CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia Băng bắt đầu mở mắt ra và thấy cái gì sột soạt sau lưng,vừa quay sang,cô ấy giật mình khi thấy Ngự Bình Phong đang nằm kế cô ấy.Gia Băng liền rớt xuống sàn một cái bịch,sau đó chạy ra la hét.
-Á...!AI CHO CÁI TÊN NGỰ BÌNH PHONG LÊN GIƯỜNG CỦA TA!-Gia Băng hét lên.
-Bớt nhoi coi!Sáng chưa rửa mặt nên máu không thông lên não à?-Tình Tuyết nói.
-Cô nên cám ơn hắn đó!Vì hắn đã chăm sóc cô đó!-Ngự Bĩnh Vũ nói.
-Chăm cái con khỉ!Mà hai tụi bây sao đi chung với nhau?Thích nhao rồi à!-Gia Băng nói.
-Thích cái búa!Chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi!-Tình Tuyết nói.
-Xạo!-Gia Băng nói.
Tình Tuyết không chịu nổi nên cãi lại,Gia Băng cũng méo phải dạng vừa nên đã cãi tới bến.Chỉ có Ngự Bình Vũ là đứng coi chúng nó choảng nhau thôi(SN:tội).Đột nhiên Hy Hy ẩm em bé với chồng cô ấy bước ra.
-Tiên nữ tỉ,cô đã khoẻ hơn chưa?-Hy Hy hỏi.
-Hả...tiên nữ tỉ?Ta á hả?-Gia Băng nói.
-Vâng ạ!Vì Người có pháp thuật lấp lánh giống như một tiên nữ vậy!Cho nên gọi là tiên nữ tỉ!-Hy Hy vui vẻ nói.

-À không có đâu!Tại pháp thuật nó vậy chứ ta xuất thân là người trần!-Gia Băng nói.

-Ngươi là người cõi âm nói thì còn coi được!-Mụ thiên thần nghĩ trong đầu.

-Ngự Bình Phong đâu rồi?-Người chồng cô ấy hỏi.

-Hắn ngủ rồi(-_-)!À mà quên hỏi,cậu tên gì?-Gia Băng nói.

-Tôi tên Mã Lang!-Mã Lang trả lời.

-Nguồn suối sao rồi Hy Hy?-Gia Băng hỏi.

-À,đúng rồi!Nhờ có tỉ mà nguồn suối của bọn muội mới hồi phục lại....Nhưng..-Hy Hy nói với vẻ buồn.
-Nhưng...?-Tình Tuyết và Bình Vũ cùng hỏi một lượt.
-Cho dù nguồn suối được cứu thì mọi người trong làng vẫn không thể thoát khổ cái thứ chất độc đó!-Mã Lang nói.
-Chất độc đó đại khái là như thế nào,hãy nói cho ta biết!-Gia Băng nói.
-Cái này ta biết nè,lúc đi tên đường Hy Hy có kể cho ta nghe!Loại độc này không hề gây nguy hiểm đến mạng người,nó chỉ dày vò những người bị trúng độc với những nỗi đau tột cùng.Loại độc này người ta thường dùng nó để tra tấn đó.-Tình Tuyết nói.
-Nếu ta không nhầm thì đây là Trùng Độc!Ta từng đọc qa nó trong sách cổ trung quốc lúc đi bắt những tên cướp trong thư viện!Không ngờ lại gặp nó ở đây!-Gia Băng nghĩ thầm.
-Gia Băng đến lúc mi trổ tài rồi đó!-Tình Tuyết nói.
-Tất nhiên cứ để đó cho Dược Nhân ta!Nhưng...trước khi đi cứu bọn họ,ta muốn hỏi cô là vì sao bọn chúng lại hạ độc làng cô?-Gia Băng nói.
Nghe thấy câu hỏi của Gia Băng mặt ai cũng tái xanh.
-Đến nước này rồi,không giấu gì các vị!Làng tôi được gọi là Làng Cầm!Ngôi làng rất nổi tiếng chuyên sử dụng đàn...!-Hy Hy nói.
-Thì sao!-Ngự Bình Vũ nói.
-Chắc bọn chúng đang tìm Tuyết Thiên Cầm nên mới tìm đến đây!-Hy Hy nói.
-Tuyết Thiên Cầm....nó là gì?-Tình Tuyết hỏi.
-Đó cũng có thể nói là một loại thần khí.Tuyết Thiên Cầm là báu vật mà một vị tiên nhân đã tặng cho chúng tôi!Nhờ nó giữ kết giới nên không có con ma quỷ nào có thể lọt vào được chúng tôi đã sống rất hạnh phúc.-Hy Hy nói.
-Vậy giờ nó đang ở đâu?-Ngự Bình Vũ hỏi.
-Nó đang do tôi giữ!-Hy Hy nói.
-Hả?Vì sao một món thần khí như vậy lại cho cô giữ?-Gia Băng nói.
-Vì nhà chúng tôi từ đời này sang đời khác đều là những người tạo kết giới.Nhưng tôi chỉ có thể lập kết giới thông qua cây đàn chứ không thể bằng chính sức mình được!-Hy Hy nói với giọng buồn.
-Thế à!Vậy cây đàn đó giờ đang ở đâu?-Tình Tuyết hỏi.
-Nó ở dưới hồ!-Hy Hy nói.
-Vậy giờ chúng ta lại đó đi!-Gia Băng nói.
-Khoan đã!Để tôi đi gọi Ngự thiếu gia dậy!-Mã Lang nói.
-Không cần đâu!Cứ để cho hắn ngủ,hắn chắc cũng mệt vì đã chăm sóc cho ta rồi!-Gia Băng nói.
Tình Tuyết bỗng nghe thấy tiếng chân người liền đuổi theo.
-Mọi người đi trước đi,ta còn có việc,nhất định sẽ đuổi theo sau!-Tình Tuyết nói.
-Cẩn thận nhé!Đình tiểu thư!-Hy Hy và Mã Lang nói.
Nhóm Gia Băng liền đi tới hồ còn Tình Tuyết thì đang rượt theo cái tên kia.
-Đậu má rau xanh!Nếu mà ở cái hình dạng này mình không thể rượt kịp hắn!Phải dùng đến cái dạng kia thôi!-Tình Tuyết nói.
Tai và đuôi của Tình Tuyết mọc ra.Bây giờ Tình Tuyết có thể rượt kịp hắn.Chuẩn bị với tới thì đột nhiên Tình Tuyết bị trượt chân té xuống,ngay lúc đó thì nắm luôn tay của tên đó và thế là hai đứa chết chùm.
-Ouch!Mà có đau đâu mà la,sao ngộ vậy ta.Từ lúc mình đến thời này thì mỗi lần té thì không đau!Ngộ!-Tình Tuyết nói.
-Nhấc mông lên coi con kia!Con gái mà vậy đó hả?-Hắn nói.
-Hả?Ngươi là tên lúc nãy ta rượt!-Tình Tuyết nói.
-Ờ đúng rồi!Giờ nhấc mông lên mau,gãy lưng!-Hắn nói.
-..ờ xin lỗi!-Tình Tuyết nói.
Sau đó Tình Tuyết đứng dậy,tên đó liền đứng dậy và phủi mình.
-Tại sao ngươi lại theo dõi bọn ta?-Tình Tuyết hỏi.
-Vì ta cũng muốn lấy nó!-Hắn trả lời.
-Ngươi tên gì?-Tình Tuyết hỏi.
-Ta tên Dương Lạc,còn ngươi?-Lạc Dương nói.
-Ta tên là Đình Tình Tuyết!Rất vui được gặp ngươi!-Tình Tuyết nói với giọng vui vẻ.
-Cái con này,sao nó vô tư thế!-Dương Lạc nghĩ thầm và đỏ mặt.
-Thôi ta đi đây!Mấy người đó chắc đang đợi!-Tình Tuyết nói.
-Ngươi không bắt ta nữa à!-Dương Lạc nói.
-Vì ta thấy ngươi là người tốt mà.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net