Chương 3: Ta chính là cha hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mây

Vũ Yếu Ly gọi Miêu Tòng Thù: "Miêu đạo hữu mau tới đây, không cần quá để ý. Quên đi những chuyện trong quá khứ, thoải mái tung hoành. Mọi người trong hồ đều là sư chất của ta, đều là nam nhi tính hình nhiệt huyết.'' Hắn nhỏ giọng bổ sung: ''Vẫn còn độc thân đấy.''

Miêu Tòng Thù: ''Cảm ơn, không cần đâu.'' Y quay lại hỏi: ''Tiểu sư thúc ngươi làm sao vào được Vạn Pháp Đạo vậy?''

''Nhân duyên cả.'' Vũ Yếu Ly  nói: ''Hai trăm năm trước, sư thúc tổ ta đến Côn Lôn xem bói, tính ra hắn chính là đệ tử thân truyền duy nhất của người sống ở Động Đình.''

''Sư thúc tổ chờ thời cơ thích hợp liền đến Động Đình, ở trên hồ Động Đình bố thí và thuyết pháp hơn một trăm lẻ tám ngày, rốt cuộc cũng chờ được Động Đình Chân Quân bái kiến.Bọn họ trên thuyền nhỏ bàn luận đạo giáo. Sau ba ngày hai đêm, Động Đình Chân Quân bái sử thúc tổ ta làm thầy. Sau đó ở tông môn kiểm tra hắn là trời sinh đạo cốt, tu vi một ngày như ngàn dặm, vì thế thanh danh ngày càng vang dội.''

Miêu Tòng Thù: ''Động Đình Chân Quân tên thật là gì?''

Vũ Yếu Ly: ''Đăng Tây Chi''

Miêu Tòng Thù ở hồ Động Đình có một tình nhân cũ, người cũ tên rất hay kêu Đăng Tây Chi.

Bọn họ bên nhau vui vẻ bốn năm.

Một ngày nào đó của bốn năm sau, Đăng Tây Chi nói ở cùng Miêu Tòng Thù là vì khám phá tình quan, từ đó hiểu được đạo nhân thế.

Sau khi hắn ngộ đạo phá cảnh thành công liền đem chân tướng nói thẳng ra, để lại một đống lễ vật chia tay rồi biến mất.

Vốn dĩ tới nay bọn họ là hảo tụ hảo tán, kết quả Miêu Tòng Thù phát hiện đống lễ vật kia trong giới tử không gian đã biến thành bột,  chỉ còn một ngọn bạch ngọc chu kiên cường sống sót.

Không lâu sau đó, Miêu Tòng Thù hắn bị đuổi giết chật vật chạy về Côn Lôn.

Sau đó hắn thăm dò nguyên nhân bị đuổi giết, lại là vì lời đồn hắn chỉ là một tán tu mà có rất nhiều linh khí thượng phẩm, mà lời đồn chỉ về phía Động Đình.

Đến đây hắn không điều tra được nữa.

Đăng Tây chi vang danh bên ngoài, mọi người đều gọi hắn là Động Đình Chân Quân, mà Miêu Tòng Thù cũng không biết chân thân của người cũ lại là rồng. Vì thế cho đến bây giờ, hắn mới biết Vạn Pháp Đạo trời sinh đạo cốt Động Đình Chân Quân lại là tình cũ tra nam Đặng Tây Chi.

 ''Thập long cửu tra.'' Miêu Tòng Thù cảm thán: ''Sớm biết thế ta liền mở miệng trước.''

Thiệt thòi hắn lúc đấy còn vắt óc suy nghĩ lý di chia tay.

Miêu Tòng Thù nói chuyện như thì thầm vào tai, Vũ Yếu Ly không nghe rõ, theo bản năng hỏi lại: ''Ngươi vừa nói gì vậy?''

''Không có gì.'' Miêu Tòng Thù đứng dậy, ''Ta có việc nên đi trước.''

Vũ Yếu Ly lời nói sâu xa: ''Nếu thay đổi chủ ý muốn phát triển một đoạn tình cảm mới thì nói với ta, huynh đệ ta có nhân mạch. Muốn loại người nào đều đủ cả, đảm bảo không giống nhau.''

Miêu Tòng Thù: ''Ngươi có phải ngầm làm chuyện không tuân thủ luật pháp tu chân giới không đấy?''

Vũ Yếu Ly: "Quan hệ của ta hơi bị rộng rãi đấy nhé.''

Miêu Tòng Thừ thờ phào, khoát khoát tay nói y tạm thời không có hứng thú liền đi ra ngoài. 

Y vừa đi không lâu, Đăng Tây Chi áo mặc tuỳ tiện, tóc vẫn còn nhỏ nước, liền xuất hiện bên cạnh hồ linh tuyền.

Vũ Yếu Ly cùng các đệ tử Vạn Pháp Đạo thấy thế, vội vàng cúi đầu, giơ ngón trỏ và ngón giữa ở bàn tay trái và phải chạm vào nhau, thực hiện nghi lễ chào của Vạn Pháp Đạo.

''Tiểu sư thúc / Tiểu sư thúc tổ.''

Vũ Yếu Ly cúi đầu vo tình nhìn thấy đôi chân trần trắng sáng lộ ra bên dưới vạt áo của Đằng Tây Chi, mặt đất dưới chân đã đọng chút nước.

Hắn không dám nhìn lâu, nhanh chóng rời mắt nhìn chằm chằm mặt nước cẩn thận dò hỏi: ''Tiểu sư thúc, người có chuyện phân phó sao?''

Hồi lâu sau, Đăng Tây Chi mới hỏi: ''Y đi rồi?''

''Ai cơ?''

Đăng Tây Chi không lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh rơi vào chỗ khí tức nồng nhất. Một lát sau hắn quay người rời đi, chớp mắt liền biến mất nơi linh tuyền.

Vũ Yếu Ly: "?"

Cho nên rốt cuộc tiểu sư thúc đến đây làm gì? 'Hắn' là ai?

Nửa đêm.

Hạc đình - đỉnh Hội.

Miêu Tòng Thù bước khỏi bậc thang cuối, ngẩng đầu liền nhìn thấy Từ Phụ Tuyết trong đình đang đưa lưng về phía y.

Bóng lưng Từ Phụ Tuyết cao lớn nhưng có chút gầy, nhất là trong bộ áo bào rộng màu trắng như trăng, đai lưng cỡ lòng bàn tay siết eo trông càng gầy hơn, tạo cảm giác thân cao ngọc lập, nhẹ nhàng xuất trần.

Chỉ lén nhìn vào bóng lưng đã thấy phong nhã tài hoa rồi. Nếu mà sinh cùng thời, có lẽ sẽ giống Đăng Tây Chi cũng được xếp vào anh tuấn kiệt xuất.

Từ Phụ Tuyết nghe được động tĩnh liền xoay người, mời Miêu Tòng Thù ngồi.

''Mới thế chúng ta đã nửa năm không gặp rồi.'' Từ Phụ Tuyết vừa nói một bên vừa cầm bình rượu trên bàn đá rót hai ly, đem một li đẩy đến trước mặt Miêu Tòng Thù: ''Ta cho rằng sẽ không gặp lại ngươi nữa.''

Miêu Tòng Thù: ''Chính xác là sau tháng mười một ngày không gặp.'' Y uống hết rượu trong li, bìng luận: ''Rượu ngon.''

Nghe vậy, Từ Phụ Tuyết sững sờ chốc lát, hắn biết trong mối quan hệ của hai người, Miêu Tòng Thù là người bỏ ra nhiều hơn, dùng tình sâu hơn. Giờ nghe hắn nói chính xác số ngày không gặp kể từ khi chia tay, có chút áy náy đồng thời cũng có chút khó chịu.

''Ngươi vì ta mới đến Thái Huyền Tông?''

''Ta vốn dĩ đến để ăn chùa uống chùa.''

Từ Phụ Tuyết nhìn y hồi lâu, đột nhiên lấy ra giới tử không gian hình túi tiền nói: ''Ban đầu là do ta sai, ta không nên nghĩ dùng tình yêu có thể báo đáp ân tình của ngươi. Trong này có một ít linh khí, ngươi cầm đi. Ta không biết ngươi là sao mà lại trở thành tu sĩ, nhưng làm tán tu không dễ dàng, những linh khí này có thể vào lúc quan trọng bảo vệ tính mạng ngươi.''

Miêu Tòng Thù nhận lấy giới tử, dùng thần thức thăm dò, phát hiện bên trong thật là có mấy món linh khí thượng phẩm.

Có thể thấy Từ Phụ Tuyết coi như hào phóng.

''Ngươi hẹn ta đêm khuya ra đây, hẳn không phải chỉ để bồi thường cho ta... Có yêu cầu gì thì nói ra nghe thử.''

Từ Phụ Tuyết thấp giọng: ''Đừng nói với bên ngoài là ngươi cứu ta... Cẩm Trình hắn là người phàm, trên người hắn còn có bệnh, hắn cần cha ta tẩy tuỷ đổi linh căn mới có thể sống tốt được.''

''A Thù. Ta xin ngươi.''

Miêu Tòng Thù buông li rượu xuống, đứng dậy cúi đầu nhìn Từ Phụ Tuyết: ''Ta nuôi dưỡng ngươi mười ba năm, bảo vệ ngươi lến lên bình an, ngươi chỉ có cầu xin ta hai lần, Mà lần nào cũng vì Ôn Cẩm Trình.''

Y có chút phiền lòng.

Tuy là tình cảm đối với Từ Phụ Tuyết không có sâu như vậy, nhưng dù gì y cũng bảo ra mười ba năm tâm huyết nuôi dưỡng, dù có là chó thì cũng có cảm tình.

Kết quả tên bạch nhãn lang này vì khối thịt trong lòng mà không tiếc xoá đi tất cả dấu vết của hắn suốt mười ba năm qua, trong lòng ít nhiều cũng có chút khó chịu.

''Được, đồ này ta nhận. Sau này chúng ta không còn chút dính líu nào nữa.'' Miêu Tòng Thù cầm bình rượu lên: ''Rượu này ngon, không ngại ta liền cầm đi.''

''A Thù.'' Từ Phụ Tuyết gọi y lại: ''Cảm ơn.''

Miêu Tòng Thù không quay lại một mạch rời khỏi đình, Từ Phụ Tuyết dõi mắt theo bóng lưng cho đến khi biến mất.

Gió rét trên núi cao thổi bay mái tóc dài cùng áo ngoài rộng thùng thình của Từ Phụ Tuyết, hắn vung tay áo lên, hai cái ly còn lại trên bàn cũng biến mất.

Sau đó thân hình chợt loé rồi cũng biến mất.

Giữa sườn núi Hạc đình, hai đệ tử ngoại môn đi tuần thấy Miêu Tòng Thù xuống núi, lúc sau lại thấy trên nền trời đêm thoáng qua vệt sáng. Bọn họ một cái liền nhận ra kia là lưu quang kiếm ý của Từ Phụ Tuyết ,lúc này tò mò y vì sao lại nửa đêm xuất hiện bên ngoại Hạc đình.

Đệ tử ngoại môn giáp: ''Ta nhớ tán tu áo xanh đó, hắn là người yêu cũ của Từ sư thúc!''

Đệ tử ngoại môn ất: ''Chính là tán tu không sợ chết đó?'' Hắn cảm thấy khiếp sợ sâu sắc: ''Hắn cùng Từ sư thúc thế nào mà nửa đêm xuất hiện ở Hạc đình? Chẳng lẽ-------''

Hai tên đệ tử ngoại môn nhìn nhau, từ trong mắt nhìn thấy câu trả lời: ''Hắn nửa đêm hẹn hò ý đồ câu dẫn Từ sư thúc!!''

Sau khi Miêu Tòng Thù trở về liền đem giới tử Từ Phụ Tuyết đưa ném cho Vũ Yếu Ly: "Huynh giao thiệp rộng, định một cái giá cao tồi đem bán giúp ta đi.'' 

Vũ Yếu Ly kiểm tra đồ bên trong giới tử, không khỏi kinh ngạc nói: ''Đều là linh khí. Thấp nhất cũng là linh khí trung phẩm, còn có mấy món là linh khí thượng phẩm, ngươi thật sự muốn bán toàn bộ, linh khí thượng phẩm đối với tán tu mà nó thì rất có lợi, ngươi chắc chắn?''

Miêu Tòng Thù: ''Tạ Phụ Tuyết dùng bịp miệng ta. Hơn nữa một tán tu như ta linh khí thượng phẩm trong tay rất nguy hiểm.''

Đương nhiên quan trọng hơn cả trong giới tử của y có không biết bao nhiêu linh khí thượng phẩm, rất nhiều linh khí phủ bụi mà y chẳng biết ai đưa.

Vũ Yếu Ly nghiêm mặt nói: ''Ta bảo đảm chắc chắn sẽ bán giá cao cho huynh.''

Miêu Tòng Thù mệt mỏi, lắm lim dim buồn ngủ nói: ''Cám ơn.''

Nói xong nhắm mắt một cái, vừa nằm lên giường liền ngủ.

Vũ Yếu Ly cũng kính nể tốc độ nói ngủ là ngủ của y, nghĩ rồi hắn liền ngồi tại chỗ tĩnh toạ.

Dù gì cũng là chí thuần linh căn thiếu niên thiên tài, hắn chăm chỉ tu luyện cũng là điều tự nhiên.

Thời gian như nước chảy mà vội vàng trôi, lúc Miêu Tòng Thù mở mắt thì trời đã sáng, mà Vũ Yếu Ly cũng đã không còn ở trong phòng.

Miêu Tòng Thù rửa mặt qua loa một phen rồi đi đến kiền viện,  Kiền Viện diện tích khác rộng, đình đài lầu các lung linh độc đáo mà bên trong viện đào hồng liễu xanh, có thể nói phong canht như tranh vẽ. Đi chừng khoảng một chung trà, Miêu Tòng Thù đột nhiên nghe được một trận huyên náo từ xa vọng lại.

Y dừng bước hóng tai lắng nghe----

''Hồ ly tinh không biết xấu hổ khắp nơi câu dẫn Từ sư đệ đang ở đâu?''

''Cảnh sư huynh huynh bớt giận, tội gì phải tức giận vì một tán tu không mặt không mũi. Chỉ cần đem hắn đuổi khỏi Thái Huyền Tông là được.''

''Không được! Ta phải dạy dỗ hắn thật tốt mới được, để cho hắn biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ, đừng suốt ngày mong nhớ đạo lữ của người khác. Hắn thật đúng là không biết xấu hổ.''

Miêu Tòng Thù nghe vậy, lập tức tránh đường, đợi họ đến rồi hòa vào nhóm người để xem náo nhiệt.

''Cẩm Trình thân thể không tốt còn không có chỗ nương tựa, ta không che chở hắn thì ai che chở hắn?'' Thiếu niên đi đầu xán lạn như mặt trời hỏi: "Tên tán tu câu dẫn Từ sư đệ ở đâu?" 

Ôn Cẩm Trình?

Tán tu câu dẫn Từ Phụ Tuyết?

Miêu Tòng Thù trực giác không ổn lắm.

"Hắn tên gì?"

"Nghe nói tên Miêu Tòng Thù, ở cùng chỗ với Vạn Pháp Đạo."

"Được lắm, một bên quyến rũ Từ sư đệ, một bên lại ở chung với người của Vạn Pháp Đạo!"

Miêu Tòng Thù: ...

Y xoay người che mặt quyết định chạy trốn.

Đáng tiếc đã chậm một bước, tên cầm đầu đám người đông đúc Cảnh Vãn Thu kia i liếc mắt thấy bóng người màu xanh hùng hổ đi tới, phản xạ điều kiện cao giọng gọi: "Đứng lại!''

Có ngu mới dừng lại.

Miêu Tòng Thù càng chạy nhanh hơn.

Cảnh Vãn Thu thấy vây liền sử dụng kiếm ý chứa sương giá cùng băng tuyết đánh tới, Miêu Tòng Thù phát hiện không khí sau lưng lạnh giá, phản ứng nhanh chóng liền tránh đi. Nhưng kiếm y của Cảnh Vãn Thu xuất ra tốc độ còn nhanh hơn, khiến cho cánh tay phải Miêu Tòng Thù kết một lớp băng mỏng.

Trong đám người đó còn trộn lẫn mấy trên đệ tử ngoại môn, một tên trong đó còn nhận ra Miêu Tòng Thù, lúc này cũng thốt lên: ''Chính hắn, tên tán tu áo xanh câu dẫn Từ sư thúc!.''

Nghe Vậy Cảnh Vãn Thu đánh ra kiếm ý còn nhanh chóng hung âm độc hơn.

Miêu Tòng Thù không ngừng tránh né, cây đào bên cạnh y cũng bị chém thành hai nửa ầm ầm đổ xuống.

Mắt thấy kiếm ý Cảnh Vãn Thu không chút lưu tình, nếu còn tiếp tục hoặc hắn thương nặng khó khỏi hoặc tu vi sụt giảm, Miêu Tòng Thù nhanh chóng tìm trong giới tử ra một cái linh khí phòng ngự thượng phẩm dùng trên người mình.

Linh khí ngăn cản tất cả công kích  của Cảnh Vãn Thu, Miêu Tòng Thù thuần thục tránh né, còn ở đó rảnh rỗi hỏi: "Sao lại đánh ta?"

Từng chiêu rơi vào không khí, Cảnh Vãn Thu tức đến hộc máu: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà còn hỏi?!''

Miêu Tòng Thù còn hỏi lại: "Ta không thẹn với lòng, không hỏi chẳng lẽ im lặng chịu chụp mũ lên? Thái Huyền Tông các người ỷ thế hiếp người, thấy tán tu không môn phái không chỗ dựa liền ra tay?"

Tán tu tuy rằng không có môn phái, nhưng ngược lại rất đoàn kết.

Nếu hôm nay truyền ra Thái Huyền Tông bọn họ vô duyên vô cớ bắt nạt tán tu, nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng, có khi còn khiến tất cả tán tu trong tu chân giới không phục.

Nghĩ đến việc này, Cảnh Vãn Thu dừng công kích lại, thở hồng hộc trợn mắt  nhìn Miêu Tòng Thù vẫn hít thở bình thường, trong đầu nghĩ hồ ly tinh này khí tức thật dai, kĩ năng cơ bản cũng nắm tốt.

"Ta hỏi ngươi, đêm qua giờ Tý có phải ngươi đến Hạc Đình phải không?"

Miêu Tòng Thù: "Đúng."

"Ta lại hỏi ngươi, có phải ngươi đến đấy gặp Từ sư đệ đúng không?"

Miêu Tòng Thù: "Nếu Từ sư đệ trong miệng ngươi là Từ Phụ Tuyết thì... Đúng."

"Đã như vậy mà ngươi còn cãi chày cãi cối phủ nhận việc ngươi ra sức câu dẫn Từ sư đệ?"

Miêu Tòng Thù dáng vẻ ung dung: "Không thừa nhận."

Cảnh Vãn Thu giận giữ: ''Ngươi-----"

Miêu Tòng Thù lạnh mặt: "Ta làm sao? Hai đại nam nhân nửa đêm gặp mặt chính là hẹn hò, chính là câu dẫn? Là chính mắt ngươi nhìn thấy ta câu dẫn Từ Phụ Tuyết hay ta đối với hắn dính mãi không buông? Sao bọn ta không phải là vô tình gặp mặt? Nhưng e rằng không phải là vô tình rồi, mà cho dù có hẹn từ trước, chúng ta không thể cùng nhau nói chuyện cũ hay sao?!"

Liên tiếp một chuỗi câu hỏi đập vào đàu Cảnh Vãn Thu khiến hắn ngẩn người, lại đàn dần phát hiện hình như Miêu Tòng Thù nói cũng có đạo lý.

Hắn ở chỗ Ôn Cẩm Trình nghe được lời đồn thổi, lại thấy Ôn Cẩm Trình đau khổ đến mức nhổ ra máu, nhất thời đau lòng cùng tức giận, lúc này mới không có hai lời liền trực tiếp tìm Miêu Tòng Thù dạy dỗ.

Miêu Tòng Thù tăng giọng: "Ngươi là kiếm tu. Kiếm tu giả, tính tình cương trực, ghét ác như thù, nhưng như vậy cũng không thể trở thành nguyên nhân để ngươi bôi nhọ, đuổi giết ta được! Huống hồ quan hệ của ta Cùng Từ Phụ Tuyết không hề sâu xa như các ngươi nghĩ."

Cảnh Vãn Thu sửng sốt một chút, hỏi: "Vây... Ngươi cùng Từ sư đệ rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"

Miêu Tòng Thù mím chặt môi, đảo mắt nhìn mọi người có mặt tại đây, sắc mặt nghiêm túc, ngữ khí trang nghiêm chính trực mà nói: "Mười ba năm trước, ta ở nhân gian gặp Từ Phụ Tuyết. Ta nhận nuôi hắn, nuôi hắn lớn------"

Y phẫn nộ a]mà phân trần: "Ta chính là cha hắn."


---------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhà triết học cuộc sống - Miêu Tòng Thù: Cho sữa chính là mẹ, nuôi lớn chính là cha!

20231126





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net