nhìn xấp tiền mặt trong tay, lại nhìn Tuấn Chung Quốc.

"Quản lý, nếu như sau này em cần anh cứu tế, anh nhất định phải đến khu vườn tường vi đó "tham quan" một chút, sau đó liền về đây mua xổ số."

Tuấn Chung Quốc cười rồi đồng ý. Cũng xem như là đã được yên lòng, hoặc giả đã thật sự chuyển vận. Nhưng đến ngày tiếp theo, khi Tuấn Chung Quốc nhìn thấy hai người đàn ông đứng trước mặt mình, trong lòng nghĩ: mua xổ số trúng thưởng, chắc chỉ là vận may thoáng qua mà thôi.

Sau khi tâm trạng bình thản trở lại, hiệu quả làm việc cũng tăng cao. Kì thực gần đây đang bận rộn vì một hợp đồng quan trọng. Hôm nay làm việc rất thuận lợi, không để ý liền trở thành tăng ca. Cho đến khi Tạ cát Phi gọi điện thoại cho cậu, khi cô nói phải tăng ca về trễ, thì cậu mới để ý đã qua thời gian tan sở rất lâu. Nói với Tạ Cát Phi là bản thân cũng sẽ về muộn, hai người đều nói sẽ tự ăn cơm ở ngoài xong, Tuấn Chung Quốc liền cúp máy.

Đợi Tuấn Chung Quốc làm xong bản kế hoạch, dọn dẹp đồ đạc cũng đã hơn bảy giờ rưỡi. Đúng lúc cậu xuống đến bãi giữ xe vừa định lấy chìa khoá ra, liền nghe thấy tiếng bước chân về hướng của cậu, sau đó thì dừng lại sau lưng cậu, tiếng nói của một người đàn ông vang lên.

"Xin hỏi, có phải là Tuấn Chung Quốc tiên sinh hay không?"

Tuấn Chung Quốc xoay người, nhìn thấy hai người đàn ông mặc đồ vest. Theo cậu nhìn, chiều cao của họ khoảng từ 1m80 cho đến 1m83, độ tuổi khoảng từ hai mười sáu đến ba mươi. Người lông mày rậm bên trái so với người bên phải cường tráng hơn, còn người bên phải cao hơn một chút, nhìn có vẻ tri thức hơn, Nhưng hai người này, Tuấn Chung Quốc đều không quen biết, theo trí nhớ cao siêu của cậu, cậu chắc chắn, gặp cũng chưa từng gặp qua.

Đúng vào lúc Tuấn Chung Quốc đang phân vân không biết có nên trả lời haykhông, một chiếc Mercedes-Benz chạy lại, dừng bên cạnh họ. Thần kinh của Tuấn Chung Quốc đột nhiên trở nên căng thẳng.

"Có chuyện gì sao?"

"Phiền cậu lên xe."

Lúc người đàn ông mày rậm nói chuyện, thì người đàn ông cao hơn đã đi mở cửa xe rồi hướng Tuấn Chung Quốc làm động tác "mời". Tuấn Chung Quốc nhìn vào chiếc cửa xe được mở rộng, lại nhìn nhìn người đàn ông trước mặt, không động đậy.

"Tuấn tiên sinh, cậu đừng nghĩ đến việc trong lúc bọn tôi không để ý mà bỏ chạy hoặc giả có người đến đỗ xe. Tôi có thể bảo đảm với cậu, trước khi cậu theo chúng tôi đi tuyệt đối sẽ không có ai đến đây. Bọn tôi sẽ không làm gì cậu, chỉ muốn mời cậu lên xe theo chúng tôi đến một nơi. Cậu là người thông minh, biết được lúc nào nên làm những gì tốt nhất cho bản thân. Bọn tôi cũng không muốn dùng biện pháp mạnh với cậu, nếu không cẩn thận làm cậu bị thương, chọc giận đại ca, cậu với tôi đều không có lợi."

Người đàn ông đó vừa nói, vừa dùng ngón cái day mũi một cái. Chỉ qua một hành động đó, Tuấn Chung Quốc ngửi được mùi của lưu manh, nhưng lại không có cảm giác như những tên lưu manh thành thị khoác lác. Cậu rất muốn xem người "đại ca" đó là một người anh trai bình thường, nhưng những lời người đàn ông kia nói khiến cậu không cách nào không nghĩ đến những đại ca của các băng đảng. Cậu từ lúc nào gây sự với đại ca xã hội đen thế này? Cậu nhớ hôm nay cũng không nhìn thấy tường vi? Chẳng lẽ cậu nhìn nhầm tường vi thành hoa khác? Hay là người do đối thủ của công ty tìm đến, muốn cậu giao ra cơ mật của công ty? Nếu là vậy, bọn họ phải tìm tổng giám đốc mới đúng?

Tuấn Chung Quốc trong lúc đang suy nghĩ những khả năng có thể xảy ra thì đã bước lên xe. Đúng cậu là người thông minh, nên biết lúc nào nên hành động ra sao thì tốt nhất cho bản thân. Ngoài ra còn phải luôn giữ bình tĩnh, lí trí chính là yêu cầu của cậu đối với mình. Còn việc luôn giữ vững lí trí chính là khả năng từ trước đến nay cậu luôn tự hào về bản thân. Lúc cậu ngồi xuống thì hai người đàn ông kia cũng lên xe, mỗi người ngồi ở một bên của cậu. Sau khi người đàn ông cao hơn nói "đã mạo phạm", một mảnh vải đen liền bịt chặt mắt của cậu.

Tuấn Chung Quốc càng lo lắng hơn. Cái này là làm gì? Mắt của cậu bị bịt lại, nhưng tay lại tự do, cặp tài liệu vẫn ở trong tay cậu. Bọn họ chỉ là không muốn cậu biết đường đến nơi đó?

Trong bóng tối, ý thức về thời gian của con người cũng trở nên mơ hồ, rất khó đưa ra phán đoán chính xác trừ khi bản thân đếm từng giây. Tuấn Chung Quốc lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, nhưng cậu không đi tính toán thời gian, cậu không muốn tốn chất xám cho những chuyện này, hiện tại có nghĩ gì cũng vô dụng. Cũng không biết xe đã chạy bao lâu, đợi đến khi cảm giác được xe dừng lại, đầu óc Tuấn Chung Quốc mới nghĩ đến một vấn đề: Đến nơi rồi sao? Quả nhiên sau khi xe dừng lại, mảnh vải đang bịt chặt mắt cậu cũng được tháo ra, sau đó cậu bị kéo xuống xe, đi vào một biệt thự lớn. Cách trang trí bên trong không xa hoa nhưng lại đầy phong cách hiện đại. Tiếp đến cậu lại bị dẫn lên tầng hai, đến trước một căn phòng. Người đàn ông cao hơn trước đó mở cửa, lấy đi cặp tài liệu trên tay cậu, đưa cho cậu một thứ được đựng trong chiếc túi trong suốt – bằng vải màu trắng, chắc là những thứ như quần áo, sau đó cậu bị đẩy vào bên trong. Người đàn ông đứng ngoài cửa nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn sang cậu.

"Đại ca còn bốn mươi phút nữa sẽ về."

Tuấn Chung Quốc nhìn đồ vật trong tay, lại nhìn cặp tài liệu của mình trong tay người đàn ông kia.

"Vậy phiền anh nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì được không?"

"Đại ca của bọn tôi để ý cậu, chỉ có thế thôi. Cậu đi tắm trước đi."

Cửa phòng liền được đóng lại trong lúc Tuấn Chung Quốc đang đứng ngơ ra. Cho dù lúc trước có bình tĩnh như thế nào, thì bây giờ Tuấn Chung Quốc cũng phải mất một lúc mới định thần lại.

Xé chiếc bọc trong suốt trong tay ra xem, áo choàng tắm!? Nói đại ca của bọn họ để ý cậu, lại bảo cậu đi tắm trước, còn cộng thêm chiếc áo choàng tắm này, cho dù cậu là đồ ngốc cũng biết bọn họ muốn làm gì cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net