Về rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tiếng nước đổ ào vang lên trong ko gian vắng lặng nơi ngục tù lạnh lẽo. Người nữ tử thân mặc hỉ phục, toàn thân ướt át, bất giác mở mắt sau cơn mê dài, miệng ho liên tục vì sặc nước. Cô ta choáng váng, cảm nhận đc đầu mình lập tức có 1 trận đau điếng ập đến, máu bên khóe mắt từ lâu đã đông lại. Mình lảo đảo, cố gắng dãy dụa khi biết tay bản thân giờ đây đang bị xiềng xích trói, treo lơ lửng giữa không trung nhưng tuyệt nhiên bất thành.

"Tỉnh rồi ?" - Tay ném gáo nước sang 1 bên, tạo ra tiếng cốp lớn lúc chạm mặt đất.

"Cung tam...Cung thiếu gia...?" - Giọng nói khô khốc, không chút sức lực.

     Người cô giờ lạnh quá, cô chẳng thể nhìn rõ mọi vật xung quanh, trời đất quay cuồng, đầu óc rỗng toang, khắp nơi cứ mờ mờ ảo ảo , khó khăn lắm mới có thể định hình được tình huống hiện tại ra sao. Cung Viễn Chủy vắt chéo tay sau hông, hơi cúi mình ra trước, nụ cười nhất thời mang theo ý hứng thú :

"Cô biết ta ?"

"Danh tiếng của ngươi, trên giang hồ ai chẳng không biết..."

"Ồ !!!!!" - Đứng thẳng người lên - "Vậy à ?.."

Nhìn theo biểu tình như thể hoàn toàn không biết của Cung Viễn Chủy, cô ta cười cợt :

"Đừng nói là...tiểu độc dược ngàn năm có 1 của Cung Môn, lại ko hề biết...ngoài kia đồn thổi gì về mình đấy nhé ?"

     Viễn Chủy phong thái thản nhiên, bước đến cạnh bàn, cầm lên chén trà cùng lọ gấm bé, rót ra lượng thuốc đen ngòm vừa đủ, nhẹ giọng đáp :

"Yêu-Ma-Qủy-Quái , ta nghe nói Vô Phong các người được chia thành bốn bậc thứ như vậy. Ngươi chắc hẳn là cấp Yêu ?"

    Ả ta : "..."

"Ta tự hỏi, Vô Phong sao lại cử 1 kẻ tự mình đến đây để chết ?"

   Nhận thấy được khi nhắc đến Vô Phong, nét mặt cô ta tức khắc hiện rõ điều khó nói, Cung Viễn Chủy tiếp tục nhử mồi :

"Tại sao nhỉ ?..." - Nghiêng đầu, mắt nhìn chằm chằm vào người nọ.

    Cô ta cũng chẳng phải dạng vừa, che dấu hoàng hảo đi sự âm ỉ của cơ thể, dương mắt lên thách thức :

"Nếu ta không nói, người sẽ dọa giết ta ?"

"Không cần dọa giết ! Bởi ta biết, sống...còn đau khổ hơn chết nhiều !"

Hướng chén thuốc về phía gần miệng ả, nhóc con nhếch mày, vẻ mặt lộ rõ trêu ngươi. Sắc mặt ả ta lúc thấy chén thuốc được đưa tới gần, thoáng chốc liền hoảng hốt :

"Ta không uống !"

"Thuốc này, cần gì ngươi uống !" - Môi cười tươi, thì thầm bên tai thiếu nữ.

"Gì c-"

   Nhanh chóng vạch lớp áo hỉ phục, Viễn Chủy đổ cạn chén thuốc vào bên trong, chẳng bao lâu, người nàng ta lập tức tỏa ra khói trắng mỏng. Rát qua ! Nóng quá ! Cô ả la lên tiếng hét chói ta trong gian phòng ngục tối :

"CUNG VIỄN CHỦY, TA PHẢI GIẾT NGƯƠI !!!!"

   Nàng càng dùng sức muốn thoát  khỏi xiềng xích đang ràng buộc thì dòng nước lạnh trộn lẫn với thuốc càng thấm sâu vào y phục, càng bỏng rát khiến người ta tê dại:

" Không... A !!!!!!"

   Đứng đó chiêm ngưỡng tác phẩm vừa làm ra, Cung Viễn Chủy khoanh tay, cười khoái trí. Cần gì moi thông tin từ ả chứ, vật bị Vô Phong thí vào, toàn là đồ bỏ.


   Bên ngoài ngục giam Cung Môn, Cung Dực Chủy eo mang trường kiếm, kiên trì chờ đợi đệ đệ xong việc rồi cùng về. Thấy ca ca đêm rồi vẫn đứng đợi mình ngoài đó, nhóc ta không kìm được, nhanh chân chạy tới ôm chầm lấy người ta vào lòng :

"Ca ca !"

"Ấy ! Tay ca lạnh quá nè !" -Nắm lấy ta Cung Dực Chủy, xoa xoa vào thổi hơi phù phù.

   Ngắm nhìn tiểu đệ đệ đáng yêu như này, Cung Dực Chủy khẽ lắc đầu, ồn hòa đáp lại :

"Không sao, chỉ cần là vì Viễn Chủy, ca đều thấy không sao !"  -  Ánh mắt trìu mến, bàn tay đưa lên, nhẹ nhàng xoa đầu Cung Viễn Chủy.

"Đi, chúng ta về cùng ăn kẹo táo !"

"Ừm :3"

        =====================================================================

Sáng giờ Ngọ, tại sảnh Trưởng lão viện.

   Chấp Nhẫn mình ngồi nghiêm nghị trên cao, giận dữ đập bàn, quát tháo thằng con ngỗ nghịch Cung Tử Vũ đang quỳ gục giữa điện :

"Cung Tử Vũ !!!! Ngươi to gang lớn mật, dám sử dụng lệnh bài của Thiếu Chủ, tự ý mở giam cho phạm nhân."

"Ngươi đây là muốn chống đối ta, chống đối cả Cung Môn ?!"

"Ngươi coi gia quy là rác à ?!!!"

   Cung Tử Vũ mặt còn lì lợm, bị phạt quỳ nhưng y 1 chút cũng chẳng để lời cha vào tai. Nhìn thằng con giờ đây chỉ khiến ông thêm tức chết, vùng vằng đứng dậy, điên tiết ném vào người hắn cây bút lông còn dính mực :

"Là ta không biết dạy con, để giờ đây ngươi ăn chơi, lêu lổng, vô dụng hết thuốc chữa. Ca ca người tài giỏi, đức dạo bao nhiêu, tới lượt ngươi đều bị đạp đổ hết rồi !!!!"

"Bây giờ ngươi cút !...Cút ngay cho khuất mắt ta !"

   Tay cầm thêm cuốn tập gỗ, ông ấy lại muốn ném vào người con mình thì bị Hoa trưởng lão bên cạnh ngăn lại :

"Chấp Nhẫn, ngài bình tĩnh... dù gì nó cũng là con ngài mà, từ từ rồi dạy dỗ...."

"Tử Vũ, con mau đi đi, tổ phí quỳ ở đây lại bị cha con mắng thêm. "

   Cơn giận vẫn không nguôi, Chấp Nhẫn lại mắng tiếp :

"Ngươi mau cút ngay !"

"Mau đi đi ... " -  Hoa trưởng lão xua xua tay- "Aiya , Chấp Nhẫn, ngài bình tĩnh lại đi..."


   Ra đến trước cổng sơn cốc Cửu Thần, Cung Tử Vũ tay  nâng chai rượu, uống ừng ực để quên đi tâm tình không tốt, dáng đi lững  thững, hắn gọi cảnh vệ :

"Mở cửa sơn  cốc cho ta..."

Cảnh vệ thấy Vũ công tử đến, cũng kính cẩn hành lễ, trả lời :

"Việc này thuộc hạ không thể tuân theo ngài !"

"Ta giờ muốn ra ngoài !"

"Bẩm, thật sự không thể được ! Chấp Nhẫn có lệnh, không phận sự, không thể ra vào. Người đừng làm khó chúng thuộc hạ nữa."

    Lại là Chấp Nhẫn, cái gì , việc gì cũng là Chấp Nhẫn ! Được rồi, không cho y đi thì y ngồi đây tản bộ vậy. ( chứ nghĩ sao mà dám bật lại ông cha :)))) )

   Nằm dài trên hỏm đá uống rượu giải khuây, Cung Tử Vũ ngoảnh đầu ngắm nghía nơi bầu trời cao vút,những đám mây trắng bồng bềnh đằng xa cùng tia nắng ấm áp như tô điểm lẫn nhau, chúng tươi sáng, thanh khiết...mà chẳng tả tơi, khổ sở giống hắn bây giờ...

   Bỗng, thủ vệ canh cửa hô lên, khiến hắn bất giác quay đầu nhìn lại :

"Cung nhị thiếu gia cầu kiến !!!!!"

   Vừa dứt câu, 2 nam cường thân mang đồ đen;  đầu búi gọn, cao ; thắt lưng đeo bảo đao ;  phong thái nguy nga, vó ngựa tiến vào. Theo sau là đám lục ngọc bưng vác những kiện hàng to tướng, nặng trĩu, đều đều hành bước.

( Cung Thượng Giác, Cung Lãng Giác ? )

   Trong một khoảnh khắc, ánh mắt họ không nhanh, không chậm liền lướt qua nhau nhưng lại chẳng hỏi han câu nào , cứ như thể... vốn dĩ không hề quen biết nhau.

( Hừ... đi tròn 3 năm, cuối cùng cũng vác cái mặt thộn của mình về... )

    Dốc ngược lên uống cạn hết chai rượu, Cung Tử Vũ nghĩ thầm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC