Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai cô hoảng hốt chạy ra ngoài và đụng trúng nhau (cell:vì hai nhà kề nhau),nhưng vì linh cảm mà hai cô nhận ra nhau ngay.Hai người mừng rỡ ôm nhau khóc.

-Cậu đó đúng không? (T^T)

-ÙM..!!!

-Mà cho tớ hỏi?!/Mà cho tớ hỏi?!-Cả hai cùng nói.

-ĐÌNH TÌNH TUYẾT/LỆ GIA BĂNG LÀ CON NÀO VẬY?! (TOT)
-à đây là năm mấy đây?!!
-Hừm...để tớ đi hỏi
-Tớ đi với!!!
Hai cô liền chạy vào Lệ phủ đang chạy thì Vân Đình và Mộng Đình kêu cô lại.
-Đại tiểu thư,Lệ tiểu thư hai người đi đâu đó!☺
A...hình như cô là Vân...Đình đúng không?!!
-Còn cô...hình như là..Mộng ..Đình.?!Mà...hai cô..!!
-Hai cô quen nhau à..?!
-Đình tiểu thư,tiểu thư người quên là tiểu nữ và Vân Đình là hai chị em sao!?
Không có đâu,hai cô tiểu thư của các người nắm tay nhau đi thỉnh kinh rồi.Còn đây là hai người hoàn toàn khác
-À..đúq rồi...năm này là năm mấy vậy..??
-Dạ là năm 500!
-OH MY GOD!!!CHÚNG TA ĐƯỢC ĐƯA VỀ 2000 TRƯỚC
Thế là hai cô ngồi ôm nhau khóc.Bỗng nhiên có một người phụ nữ và hàng tá người đi theo tiến lại chỗ cô Đình tiểu thư và chém thanh kiếm đó xuống chỗ cô đang ngồi.Từ đôi mắt ướt đẫm nước mắt chuyển thành đôi mắt sắt đá nhìn vào lưỡi gươm và từ từ nhìn lên người ném kiếm xuống.Ả ta giật mình.
-Ngươi...ngươi dám liếc ta!Giỏi chi Đình Tình Tuyết hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi!
Nói xong,ả ta rút kiếm ra và chém xuống cô ấy.Nhưng cô ấy không bị trúng,mà người bị trúng là Vân Đình.Lúc cô sực tỉnh ra thì cô thấy Vân Đình đã đỡ dùm mình.Vân Đình từ ngã xuống,không chần chừ cô liền đỡ Vân Đình.Không hiểu vì sao nước mắt của cô cứ tuôn ra.Cô liền bồng Vân Đình và đưa cho Mộng Đình nhờ cô ấy đưa Vân Đình vào phòng và kêu đại phu lại chữa trị.Thấy vậy ả ta mới bật cười ra và nói.
-Haha,tiện nhân dám cản đường ta.Chết đi là vừa!
-Ngươi nói ai là tiện nhân,ai ngáng đường ai hả!?
-Hứ!Ta nói cái con sâu bọ lúc nãy bị ta chém đó..!Sao, ngươi tức à.Nực cười!
Có gan thì cầm kiếm lên đấu với ta.
Ả ta liền ném xuống một thanh gươm.Cô nhìn vào thanh gươm và từ từ cầm lên.
Cũng may là ta đã học đủ những loại võ thời xưa.
-Hừ ngươi định đấu với ta.Với cái thân xác yếu đuối đó sao! Haha!
-Ta nhất định sẽ hạ ngươi trong 10 nốt nhạc!!
Vừa dứt lời cô liền phóng lại và cầm cánh tay của ả ta đập xuống.Sau đó cô cầm kiếm đâm xuyên qua lòng bàn tay của ả.Và đưa cái nhìn man rợ -Nếu Vân Đình có chuyện gì xảy ra chắc ngươi cũng biết hậu quả rồi đúng không!Ta đã cảnh báo rồi đó lần này ta chỉ lấy tay phải cầm kiếm của người thôi,nếu có lần sau thì sẽ là máy bộ phận khác đó☺
Nghe xong câu đó ả ta liền ngất đi,cô liền rút kiếm ra.
-Đưa cái cô tiểu thư của các ngươi về đi!Nói với cô ta đừng lãng vãng quanh đây,nguy hiểm lắm đó!(cell:có mi mới là con nguy hiểm đó!)
Nghe vậy,đàm tì nô liền đỡ ả ta dậy và đưa đi.Còn cô thì vào nhà coi Vân Đình như thế nào rồi.Thật may là đại phụ nói Vân Đình chỉ bị thương ngoài da,không nguy hiểm tới tính mạng.Nghe đại phu nói vậy,3 người vui mừng chạy vào thăm Vân Đình.
-Vân Đình,muội không sao chứ?!
-Ùm,muội không sao!!Mà tiểu thư ơi...người lúc nãy...!!
-Người lúc nãy chị xử đẹp rồi đừng lo!
-Ùm,đúng rồi.Hai chị xử đẹp rồi!
-Không,ý em là...người đó chính là nhị tiểu thư họ Đình là Đình Tiểu Điệp.
-Nhị tiểu thư...họ Đình...có nghĩa là....EM CỦA TA SAO?!
~Song Nhi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net