Chương 1. Xuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ài ài i ai... i ai í a i ài~

Chuông điện thoại reo liên hồi, phát nhạc đến lần thứ ba người nằm trên giường mới chịu tỉnh giấc. Tiếng nói lạnh lùng phát ra từ đầu dây bên kia:
- Bao giờ về?
- Đoán xem!

Người kia im lặng vài giây, bình thản đe dọa:
- Trả lời!
- Tối mai. Nếu đến đón thì phải đi trực thăng đấy nhá. Hehe!
- Đi cẩn thận.
- Ố kề, tổng giám đốc!

...

[Chuyến bay mang số hiệu X vừa hạ cánh, xin mời quý hành khách đi ra ở cửa số 7.]

Sân bay chật ních người qua lại, muôn hình vạn trạng kẻ đứng người ngồi, thậm chí nằm bò cả ra ghế. Song, ngay lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn vào một người. Không phải người có địa vị, không phải siêu sao idol, không phải nhà giàu quyền cao chức trọng,... tất cả đều không phải. Bởi lẽ, nguyên nhân thu hút mọi ánh nhìn chính là cách ăn mặc không giống ai của người này. Bọn họ chưa từng thấy ai phối đồ xấu như vậy, không muốn để ý cũng khó.

Không quan tâm đến ánh mắt kì quái đang nhìn mình, người nọ sải bước chân đầy tự tin, nhanh chóng kéo vali rời khỏi sân bay. Thế nhưng, chân trước vừa bước ra cửa, chân sau đã có người tiến tới chặn. Người đàn ông cao to, mặc đồng phục vệ sĩ nghiêng mình ba mươi độ cúi chào, tay bày ra tư thế mời.
- Tiểu thư, chúng tôi đang chờ cô.
- Xin lỗi, hình như chú tìm nhầm người rồi.

Dứt lời, cô gái xoay người muốn đi hướng khác. Ngờ đâu cổ áo bị người ta giữ chặt, lôi ngược trở lại.

- Trịnh Hoài Phương! Muốn bỏ trốn?

Cô gái đứng hình, nhận ra giọng nói quen thuộc vừa rồi. Đồng thời, cảm thấy được áp lực như sóng thủy triều của người kia đang tràn về phía mình. Cô nín thinh, không dám nhúc nhích.

Một lúc sau, cô gái tên Trịnh Hoài Phương được thả tự do. Kẻ vừa kéo cô có mái tóc màu nâu trầm, mặc âu phục đen, cả người nồng nặc mùi của kẻ có quyền có thế. Không để vẻ đẹp làm cho mù mắt, cô đứng thẳng lưng, dõng dạc hô to:

- Cậu có biết bố tôi là ai không?

Bốp! Một cái bợp trời giáng xuống đầu ai đó.

- Tôi không biết bố cậu là ai. Tôi chỉ biết, hôm nay tôi là bố cậu.

Hoài Phương vò đầu bứt tóc, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lườm người vừa đánh mình. Thấy ai đó ăn đau, người đàn ông nhếch môi cười đểu, vẻ mặt đắc chí giống như bản thân vừa hạ gục được một kẻ địch.

- Gia Huân, có mỗi mình cậu đón tớ thôi à? - Hoài Phương ỉu xìu hỏi.

Gia Huân lắc đầu, nhíu mày lườm cô.
- Câu trả lời không phải đang ở ngay trước mặt cậu đây à?
- Thôi đi về, tớ mệt rồi.

Hoài Phương chẳng muốn tiếp tục cảnh ông nói gà bà nói vịt, dứt khoát quăng vali lại cho Gia Huân cầm. Bản thân ung dung đút hai tay vào túi quần, thong rong tiến về phía chiếc xe ô tô đỗ ở gần đó.

Gia Huân lắc đầu đầy ngán ngẩm, quay sang nói với vệ sĩ bên cạnh.
- Về thôi!
- Vâng, cậu chủ!

...

Không còn ai, thì càng tốt, Hoài Phương nhủ thầm.

Đứng chờ đèn đỏ sang đường, từ đâu xuất hiện một chàng trai xông thẳng về phía Hoài Phương. Chẳng chờ cô kịp phản ứng cả người đã rơi vào vòng tay rắn chắc của chàng trai. Đập mặt vào lồng ngực rắn chắc của chàng trai, hương thơm nước hoa dịu nhẹ phảng phất quanh chóp mũi. Cả người Hoài Phương nằm trọn trong lòng chàng trai cao hơn cô cả cái đầu.

- Cho mình ôm cậu, một lúc thôi.
- Cút!

Hoài Phương nâng chân sút háng kẻ đang dờ mó mình. Dù chàng trai có đội mũ, đeo khẩu trang, toàn thân bọc kín mít, cô vẫn nhận ra người ấy là ai.

- Cậu quá đáng thật đấy!
- Không thế thì để cậu dờ mó tôi chắc?

Hoài Phương khinh thường ra mặt, tay không ngừng phủi phủi những nơi vừa bị chạm vào. Chàng trai không nghĩ cô ghét mình như vậy, hậm hực đi cáo trạng.
- Gia Huân, ra đây xem Hoài Phương bắt nạt tớ này. Trái tim bé bỏng lại bị tổn thương nữa rồi. Hức hức...
- Ô mô, tôi thật không thể chịu nổi khi bị người nổi tiếng đón tiếp tận răng mà. Xin trân trọng mời cậu nếch dùm.

Chàng trai bật cười, vung tay búng mạnh hai phát vào trán Hoài Phương.

Hoài Phương tự nhủ với lòng phải thật tĩnh, không được chửi bậy, không được chưi bậy.

- Mẹ nó, cậu dám đánh tôi. Ơ, mà thằng nhóc kia đâu?
- Tí nữa cậu sẽ biết.

Hoài Phương và chàng trai đang tính buôn dưa tiếp thì một tiếng quát nhẹ nhàng từ trong xe dội lại.
- Hoài Phương, Nhật Nam mau cút lên xe.

Sau khi bị điểm mặt gọi tên, cả hai liền cun cút lên xe ngồi. Gia Huân gật đầu hài lòng với biểu hiện này, đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao vun vút trên đường.

***

Tôi xuyên vào đây được mười hai năm rồi. Thằng cha túm áo tôi hồi nãy, tên Dương Gia Huân, 24 tuổi, công việc chính là làm tổng giám đốc. Còn cái thằng vừa ôm tôi, tên Lê Nhật Nam, 22 tuổi, hiện là một ca sĩ nổi tiếng. Cả hai đều là nam chính của cuốn tiểu thuyết đậm mùi pỏn này. Đúng rồi, còn mấy tên nam chính nữa cơ, tôi kể sau.

Các bạn nghĩ tôi xuyên vào làm nữ chính hoặc nữ phụ à? Đúng là dạo gần đây đang có mốt xuyên vào làm nữ phụ lật đổ nữ chính, không thì xuyên vào nữ chính giành lại hào quang từ tay nữ phụ. Trường hợp của tôi thì khác, tôi được xuyên vào làm nhân vật quần chúng luôn cơ.

Chắc hẳn, sẽ có người thắc mắc, làm quần chúng kiểu quần què gì mà xung quanh toàn nam chính. Câu hỏi hay đấy, nhưng mà tôi đếch biết lý do tại sao lại như thế.

Cũng giống bao cuốn truyện pỏn khác. Xuyên suốt tiểu thuyết, nữ chính cùng với n+1 nam chính hăng say tập thể dục từ đầu cho tới cuối truyện. Motip không thể quen thuộc hơn, mở màn chính là nữ chính ngây thơ, ngu ngốc bị nữ phụ lẳng lơ trêu chọc, hãm hại gì gì đấy. Rồi được tổng giám đốc vừa trẻ vừa đẹp trai cứu (nam chính một).

Vì để trả ơn, nữ chính ngây ngu đồng ý giúp nam chính một, trở thành bạn gái giả của hắn. Ở chung lâu ngày, hiển nhiên nữ chính đã nảy sinh tình cảm với nam chính một. Nhưng tên tổng giám đốc đẹp trai nhiều tiền này nào có quan tâm, trong lòng hắn sớm đã có một người. Gương mặt nữ chính khá giống với người con gái mà hắn thầm thương trộm nhớ ngày xưa.

Nữ phụ aka hôn thê của nam chính một biết tin động trời kia, liền tìm mọi cách hãm hại nữ chính. Chẳng biết hại kiểu gì để nam chính một phát hiện nữ chính chính là người mà hắn yêu thầm ngày trước. Sự thật phơi bày cũng là lúc nữ chính gặp tai nạn mất trí nhớ, vô tình gặp bác sĩ điên (nam chính hai).

Bác sĩ điên thấy nữ chính bị hủy dung trong lòng nổi dã tâm, thế là nữ chính biến thành chuột bạch thử thuốc. Nữ chính chẳng những không chết mà còn chuyển mình, xinh đẹp gấp 10 lần ngày xưa.

Một lần bác sĩ điên chế thuốc không biết là do rớt IQ hay gì, tự trúng thuốc kích thích do chính mình làm ra. Nữ chính không chần chừ báo đáp ân nhân bằng cơ thể của mình. Bác sĩ điên quất một lần liền nghiện, thế là cứ "bạch bạch bạch" bảo là tốt cho sức khỏe, giúp hắn giải tỏa xì trét căng thẳng.

Vào một ngày đẹp trời, bác sĩ điên để quên đồ ở nhà, nữ chính cầm đồ đuổi theo rồi bằng một sự thông minh thần kỳ nào đó đi lạc. Nữ chính trên con đường lạc trôi anh dũng xông pha cứu người. Người được cứu không ai khác chính là ca sĩ nổi tiếng (nam chính ba) rồi (nam chính tư) là em trai họ cũng xuất hiện ngay sau đó, giải cứu hai người.

Trong lúc nữ chính ra tay cứu người não bị chấn động nhẹ, nhớ lại được quá khứ, lại phát hiện bản thân đang mang thai con nam chính hai. Vì muốn có một cuộc sống bình thường, nữ chính đồng ý vào vai thư ký kiêm bảo mẫu ở bên cạnh nam chính ba. Trong lúc mọi thứ mông lung không biết làm gì, thì nam chính một đã xuất hiện, bắt nữ chính đi.

Cốt truyện tiếp theo như thế nào, tôi thật sự không buồn nhắc tới. Haizzz~ Tóm lại, năm người sống hạnh phúc bên nhau cùng một đàn con lúc nhúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net