Hải Tặc Ma Cà Rồng Tập 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Connor. Cô không ngờ được nghe Connor nói ra những điều đó.Sau thời gian xa cách- và với tất cả những gì xảy ra sau đó – rất dễ đểquên đi mối thân tình giữa hai chị em. Thật đáng mừng khi thấy tìnhthân của hai đứa còn nguyên vẹn.

-Vậy em sẽ hỏi Molucco chứ?

-Một tuần thăm Học viện Hải Tặc?

Grace gật

-Em sẽ hỏi, nhưng không quá lạc quan tin là ông ta sẽ đồng ý.

-Cám ơn Connor, xa khỏi nơi này trong khoảng một thời gian ngắn là một điềutuyệt vời. Chúng ta lại có thể bàn bạc, về tương lai, về những nơi muốnđến, những điềumuốn làm.

-Gracie, em sẽ xin thuyền trưởng cho chúng ta một tuần đi phép, nhưng sau đóem phải trở lại Diablo.

Cô không thể ngăn được câu nói buột ra khỏi miệng:

-Và chị sẽ phải trở về với em.

Connor nhíu mày:

-Ý chị là sao?

-Em đã kí hợp đồng. Còn chị thì không.

-Chưa, nhưng chị sẽ kí, đúng không? Chẳng phải đó là cách duy nhấtchúng ta được gần nhau sao?

Grace buông tay Connor:

-Chúng ta sẽ không gần nhau, nếu em bị giết trong một vụ tấn công, Connor. Emquá biết chị, để đủ hiểu là chị sẽ không loanh quanh ở đâu đểchờ đến khi chuyện đó xảy ra.

-Vậy chị sẽ làm gì? Sẽ đi đâu?

Nó nhìn thằng vào mắt cô. Grace không thể nói nhưng cũng không kịp che giấu ýnghĩ của mình.

-Ôi không, Grace, không? Chị không đang nghĩ là sẽ trở lại tàu Hải Tặc MaCà Rồng đấy chứ?

Grace thở dài:

-Ở đó có những người cần chị.

-Không là người. Ma Cà Rồng. Quái vật. Ma quỷ.

Grace lặng lẽ nói:

-Em có thể đặt tên theo quan điểm của mình.

Connor nổi giận:

-Chị thuyết giảng cho tôi về việc phải giữ an toàn, vậy mà lúc nào chị cũng lămle tìm cách sang một con tàu khác, con tàu có những kẻ ngủ suốt ngày, uống máusuốt đêm.

-Em không hiểu những gì em đang nói đâu.

Bây giờ cô cũng nổi giận. Em cô không biết gì về tàu hải-tặc-ma-cà-rồng.Phải chi nó hiểu nỗi đau khổ Lorcan đang chịu đựng- hiểu anh ta đangcần côđến ngần nào.

-Grace, em không thể tin chị. Thậm chí không thể tin là có buổi trò chuyện này.

Giọng Grace đanh như thép:

-Nghe này, Connor, chị không muốn tranh luận với em. Em là người quan trọng nhấttrong đời của chị. Em nói đúng, chúng ta phải ở bên nhau. Nhưng có những điềuchúng ta chưa nói- những điều mà, với tất cả những gì xảy ra xung quanh,chúng ta đã không có thời gian để nói. Nếu em có thể thuyết phụcMolucco cho chúng ta rời tàu một tuần, chúng ta sẽ có cơ hội đó.

Connor nhẫn nhục lắc đầu. Bằng cách nào đó, chị nó luôn xoay chuyển sựviệc theo chiều hướng của chị ấy.

-Thôi được, em sẽ đi hỏi ông ta. Nhưng đừng mong chờ phép lạ.

Vén tấm màn ngăn cách căn phòng nhỏ với bao lan, nó nghiêng mình nhìn xuống.Thuyền trưởng đang ngồi với Ma Kettle và cho con rắn Scrimshaw ănbánh.

Connor gọi:

-Thuyền trưởng Wrathe! Thuyền trưởng Wrathe! Tôi có thể thưa với ông một chuyệnkhông?

-Tất nhiên con trai, xuống đây.

Trong căn phòng nhỏ cùng dãy, Sidorio và Stukeley nghe tiếng gọi của Connor.

Stukeley ngồi thẳng dậy, nói:

-Connor đấy, và cả Molucco nữa.

Theo bản năng, anh vươn tay tới tấm màn ngăn cách với quầy rượu bên dưới.

Sidorio nắm cổ tay anh lại:

-Ta đã nói rồi. Không.

-Ok.Ok. Ui, ông làm tôi đau quá.

-Xin lỗi

Sidorio lầm bầm, nới lỏng nắm tay, nhưng hắn kéo bàn tay Stukeley trở lại bàn.

-Đừng đụng tới tấm màn đó.

Stukeley nói:

-Thật chẳng có gì thú vị, chẳng thú vị chút nào.

-Chẳng có gì thú vị?

Sidorio quan sát viên trung úy của hắn.

Gõ gõ cốc bia vẫn còn ba phần tư- một phần tư kia đã bị anh phun phì phìlên bàn, Stukeley đáp:

-Không thể uống được bất cứ thứ gì, dường như không thể cố nuốt cho xuống được.

-Trong mi đang thay đổi, kiên nhẫn.

Stukeley nhăn mặt và nâng cốc bia lên.

Sidorio tức giận kêu lên:

-Đừng!

Bướng bỉnh, Stukeley uống một ngụm bia. Sidorio lắc đầu giận dữ khi thấyStukeley lại bắt đầu nghẹn thở. Hắn vươn tay đấm thình thịch lên lưnganh.

-Ui da! Đừng đánh tôi nữa!

-Thì đừng cố uống nữa. Mi không uống nổi đâu.

-Nhưng vì sao?

Sidorio thở dài:

-Kiên nhẫn.

-Kiên nhẫn. Kiên nhẫn. Không được nhìn bất kì ai. Không được nói vớibất cứ ai. Không được đụng vào bia. Thuyền trưởng, ông còn đángsợ hơn cả mẹ tôi.

Sidorio lắc đầu. Có lẽ đã đến lúc bỏ rơi thằng khùng này? Nhưngkhông. Đây chỉ là mấy ngày đầu. Đã quá lâu, kể từ khi hắn trảiqua thời gian biến tính, thời gian hắn không thể đoán trước được chuyệngì xảy ra tiếp theo. Nếu hắn có thể chờ chuyện này qua đi, coi như một cuộcthí nghiệm. Mọi sự sẽ dễ dàng hơn cho kẻ hắn đưa trở lại trấn lần tới. Rồilần tới, lần tới nữa. Đội quân của Sidorio. Thủy thủ đoàn củaSidorio. Đây là những lời khích lệ. Những lời hắn cần để tự cổ vũmình.

Sidorio dứt khoát đứng dậy, nói:

-Quên bia đi, chúng ta đi thôi.

-Sao? Đi đâu? Ông còn dành cho tôi trò hồi hộp nào nữa đây?

Sidorio cười ngất:

-Hồi hộp? Ta sẽ cho mi được hồi hộp. Ta biết mi cần gì.

Hắn nhào ra khỏi phòng. Vơ cái áo khoác, Stukeley đi theo chủ nhân mới.

-Ông nói gì? Chúng ta đi đâu? Tôi cần gì?

Sidorio đã tới lan can cầu thang. Hắn đứng sững lại một lúc, rồi quaylại, đối diện với viên trung úy ủ rũ của mình:

-Máu, Stukeley. Thứ mi cần là…máu.

Connor trở lại với Grace, nói:

-Tốt, tất cả đã được quyết định rồi.

-Ông ấy đồng ý?

Xuất hiện ngay sau Connor, Wrathe Molucco oang oang nói:

-Đồng ý, thuyền trưởng đã nói đồng ý.

Grace ngượng đỏ mặt:

-Xin lỗi thuyền trưởng Wrathe. Tôi không thấy ông. Cảm ơn ông…đã cho phép chúngtôi đi. Thật là một tin tuyệt vời

Thuyền trưởng Wrathe phẩy tay:

-Mấy ngày nay trên tàu quá khó khăn. Tôi nghĩ một kì nghỉ sẽ tốt cho hai người.

Grace không thể tin là ông ta lại quá thoải mái với vụ này như thế.

Đúng lúc này Cheng Li trở lại:

-A, tôi phải nói đó là quan điểm tiến bộ sáng suốt của ông.

-Cô Li, thật là một bất hạnh….bất ngờ.

-Ha! Ha! Ha! Ha! Vui mừng được biết những sự kiện vừa qua đã không lộtsạch được sự hóm hỉnh thông minh sắc bén của ông.

Nhìn thẳng cô ta, Molucco nói:

-Cô Li, người không biết vui cười, thật sự là một người khốn khổ.

Lúc này Cate và Ma Kettle đã đứng hai bên ổng. Thêm nhiều cướp biểnquay lại nhìn, tiến lại, hoặc bước tới. Tất cả đều biết đây là lần chạmmặt đầu tiên giữa thuyền trưởng và cựu thuyền phó của ông kể từ khiDrakoulis kết tội Cheng Li là gián điệp. Không quan tâm tới đám đông,Cheng Li nói thẳng với thuyền trưởng và Cate:

-Tôi rất tiếc khi nghe tin về Jez Stukeley. Cậu ta là một cướp biển có tài.

Dán đôi mắt màu khói vào Cate, cô ta nói tiếp:

-Nhân tiện đây, chúc mừng cô lên chức thuyền phó. Hy vọng những trách nhiệm đượctrao thêm không quá khó đối với cô.

Hai phụ nữ- cựu và tân thuyền phó- nhìn nhau. Grace thấy trong vai trò mới,Cate mỗi ngày càng thêm tự tin và có uy hơn. Nhưng lúc này, đối diện vớingười tiền nhiệm, trông cô hình như hơi thiếu tự tin. 

Choàng tay lên vai Cate, Molucco nói:

-Cate là một thuyền phó rất giỏi. Ít ra, tôi có một phụ tá có thể tin cẩn được.

Cheng Li mỉm cười:

-Ông có thể luôn tin cẩn tôi, thuyền trưởng.

Molucco cười lớn:

-Phải, tôi luôn tin là cô phản bác lại những kế hoạch của tôi, đặt chướngngại trên đường tôi đi, cật vấn những động thái và quyền uy củatôi. Trong những vấn đề thế, cô đáng tin cậy một trăm lẻ mười phầntrăm.

Vẫn mỉm cười, Cheng Li kêu lên:

-Ôi thuyền trưởng, một lần nữa tinh thần hài hước của ông lại hơn tôi rồi.Nhưng bây giờ tôi phải tạm biệt ông. Có những việc phải sửa soạn cho chuyến đicủa Connor và Grace đến Học viện Hải Tặc. Điều đó… chứng tỏ làtôi vẫn có thể được họ tin cậy.

Grace lo sợ nghĩ: Cheng Li đang làm gì vậy. Chẳng khác nào phất miếng vải đỏtrước đầu con bò tót!

Nhưng Molucco vẫn bình tĩnh lạ thường:

-Tôi không tin cô hơn những gì tôi “ngửi” thấy ở cô. Nhưng tôi tuyệt đốitin tưởng ở Grace và Connor. Họ muốn tới thăm Học viện Hải Tặc và tôi thấykhông có lí do gì từ chối yêu cầu của họ.

-Tại đó, chúng tôi có những quan niệm rất khác về cướp biển, ông không longại chúng tôi có thể làm hỏng tâm hồn non trẻ của họ sao?

Một lần nữa Grace lại sợ hết hồn, nhưng Molucco chỉ ha hả cười:

-Lý luận cứng ngắt như cô, cô Li, dễ làm hỏng vàng ròng hơn là làm hỏng cặpsong sinh này.

Ông choàng hai tay lên vai Grace và Connor:

-Đi đi và hãy vui đùa, bạn ta ạ. Còn trẻ, các bạn phải được tậnhưởng niềm vui. Có một số người tốt tại Học Viện, hãy đón nhận những gì họdạy.

Bóp chặt hai vai chị em, ông nói tiếp:

-Rồi trở lại Diablo, chúng ta lại tiếp tục những công việc thực sự của một cướpbiển.

Cầm tay Ma Kettle, thuyền trưởng bước đi. Nhưng ông ngừng bước, quay lạinói:

-Cô Li, họ là thành viên trong thủy thủ đoàn của tôi, nhưng không là nô lệcủa tôi. Tôi ủng hộ tư tưởng cá nhân và sự tự so phát biểu trên tàu mình. Cô-Kuo- viện trưởng đáng kính của cô, và những người khác có thể nói như thếkhông?

Ông trừng mắt nhìn Cheng Li, rồi lại khoác tay Ma. Cheng Li đáp:

-À, rồi sẽ biết. Ồ, thuyền trưởng Wrathe, tôi suýt quên. Thuyền trưởng Quiversyêu cầu tôi nhắc tên bà với ông.

Mặt ông ta chợt sáng lên:

-Lizabeth Quivers. Một cái tên mà mấy tuần trăng rồi ta mới được nghe.

Quay lại hai chị em song sinh, ông nói:

-Vào thời của bà, không thuyền trưởng nào hơn được Lizabeth Quivers.

Ma Kettle cười nhạo:

-Không thuyền trưởng nào tài giỏi hơn và không kẻ nào làm tan nát trái tim ngườikhác đại tài hơn.Với đôi mắt đó, mái tóc đỏ rực như lửađó…Ôi, May mắn, rõ ràng cô ta đã nắm gọn anh và các em trai anh trong tay.Chẳng phải cô ta là một nhân vật độc đáo sao? Những ngày xưa đómới vui nhộn làm sao chứ! 

Mặt Molucco thoáng buồn:

-Đúng, đúng vậy, những ngày xưa đó thật huy hoàng. Cô Li, xin chuyểnlời thăm hỏi chân tình nhất của tôi tới thuyền trưởng Quivers.

Ma Kettle kêu lên:

-Chân tình nhất thôi sao! Cha! Hãy chuyển đến cô ấy tình yêu của chúngtôi. Nói cô ấy hãy dong buồm tới đây nhậu một đêm.

Nói xong Ma khoác tay thuyền trưởng tiến vào một phòng nhỏ.

Thấy “chiến tranh” đã kết thúc, các cướp biển tản mát ra. Cate kéo Connor đitìm Bart. Grace quay lại Cheng Li, hỏi:

-Sao cô lại khiêu khích ông ta thế?

Cheng Li nháy mắt:

-Cứ nhìn và học. Ông ta đã đồng ý để hai người đi, đúngkhông? Ai tưởng tượng nổi điều đó có thể xảy ra?

Cô ta cười, nói tiếp:

-Đúng chin giờ sáng mai tôi sẽ đến đón cô và Connor. Mỗi người mộttúi nhỏ hành lý thôi và sẵn sàng chờ tôi trên boong.

Dù giọng Cheng Li tỏ ra nghiêm trọng, nhưng Grace vẫn không ngăn nổi nụ cười:

-Chúng ta đã làm được chuyện này, đúng không?

Cheng Li gật:

-Đúng thế, Grace. Giờ này ngày mai, cô và Connor đã thoát khỏi Diablo, vànghỉ đêm đầu tiên tại Học Viện Hải Tặc.

Hết chương 13

Chương 14: Học Viện Hải Tặc

Bến tàu của Học Viện được bao quanh bằng bức tường biển, lối vào là một cửavòm đá cao nhô lên khỏi mặt nước. Khi chiếc thuyền nhỏ của Cheng Li tới gầnhơn, hai chị em thấy cửa vòm có khắc mấy hàng chữ. Grace đọc:

SUNG TÚC và THỎA THÍCH

VUI THÚ và THOẢI MÁI

TỰ DO và QUYỀN LỰC

Giọng đầy hãnh diện, Cheng Li nói:

-Đó là châm ngôn của Học Viện. Những chữ đó là của một thuyền trưởng danhtiếng thuở xưa.

Connor hỏi:

-“Thỏa thích” là sao?

Cheng Li cười:

-Lấy tất cả những gì mình thích, rồi lấy luôn cả những gì mình không thích.

Mắt Connor sáng lên. Nhưng Grace không khỏi nhăn mặt khi nghi ngờ tới sự khaokhát vàng bạc châu báu vô chừng của Molucco Wrathe. Cô nhìn Cheng Li, chờ cô tagiải thích thêm.

-Tất nhiên, bây giờ nghề cướp biển là một công việc phức tạp và tinh tế hơn rấtnhiều. Sau vài ngày ở Học Viện, hai người sẽ hiểu tôi nói gì.

Cheng Li trở lại với việc điều khiển con thuyền. Khi Cheng Li lái thuyềnqua cửa vòm, tiến vào bến, hình ảnh chung quanh làm Grace và Connor há hốc miệng.Học Viện là một ốc đảo đầy màu sắc – một khối những ngôi nhà cổ trảidài, được sơn màu vàng tươi, hồng và cam, và nằm giữa những khu vườn xanhtươi, thoai thoải xuống bến tàu. Khi họ tiến vào bến, một đội thuyền buồmnhỏ vượt qua, chở đầy thiếu niên, trừ một người.

Cheng Li gọi lớn:

-Thuyền trưởng Avery!

Ông già giật mình nhìn lên, rồi lột mũ vừa vẫy vừa cười với cô.

Cheng Li giải thích:

-Ông ấy đưa học sinh cấp dưới đi học chèo thuyền.

Bây giờ đám học sinh đã nhận ra Cheng Li, bắt đầu rối rít vẫytay, làm mấy thuyền lệch khỏi hàng. Thuyền trưởng Avery bực mình quát tháo:

-Tập trung! Này, bớt chú ý vào cô Li đi, tập trung hơn vào nghề hàng hải củachúng ta. Kìa, cậu Mclay, hoạt động lên chứ. Còn cô, cô Conescu, tập trungvào buồm, vậy đó. Ồ, đúng rồi, cô Webber, khá lắm, tiến bộ lắm. Rấttiến bộ.

Grace và Connor ngắm nhìn các học viên cướp biển cố gắng đưa thuyền của họtrở lại đúng hàng. Trong lúc đó, Cheng Li cho thuyền cập bến. Cô vừađịnhnhảy xuống buộc neo, nhưng một người đàn ông xuất hiện, đưa tay ranói:

-Để tôi.

-Cám ơn đề đốc Kuo.

Cheng Li quăng sợi dây cho ông ta. Một tay đón sợi dây, ông khéo léo cuốnquanh cột neo, tay kia giúp Cheng Li ra khỏi thuyền.

Đề đốc Kuo lịch sự trong chiếc quyền vải trúc bầu, hai ống nhét gọn vào đôiủng đen cao cổ. Đôi ủng như càng bóng lộn hơn trong ánh sáng mặt trời.Sơ mi trắng mở phanh, để lộ phần trên bộ ngực cường tráng rám nắng. Áogi-lê lụa đỏ. Quanh cổ là một sợi dây chuyền với bốn mặt trang sức. Máitóc trắng như cước thả xuống tận vai, giống Molucco, nhưng – khác với thuyềntrưởng Wrathe – tóc ông ta mượt mà, chải gọn gàng và rõ ràng là… không có rắn.Khuôn mặt hấp dẫn rám nắng với đôi mắt lâu sậm long lanh sáng như ánh mặttrời trên mặt nước.

Đứng cạnh ông trên bến, Cheng Li giới thiệu:

-Grace, Connor, tôi rất vui mừng khi được giới thiệu hai người với đề đốcJohn Kuo, viện trưởng Học Viện Hải Tặc.

Connor nhảy xuống bến. Đề đóc Kuo xiết chặt bàn tay nó:

-Chào mừng cậu Tempest. Connor, tôi đã nghe cô Li và những người khác nóinhiều về em. Tôi thực sự vui mừng khi thấy em tại đây.

Ông đưa tay giúp Grace ra khỏi thuyền:

-Cô Tempest, chào mừng đến Học Viện Hải Tặc.

Khi vị viện trưởng nghiêng mình tới, Grace nhìn rõ hơn sợi dây chuyền trên cổông. Lủng lẳng trên sợi dây vàng mảnh dẻ là bốn món trang sức: một thanh kiếm,một la bàn, một mỏ neo, một viên ngọc trai. Bắt gặp cái nhìn của cô, ông vuốtngón tay lên dây chuyền, nói:

-Cô có vẻ hứng thú với sợi dây chuyền của ta. Mỗi món mang một ý nghĩa quan trọng.Biểu tượng hóa phần cốt lõi tài năng cần có để trở thành một cướp biểnthành công. Thanh kiếm làm theo mẫu thanh Toledo của ta, là biểu tượng của khảnăng chiến đấu. La bàn là biểu tượng cho tài năng trong ngành hàng hải. Mỏneo thừa nhận chúng ta phải giữ vị trí trong lịch sử cướp biển. Còn viên ngọctrai – có lẽ là điều quan trọng nhất – nó ghi dấu khả năng chịuđựng nhữngtình huống đen tối và khó chịu nhất mà ta phải vượt qua để tìm ra khotàng bên trong.

Grace cảm thấy hiểu được phần nào những gì viện trưởng nói.

Đặt nhẹ tay lện vai hai chị em, ông đẩy chúng tới trước:

-Chúng ta còn chờ gì nữa? Vào trong thôi.

Qua con đường nhỏ ngoằn nghèo, bốn người vào khu học viện. Mùi những ngôivườn thật tuyệt vời. Sau nhiều tháng hít thở không khí biển, hương thơm tỏa ratừ cây lan dạ hương cao lớn gần bến cảng đủ làm người ta ngây ngất. Nhưngchùm hoa xanh dương năng trĩu kéo cành lá lòa xòa xuống thấp. Quanh thân cây làmột chỗ ngồi hình tròn. Trên ghế có hai cậu con trai đang ngồi, mê mải đọcchung quyển sách. 

Khi bốn người đi qua, hai cậu nhìn lên, ngồi ngay ngắn lại.

Đề đốc Kuo hỏi:

-Sebastian, Ivan, tranh thủ đọc hả?

Một cậu đưa cao bìa sách:

-Dạ, thưa thầy.

-À, truyện Năm Thanh Dao Quăm. Một cuốn kinh điển về cướp biển.

Cậu ta hoan hỉ nói:

-Cô Li đã giới thiệu cho em.

Cheng Li nói:

-Đúng vậy, Sebastian rất tiến bộ trong giờ học đối kháng. Tôi nghĩ, câu ấysẽ tìm thấy trong tiểu sử thuyền trưởng Makahazi một đề tài hấp dẫn.

Vị viện trưởng kêu lên:

-Một cuốn sách đầy hoài bão – và bạo lực – đối với một cậu bé mười tuổi.Nhưng hình như làm em Sebastian mê mẩn và cả Ivan cũng vậy. 

Ivan nói ngay:

-Dạ đúng, thưa thầy.

Đề đốc Kuo tủm tỉm cười:

-Rất tốt. Thôi, chúng ta không quấy rầy các em nữa, hai cướp biển trẻ.

Hai cậu bé tươi cười, tiếp tục đọc dưới vòm cây xanh. Grace thầm nhủ, cònnơi nào lí tưởng hơn để đọc sách nữa: cành lá phủ bóng râm, chìm ngậptrong hương thơm của cây, nhìn ra bến tàu sáng long lanh. 

-Lẹ lên, lề mề quá.

Cheng Li gọi. Cô ta đã đi xa và đang đứng trước một suốiphun nước sáng chói làm bằng kính màu và vỏ sò. 

Bắt kịp Cheng Li, Grace thở dài:

-Tất cả đều quá đẹp!

-Vậy là cô mừng vì đã đến đây?

-Ồ, chính xác.

Grace đáp, mắt tròn xoe vì ngạc nhiên và thích thú. Khoác tay Grace, ChengLi nói:

-Bây giờ cô đang ở rất xa tàu Diablo rồi.

Hai người sánh bước qua đài phun nước. Nước mát tung tóe lên da mặt rám nắngvà ấm nắng mai của Grace. Thật dễ chịu. Lâu lắm rồi, lần đầu tiên cô mới cảmthấy thật sự bắt đầu được thư giãn. 

Connor và đề đốc Kuo rảo bước nhanh hơn. Lúc này, hai người đã đang đứngtrước lối vào một tòa nhà có mái vòm cao màu đất nung và say sưa trò chuyện.Grace thấy em cô và vị viện trưởng có vẻ rất hợp ý nhau. Cô có một cảm giác rấtlạc quan. Đây là một khỏi đầu mới. Với sự giúp đỡ của Cheng Li,cô tin là mình có thể cứu em mình khỏi cái chết không thể tránh khỏi nếu là mộtcướp biển dưới quyền thuyền trưởng Wrathe. Cheng Li và Grace đến bên đề đốcKuo và Connor ngay lối vào tòa nhà, trước hai cánh cửa gỗ to lớn được chạmtrổ. 

Cheng Li nói với hai chị em:

-Đây là một chiến lợi phẩm của một trong những vị thuyền trưởng đầu tiên củachúng tôi. Trong một vụ đánh cướp thành công ở ngoài khơi Kajasthan. 

Vuốt ve hình chạm trên cửa, cô nói:

-Mỗi khi nhìn mấy cánh cửa này, tôi lại cảm thấy như được về nhà.

Vừa đẩy cánh cửa, đề đốc Kuo vừa nói:

-Học Viện là mái nhà của tất cả học viên – cả già và trẻ. Dù cho bạn chu du khắpthế giới, của chúng tôi luôn rộng mở đón mừng bạn trở về. Khi ông đứngtránh sanh một bên, Connor và Grace thấy mình đang đứng trước ngưỡngcửa của một phòng rộng hình tròn, tràn ngập ánh sáng xanh dương mát dịu. 

Ông nói:

-Đây là tòa Rotunda (*). Nhưng các học sinh ở đây rất yêu thích cái biệtdanh Bạch Tuộc của phòng này, vì… tất cả những cái vòi của nó.

(*) dinh thự, phòng ốc thiết kế hình tròn, mái vòm theo phong cách Ý.

Ông mỉm cười chỉ những hành lang khác nhau xoáy tròn từ chính giữa.

Grace chăm chú nhìn lên. Mái vòm của tòa Rotunda được gắn ô kính hìnhtròn, với đủ sắc xanh: từ ngọc lam, da trời nhạt, tới màu chàm. Ánh sáng mặttrời xuyên qua lớp kính lọc, làm toàn thể Bạch Tuộc và những gì trong nó đềuphủ màu xanh nhạt. Ấn tượng đến bàng hoàng, cứ như đang lang thang dưới đáy đạidương. 

Nhìn theo mắt Grace, Connor cũng ngước lên, nhưng cậu lại bị thu hút bởi nhữngthứ khác. Từ chóp đỉnh tòa Rotunda, treo trên những sợi dây thép là nhữnglồng kính tạo thành một bộ máy di động khổng lồ. Những cái lồng dừng lại,cách đầu mọi người chừng vài mét. Connor thấy trong mỗi lồng có một thanhkiếm. Cảm giác thật là lùng, và đầy bối rối. Khi nhìn những thanh kiếm bơilội trong biển ánh sáng xanh như một đàn cá đẹp nhưng rõ ràng là đãchết. 

Connor kêu lên:

-Oa, những thanh kiếm này là sao?

Đề đốc Kuo nói:

-Quá ấn tượng, đúng không? Học Viện may mắn có được nhưng thanh kiếmcủa một số thuyền trưởng danh tiếng nhất trong thời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net