Hải Tặc Ma Cà Rồng Tập 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đại của chúng ta. Hầuhết là các thuyền trưởng về hưu đã để lại cho trường, nhưng có nhữngtrường hợp kiếm lại về hưu trước! Chẳng hạn như thanh kia, từng thuộc về thuyềntrưởng Molucco Wrathe của em. Nhìn thấy không?

Đề đốc chỉ vào ba thanh kiếm được treo chung một chỗ.

-Thanh nào ạ?

-A, quả là trông chúng rất giống nhau. Nhìn kìa, ba thanh kiếm đó đãcó lần là của ba anh em nhà Wrathe- Molucco, Barbarror và Forfirio. Nhưng thanhở giữa là của Molucco. Nếu nhìn kĩ, em sẽ thấy viên ngọc xanh trên chuôi kiếm. 

Connor hơi bất ngờ chuyện Molucco tặng một thanh kiếm cho Học Viện, vì nó cònnhớ những lời miệt thị của ông ta đối với nơi này. Nhưng nó cũng đủhiểu ông ta để biết rõ tính khí bất thường của ông. Hơn nữa, ngay lần đầugặp nhau Bart đã cho nó biết Molucco và hai em của ông là dòng dõi hoàng tộccướp biển, vì vậy họ đương nhiên muốn kiếm nhà Wrathe có mặt trong Học Viện.

-Còn thanh kiếm này thì sao?

Mắt Connor chợt hướng vào một thanh kiếm dài, đơn giản hơn với chuôi bọcda, hơi lấp lánh sáng.

Đề đốc Kuo cười hỏi Cheng Li:

-Cô đã chỉ dẫn trước cho khách của chúng ta rồi sao, cô Li?

Cheng Li lắc đầu cười.

Connor hỏi:

-Là sao ạ?

Đề đốc Kuo trả lời:

-Đó là thanh kiếm cũ của ta. Thanh Toledo. Nó từng là một chiến hữu của tatrong nhiều cuộc đụng độ. Một vũ khí thật phi thường. 

Đứng bên Connor, đôi mắt ông không rời khỏi thanh kiếm lơ lửng bên trên. 

-Nó đã được tôi luyện bằng một phương pháp đặc biệt. Thợ rènIberia là những bậc thầy trong nghệ thuật đúc kiếm – và họ đã vượtqua chính mình khiđúc thanh kiếm này. Trong lưỡi thép có lõi sắt, làm cho thanhkiếm vô cùng cứng rắn. Đó là lí do chính Hannibal – cũng như vua chúa vànhững nhà lãnhđạo vĩ đại nhất trong lịch sử - đã chọn Toledo.

Ông quay nhìn Cheng Li:

-Thậm chí các Samurai Nhật Bản cũng đến tận Toledo để đúc nhữngthanh Kanata và wakizashi của họ. Ta cũng đã làm thế.

Ông đặt tay lên vai Connor:

-Sáng tạo vũ khí là một tiến trình phức tạp. Cùng một lúc, thợ rèn phải tôithép cứng và thép mềm, với một nhiệt độ cao tột cùng. Rồi kiếm đượclàm nguội bằng nước hoặc dầu, để hàn đường nối. Người thợ rèn cảthanh kiếm này phải thổi bể hai mươi ngàn lần để đạt tới độ hoànhảo này. Thử tưởng tượng, mỗi năm ông ta chỉ làm được ba thanh. Em thấychuôi kiếm chứ, nó được bao bằng da cá đuối gai độc. Rất rắn chắcvà không thấm nước. Đôi ủng của ta cũng được làm bằng nguyên liệu đó. 

Grace nhìn xuống, nhận ra đổi ủng của ông không được làm bằng da thúnhư cô đã tưởng. Cô nhớ lại sai lầm tương tự về áo choàng của thuyền trưởnghải-tặc-ma-cà-rồng và những cánh buồm kì lạ. Dù đôi ủng của đề đốcKuo sáng lên trong ánh nắng, nhưng cô không nghĩ nó có thể lung linh lập lòenhư với những đường gân áo choàng của thuyền trưởng hải-tặc-ma-cà-rồng vàtrên những cánh buồm trên tàu. Tuy nhiên, ít ra, Học Viện này có một khía cạnhtương tự tàu hải-tặc-ma-cà-rồng. Nó có nhiều bí ẩn để khám phá. 

Connor không thể rời mắt khỏi thanh Toledo. Thật kì lạ, một ý tưởng thoángtrong đầu nó:

-Đề đốc Kuo, em có thể thử lấy thanh kiếm đó ra không?

Giọng vị viện trưởng dứt khoát, nhưng vẫn nhẹ nhàng êm ái

-Ta e là không được. Mỗi năm chỉ một lần, các thanh kiếm đó mới đượclấy ra khỏi lồng. Trong Ngày Kiếm. Đó là ngày lễ kỉ niệm thành lập Học Việnvà tuyên dương những thành quả của các học viên. Những người có thành tích sángchói nhất năm sẽ được tương thưởng bằng những cuộc đấu danh dự với nhữngthanh kiếm này.

Ông quay lại Connor:

-Nhưng rất tiếc, cơ hội đó chỉ mở ra cho những học viên của chúng ta,không dành cho khách. 

Connor vừa tức vừa thất vọng. Ngay lúc này nó sẵn sàng đổi tất cả để đượccầm thanh kiếm đó trong tay, thậm chí nếu phải ký ở lại Học Viện một năm.

Đề đốc Kuo tiếp tục, giọng vang vang khắp tòa Rotunda:

-Học viện có nhiều tài sản quý hiếm, hấp dẫn đủ mọi sở thích. Trong mấyngày sắp tới, em sẽ thoải mái khám phá những gì vẫn làm em quan tâm và ham muốn.Hãy yêu cầu bất cứ thứ gì em cần, bất cứ nơi nào có thể chấp nhận được…

Nhìn lên thanh Toledo, ông nói tiếp:

-Nó sẽ là của em. Cô Li sẽ là người hướng dẫn, và cửa văn phòng ta luôn mở choem. Bây giờ ta phải đi hoàn tất giáo án khoa hàng hải. Cô Li, hãy hướng dẫnGrace và Connor về khu nhà ở.

-Dạ, thưa viện trưởng.

Đề đốc Kuo đi dọc một hành lang, rồi dường như vụt ra một ý nghĩ, ôngbỗng quay phắc lại, mắt rực sáng nhiệt tình:

-Ta từng là thuyền trưởng của hàng ngàn thủy thủ mạnh mẽ. Bây giờ ta là thuyềntrưởng của những ngôi sao cướp biển tương lai rạng rỡ nhất. Nếu em cảm thấy,sau mấy ngày ở đây, có thể em sẽ muốn theo chúng ta, ta tin chắc sẽ tìmcách giúp được. Cô Li có nghĩ thế không?

-Có, tất nhiên là có, thưa viện trưởng.

Ông quay đi, và lần này mất hút trong một cái vòi xoắn của Bạch Tuộc. tiếngủng da cá đuối gai độc thình thịch trên mặt gạch hoa ca rô .

Connor nhìn lên những thanh kiếm của hàng trăm thuyền trưởng cướp biển. Mỗithanh đã từng chứng kiến quá nhiều cuộc phiêu lưu và chiến đấu. Phảichi chúng có thể tự kể chuyện đời mình.

Khi Connor thích thú nhìn từng chi tiết của những thanh kiếm khác nhau, nhữngcái lồng bắt đầu chuyển động. Cả guồng máy khổng lồ từ từ quay nhưvòng xoay ngựa gỗ. Những thanh kiếm nhô lên, hụp xuống như những con ngựa tronghội chợ đang tăng tốc. Mắt nó hau háu nhìn những kí hiệu của các thuyềntrưởng – một viên ngọc quý trên đuôi kiếm này, một dấu khắc bí ẩn trên lưỡikiếm kia. Nhưng rồi những thanh kiếm quay quá nhanh, không còn nhìn rõ chi tiếtnữa. Không cách gì. Những thanh kiếm quay mỗi lúc một nhanh hơn, cho đếnkhi những lồng kính vỡ tan, những mảnh vỡ thủy tinh trút xuống người nó nhưmưa. Nó vẫn đứng đó, giữa cơn mưa sao băng, mê mẩn đến không còncảm thấy đau. Giờ đây, khi ngước nhìn lên, nó nhìn thấy và nghe thấytrung tâm cuộc chiến. Nó thấy ánh mặt trời loang loáng trên thép kiếm, nhữngcánh buồm trắng căng gió, những cột buồm và ván sàn tàu. Nó nghe tiếng đaokiếm chan chat chạm nhau, dây nhợ trụ buồm bị chặt phá, tiếng đại bác vàtiếng gào thét của cướp biển trong một cuộc xung đột. Nó lắng nghe tiếnggào thét. 

Và rồi nó nghe tiếng gọi:

-Thuyền trưởng! Thuyền trưởng Tempest!

Không! Không thể!

-Tới đây! Thuyền trưởng Tempest.

Lần này tiếng kêu rõ như ban ngày.

-Tới mau, thuyền trưởng Tempest. Anh ấy bị thương, anh ấy cần…

Connor cố hiểu những điều nó đang thấy, nhưng thị giác nó mờ đi.Tiếng kêu yếu dần. Rồi nó thấy những thanh kiếm trên đầu mình trở về vịtrí cũ, vẫn bất động trong lồng kính. Nó giật mắt ra chỗ khác, nhìn xuốngsàn Rotunda. Mặt sàn hoàn toàn sạch bóng. Chung quanh nó không có một mảnh thủytinh nào. 

-Đi thôi, thuyền trưởng Tempest.

Connor ngước lên. Cheng Li đang nhìn nó cười. Nó chớp mắt. Có phải cô ta vừanói “ thuyền trưởng”?

-Cứ nhìn mãi lên những thanh kiếm, cậu sẽ bị chóng mặt đó. Chỉ có trời mớibiết cổ cậu sẽ bị tai hại đến thế nào. Đi ăn trưa thôi.

Nhìn cô ta đang nói, nhưng Connor không hiểu gì. Nó đang bối rối vớinhững hình ảnh nó vừa nhìn thấy qua những thanh kiếm. Đơn giản chỉ là dotưởng tượng, hay là một thoáng nhìn về tương lai? Nó sẽ là một thuyền trưởng thậtsao?

Giọng Cheng Li hơi bực:

-Ăn trưa. Connor. Kể cả những thần đồng cướp biển thỉnh thoảng cũng cần phải ăn. Đầubếp Học Viện đã chuẩn bị món bánh hấp tuyệt ngon mà cậu chưa từng đượcnếm.

Hết Chương 14

Chương15 : Trường học không bình thường.

Nâng tách trà hoa lài, Cheng Li nói:

- Một lần nữa, chúc mừng tới Học Viện Hải Tặc.

Grace và Connor nâng bát trà, chạm tách của Cheng Li.

Họ đang ăn bữa trưa trên sân thượng Học Viện,chung quanh là các học viên và ban giám hiệu, trong hơi ấm của mặt trời buổitrưa. Trong khi Grace sôi nổi truyện trò với Cheng Li, Connor quan sát xungquanh. Không giống những trường nó từng thấy. Nhưng công bằng mà nói, ngôi trườngduy nhất nóđược biết, chỉ là trường Trung học Vịnh Trăng Lưỡi Liềm, và người tacần phải một thời gian để phát hiện ra một cơ sở bẩn thỉu hơn, nhếch nháchơn, thiển cận hơn.

Nó nghe tiếng Grace hỏi Cheng Li:

- Ở đây có bao nhiêu học viên?

- Một trăm năm mươi, từ bảy tới mười bảy tuổi. Chia làm mườinhóm,mỗi nhóm mười lăm học viên, hệ mười năm. Với tỉ lệ thầy / trò cao như vậy,mỗi học viên cướp biển có cơ hội tốt nhất để phát triển. Vối đường lốinày – và nhiều phương diện khác nữa – Học Viện Hải Tặc không là một trường họctầm thường.

Grace hỏi:

- Học viên từ đâu tới?

- Hỏi hay đấy. Học viên của chúng tôi tới từ những giatộc cướp biển danh tiếng nhất. Tin tôi đi, không dễ lọt vào Học Viện Hải Tặc đâu.Chúng tôi có những bài thi tuyển đầu vào rất nghiêm ngặt. Không thể mua mộtchỗ học tại đây bằng cách tặng một thuyền huấn luyện mới hoặc một thùngdao quắm. Tất cả học viên bước qua cổng trường đều bằng phẩm chất xứng đángcủa chính họ.

Connor nói:

- Tuy nhiên, hình như phải là người giàu có.

Cheng Li nhún vai:

- Rõ ràng là hầu hết những gia đình cướp biển thànhcông đều giàu có. Sẽ không là một cướp biển đúng nghĩa nếu không thểlo cho con em mình ăn học,đúng không? Tất nhiên, cũng có những trường hợp đặtbiệt – chẳng hạn như cậu – được miễn học phí.

Connor nhún vai:

- À, dù sao chúng tôi cũng chỉ tới thăm.

Cheng Li gật:

- Đúng. Khách thăm một thời gian ngắn thôi. Tôi quên.

Nhưng giọng Cheng Li cho Grace biết, cô ta không quên. Thậmchí chỉ một giây. Grace hỏi:

- Các cướp biển thực sự muốn con họ tới đây hơn là huấnluyện chúng trên tàu riêng của họ sao?

- Nghĩ đi. Nghĩ xem cuộc sống náo nhiệt thế nào trên mộtcon tàu như Diablo. Các thuyền trưởng không có thời gian để giáo dục concái họ. Tất nhiên tàu nào cũng phải truyền dạy kiếm thuật cho lớp trẻ, nhưngkhông có cơ hội dành cho những kiến thức rộng như tại đây: Lịch sử và khoaHàng Hải, Chiến Lược và những khả năng của Nghề Thuyền Trưởng. Chúng tôi đềnghị với họ như thế này – trao con em cho chúng tôi trong mười năm và chúng tôisẽ trả lại chúng cho các vị - không chỉ sẵn sàng để trở thành một thànhviên hoàn toàn trưởng thành của thuỷ thủ đoàn, mà còn sẵn sàng nhận vaitrò của một thuyền trưởng.

Grace nói:

- Có lý. Đúng không, Connor?

Connor không trả lời. Nó đang chìm trong suy tưởng, đangnghĩ về hình ảnh đã thấy trong toà Rotunda. Hình ảnh nó trở thành một thuyềntrưởng.

Grace hỏi lại:

- Đúng không, Connor?

- Hả? À…ừ… đúng, hoàn toàn đúng.

Nó không biết rõ Grace hỏi gì, nhưng chị nó có vẻ vui mừngvì câu trả lời của nó.

Cheng Li đưa cho hai chị em hai cặp giấy:

- Tôi đem đến cho mỗi người một thời khoá biểu củaHọc Viện. đây là chương trình học của các lớp hai người sẽ theo học như họcviên Năm-8 tại trường cùng với lớp mười tuổi mười bốn. Tôi đã đánh dấunhững chủ đề mà tôi nghĩ hai người sẽ rất thích, nhưng hoàn toàn tuý ý haingười. Cô cậu là khách của tôi mà. Cô cậu đến đây để biết hươngbiết hoa của Học Viện, vì vậy cứ thoải mái tham dự các lớp mà mình thích.

Grace mở thời khoá biểu, nhưng Connor không chú tâm đếnlời Cheng Li nói, mà đang “ngâm cứu” chương trình học một cách hứng thú từnãy rồi. Không chủ đề nào đáng chán. Từ Lịch Sử Cướp Biển vào sáng thứHai đến lớp học Đối Kháng chiều thức Sáu, dường như mỗi ngày đềukín lịch những đề tài hấp dẫn. OK, nó có thể tham dự hoặc bỏ qua lớp SinhVật Biển vào sáng thứ Ba, nhưng giờ Thực Tập Cướp Biển và Vượt Đại Dươngcó vẻ rất tuyệt, và nó nóng lòng tham dự lớp EMS. Connor tươi cười nhìn chị.Chính Grace đã đề nghị hai chị em tới đây. Grace cười lại vớiem.

Điều “phiền hà” duy nhất về thời khoá biểu là độ dài củamỗi ngày. Mỗi sáng, đúng 7 giờ, dành cho những việc gọi là “Thể lực, Sức bềnvà Kích thích nhiệt tình.” Một ngày trong học viện chỉ kết thúc vào 8 giờ tối.Mấy giờ cuối ngày sau bữa ăn tối có thể tự học, vào câu lạc bộ hoặc nhữngsự kiện xã giao khác. Sáng thứ Bảy cũng có lớp, thậm chí còn có một lớp Thiền địnhdo Cheng Lu hướng dẫn vào chiều Chủ nhật. Tuy nhiên, Connor nghĩ, nếu các họcviên ở đây chuẩn bị cho đời sống trên một tàu cướp biển như Diablo,thì việc tập cho họ quen với những ngày dài là rất hợp lý. Khi còn ở Vịnh TrăngLưỡi Liềm, Connor chưa bao giờ dậy sớm nổi, nhưng từ khi ký hợp đồng vớitàu của Molucco Wrathe và được phân công tác, nó đã tỏ ra quá quen vớirạng đông.

Đưa lên miệng muỗng há cáo cuối cùng, Connor thưởng thứchươgn vị sả và gừng ngon tuyệt, rồi đặt đũa lên cái gác bằng sứ.Cheng Li nói đúng. Món ăn ở đây tuyệt ngon, khẩu phần cũng rấthào phóng. Nâng tách trà lài lên môi, nó cảm thấy tinh thần thật sảng khoái. Nóthoáng nghĩ tới tàu Diablo, nhưng việc đó không làm nó giảm cảm xúc. Nó sẽmau chóng trở lại tàu, nhưng lúc này ở đây còn quá nhiều thứ làm nó bậntâm, từ món ngon ê hề tới những lớp học vô cùng thích thú.

- Em có nghĩ vậy không, Connor…? Connor!

Ngước lên, nó thấy cả Grace và Cheng Li đều lom lomnhìn nó. Nó đã quá đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn lạc khỏi khungcảnh hiện tại.

Cheng Li cười nói:

- Tôi đang nói là không cần thiết tham dự lớp nào chiềunay. Thay vào đó, tôi sẽ đưa hai người đi một vòng, rồi đưahai người về phòng. Tối nay, hai người sẽ gặp gỡ tất cả giảng viên trong một bữa ăn đặcbiệt. Họ đều là những cựu thuyền trưởng – mỗi người là một huyền thoại cướpbiển – và tất cả đều nóng lòng gặp hai người.

Connor cười rạng rỡ:

- Tôi phải làm quen với cách cư xử của những nhân vật quantrọng rồi.

Dang hai tay, nó khoan khoái ngáp dài.

Grace và Cheng Li nhìn nó, lắc đầu. Grace thầm vui mừngvì Connor có vẻ rất hăng hái với Học Viện. Cô cũng rất biết ơn Cheng Li đãchuẩn bị tất cả chuyện này chỉ trong một thời gian ngắn như thế. Ăn tối vớicác thuyền trưởng cướp biển là một sự tiếp xúc rát tốt. Grace biết những suynghĩ trong thâm tâm em trai, và Connor càng cảm thấy gắn bó với Học Viện Hải Tặc,cô càng có cơ hội thuyết phục nó kéo dài thời gian ở lại đây và không baogiờ trở lại tàu Diablo nữa. Cô cảm thấy hơi ân hận khi nghĩ tới mấy người bạntrên tàu – đặc biệt là Cate và Bart – nhưng cô chỉ muốn em cô được antoàn. Cô không thể chịu nổi phải thấy em chung số phận với Jez Stukeley. Dần dầnmọi người sẽ hiểu cho cô.

Hai chị em cất bao hành lý vào phòng, rồi theo Cheng Li làmmột vòng khắp khu Học Viện.

Cheng Li hỏi:

- Sao, thích chỗ ở không? Tôi tin là hai người vừa ý, đúngkhông?

- Ồ, thích chứ.

Grace trả lời. Cô không ngờ được ở trong một phòng rộngvà trang bị tốt như thế. Thậm chí còn có một ban công nhìn ra bến tàu. Phòng củaConnor cũng rất thoải mái, dù nằm hướng khác, nhìn xuống khu chính giữa toà nhà– một vườn cỏ tách biệt, nơi đám trẻ nhỏ đang dự lớp rèn luyện võ nghệ.

Từ sân thương nhìn xuống khu Học Viện đã rất rộng,nhưng khi theo Cheng Li dạo một vòng, hai chị em mới thấy khu này còn rộng hơnnhiều. Từ trên cao, những tán cây đánh dấu giới hạn Học Viện đã chekhuất những phần mới, tất cả đều có cùng màu sơn tươi sáng như khu trungtâm.

Cheng Li giải thích về từng dãy nhà, từ phòng ngủ tập thể củahọc viên và khu tạm nghỉ của ban giám hiệu, tới phòng học tác chiến. Từ phònglưu trữ văn thư tới hội trường thuyết trình và những lớp học. Học Viện là mộtthế giới riêng với quá nhiều điều để tìm hiểu, nhất là trong cái nónggây buồn ngủ của một buổi xế trưa như thế này. Grace thấy Cheng Li lướt qua mộtsố chi tiết khi sôi nổi “độc thoại”, nhưng cô ta tỏ ra rất hãnh diện về Học Viện.Connor cũng nhận ra điều đó. Đây là một Cheng Li khác hẳn vớicon người nó đã từng biết trên tài Diablo. Ở đây hình như cô ta điềm đạmhơn, như cô ta thuộc về nơi này.

Connor chạy lên phía trước, rồi quay đầu lại kêu lên:

- Oa! Cái gì thế kia?

Khi hai cô gái bắt kịp Connor, Grace thấy nó đang chỉtay về một khán đài rộng hình cung, nằm lùi xa khỏi bến tàu một chút,nhưng là một khán đài khác lạ. Thay vì dân khấu, chính giữa hồ là một contàu – một tàu chiến cổ không khác với tàu Diablo , thật ra là giống hệt tàu hải-tặc-ma-cà-rồng.

Mắt Cheng Li cũng long lanh như hồ nước:

- Đó là đầm nước định mệnh.

Cô ta cười lớn:

- Ít ra là các học viên gọi thế. Chúng tôi sử dụng tàu đó đểtập tấn công và thao diễn. Đây là nơi tôi thích nhất trong Học Viện.

Connor nhìn lên boong. Boong trống trơn như một con tàu ma.Nhưng có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh cướp biển chạy qua sàn tàu. Một lần nữa,nó lại nghĩ tới những ảo ảnh trong toà Rotunda. Hình ảnh boong tàu nó đãthấy rất giống tàu này. Có thể tại đó, trên boong tàu này – trong “đầm nước địnhmệnh” – nó sẽ học để trở thành thuyền trưởng.

- Tới giờ giải lao một chút.

Cheng Li tuyên bố rồi dừng bước bên một tán cây lựu rậm rạp.Cô với tay hái hai quả, đưa cho hai chị em. Quả lựu còn ấm hơi mặt trờitrong bàn tay Grace.

Hái thêm một quả, Cheng Li nhấc một thanh katana lên, tungquả lựu lên không, chặt mạnh, rồi đua tay đón bắt cả hai mảnh. Mỉm cười,cô tái diễn với hai quả lựu của Grace và Connor. Hạt lựu lấp lánh trong nắngnhư hạt ngọc. Ba người ngồi xuống cỏ ăn trái cây. Hạt lựu vỡ trên lưỡi Grace,mát lạ lùng, làm dịu dần cơn khát trong cái nóng. Cô nhìn xuống những con thuyềntrong bến. Thuyền trưởng Avery đang chuẩn bị nhổ neo với một lớp khác. Côthấy ông không có vẻ hài lòng, tiếng la thét một học viên vang vang vọng tới:

- Không, không, cậu Webb!

Gần họ, một nhóm học viên lớn tuổi hơn đang đi dọcbến, tiến tới một ngôi nhà màu vàng nhạt.

Cheng Li giải thích:

- Đó là hội trường chính. Và học viên năm-10 – năm cuốicùng – đang tới đó dự buổi thuyết trình của thuyền trưởng Larsen, nếutôi không lầm.

- Chào cô Li.

Một học viên lễ phép lên tiếng. Những học viên khác quay lại,cúi đầu về phía cô đầy kính trọng.

Cheng Li gọi:

- Cậu Blunt, cậu Blunt, lại đây một chút.

Một thiếu niên cao ráo, đẹp trai với hai má hồng hào vàmái tóc màu rơm nhạt quay lại, nhướng mày nhìn ba người. Cậu ta dừng ngang câuchuyện đang sôi nổi với bạn bè, băng qua đường, tiến đến ChengLi, cười hỏi:

- Cô lại hái trộm lựu hả? Xấu ghê đi ta ơi, nhưng em hứalà sẽ không méc người giữ vườn đâu.

Phới lờ câu nói “láo lếu” của cậu ta, Cheng Li bảo:

- Tôi muôn giới thiệu với em, Connor và Grace Tempest. Nhớtôi đã nói với em về những vị khách của chúng ta chứ?

- Ồ, nhớ chứ ạ!

Cậu ta đưa tay cho Connor:

- Chào Connor, mình là Jacoby Blunt. Cô Li nói với mình cậulà một tay kiếm cừ khôi.

Cheng Li nói:

- Có lẽ Jacobu là tay đấu xuất sắc nhất Học Viện đó.Tôi nghĩ hai người sẽ rất cân sức trong đối kháng.

Connor nhìn đôi mắt xanh xám của Jacoby Blunt. Trong mộtthoáng, đôi mắt đó lạnh lùng như thuỷ tin. Nó cảm thấy tim thót lại. Ngay từ đầu Cheng LIđã sắp đặtcho hai đứa thành đối thủ. Theo kinh nghiệm, nó biết sẽ phải đóngvai trò này cho đến cùng như thế nào. Tất cả lại giống như trường trung họcVịnh Trăng Lưỡi Liềm! Nhưng rồi, nó ngạc nhiên thấy Jacoby Blunt toác miệng cười:

- Có được một đối thủ đàng hoàng để thay đổisẽ là một điều rất tuyệt vời.

Vẻ hài lòng, Cheng Li cười nói:

- Jacoby, tôi tin là emm và Connor sẽ có cơ hội so tài.Connor còn ở đây cả tuần. Như tôi đã cho em biết, tôi muốn em săn sóccậu ta và cô chị, Grace.

Cheng Li chỉ Grace. Jacoby nghiêng người bắt tay Grace:

- Chắc chắn săn sóc cho cô sẽ không là một việc quá khókhăn, Grace.

Grace đỏ mặt vì mấy câu nói và nụ cười xinh trai của cậuta.

- Nào, bây giờ đi tới hôi trường đi. Nhưng nhớ làem được mời tới bữa tối với Grace, Connor và các thuyền trưởng đó. Đề đốcKuo nghĩ là em sẽ muốnđón hai chị em và đưa họ tới văn phòng ông đúngbảy giờ ba mươi.

- Không thành vấn đề. Cứ thoải mái thưởng thức hết buổichiều đi cô cậu Tempest. Tôi sẽ đến đón trước bảy giờ ba mươi. Ănmặc thật ấn tượng nhé!

Toe toét cười, cậu ta chạy trở lại với các bạn cùng lớp.

Cheng Li đứng thẳng dậy, nói:

- Hết giờ giải lao rồi. Tiếp tục vòng tham

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net