3: to die for

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

÷^¢¢°×✓¢$={}§=$€$^•¢=ק=^$'$√=÷

Tại sao ta phải sống và tồn tại? Thứ gì đang cố níu kéo ta lại trước khi kịp bước chân tới ranh giới mờ nhạt kia? Giống như những con thuyền với cánh buồm giang rộng đón gió biển bị mỏ neo xích lại, như những con diều chao liệng trên bầu trời mênh mông giữa từng cơn gió mơn man bị dây diều giằng lại, như thân cây khẳng khiu nghiêng ngả theo gió bão dưới cơn mưa nặng hạt bị gốc rễ ghì xuống. Sao ta phải cố gắng gượng trước những vấn đề ập đến tấp nập, ồ ạt và đầy khốn khó? Sao ta không thể chạy theo tự do đầy khát khao và mơ mộng luôn vẫy gọi? Sao ta được mơ rồi lại phải đối nặt với hiện thực hà khắc và khốc nghiệt, cay đắng, tủi nhục? Sao ta không được giải thoát bản thân khỏi những gông xiềng đang không ngừng kéo chân mình xuống những trũng nước đọng, những đáy biển sâu, những hố cát lún? Sao ta không trốn chạy trối chết khỏi những đau đớn và tuyệt vọng của ngày dài mệt mỏi khiến đêm ngắn trằn trọc?

Nếu ta cầu cứu và nài nỉ, liệu sẽ có ai đến và tình nguyện giải thoát ta khỏi sự cay đắng âm ỉ này hay không? Liệu họ có vỗ về, có che chở hay đồng cảm với những gì ta đã trải qua? Liệu ta có được cứu rỗi khỏi những cơn ác mộng triền miên ngày này qua tháng nọ trong đêm thâu thao thức? Liệu ta sẽ tốt hơn khi được thoát khỏi những níu kéo dằn vặt ngày qua ngày đã nhìn đến quen? Liệu ta có thật sự được xoá bỏ hết những cơn đau âm ỉ trong từng tấc da thớ thịt, trong từng hơi thở, từng mạch máu, từng giọt mồ hôi? Liệu những thứ xa lạ và mới mẻ ấy có đem đến cho ta sự thanh thản mà ta hằng ao ước, khát vọng, mơ mộng? Liệu cánh tay đã không ngừng vươn xa thật xa có được rút lại và buông xuống một cách nhẹ nhàng, được nắm lấy vào bao bọc trong hơi ấm xa lạ mà quen thuộc?

Và liệu ta có quay trở lại với sự dày vò và kìm nén kia khi sự tự do trở nên quá khác lạ và xa vời? Liệu ta có từ bỏ và lùi về với những đau thương, mất mát mà bản thân đã quen như một phần máu thịt, một phần linh hồn? Liệu ta có quay mặt đi khi sự thư thả kia chẳng thể thoả mãn cái thói quen đã hình thành từ nỗi thống khổ và dày vò, khiến ta chằng còn có thể làm quen với thứ mới?

Chẳng phải vô tình mà có câu " ngựa quen đường cũ ", cũng chẳng phải tự nhiên mà tật xấu khó bỏ, sông núi dễ đổi - bản tính khó dời. Đời người có mấy ai đủ tự tin để nói tôi có thể thay đổi, như cách con nghiện vẫn sẽ có lúc thèm thuốc, sâu rượu vẫn có lúc thèm cái rát trong cổ họng, tên tù có hết tội vẫn quen đường quen thói. Ta có thể thay đổi, nhưng ta chẳng thể nào hoàn toàn rũ bỏ cái cũ, cái đã ăn vào bản tính, đã găm sâu vào xương tủy. Vết xăm có tẩy cũng để lại sẹo, máu có dọn cũng để lại vết. Và vết thương lòng có cố quên đi vẫn sẽ âm ỉ đến mãi sau. Bởi vì đó là cách cuộc sống hoạt động, cách thế giới vận hành, cách con người sống và sinh hoạt.

Ta không ngừng thay đổi để tìm kiếm điểm cuối cho tất cả, chạy dài trên con đường một chiều chẳng thể quay đầu, đến khi dừng lại cũng chỉ là bờ vực thẳm mà ta phải nhảy xuống. Ta thật nhỏ bé trong thế giới rộng lớn tấp nập người với người này. Ta chỉ là một cá thể độc lập, cố hoà nhập vào một bầy đàn rồi lại cố tách ra khi hết chịu nổi. Mấy ai có thể hoàn toàn nắm được tự do và mơ mộng?

÷^¢¢°×✓¢$={}§=$€$^•¢=ק=^$'$√=÷

Việc ở chung nhà với Al-Haitham vẫn như một giấc mộng vô thưởng vô phạt với Kaveh, dường như nó vẫn quá hoang đường và kì ảo đối với một người đã quá quen tính cách lạnh nhạt của cậu ta. Và không phải chỉ mình anh, khá chắc là cả Sumeru sẽ coi rằng đó là chuyện cười nhảm nhí nhất từ trước đến giờ nếu có ai dám nói rằng: ngài Quan Thư ký cứng rắn và lạnh lùng kia cho người khác sống chung nhà. Nếu không phải chính anh là người đã và đang sinh hoạt trong căn nhà ấy, có lẽ anh vẫn sẽ nghĩ mình đang mơ một giấc mơ thật dài. Nhưng những sáng thức giấc trên chiếc giường thoải mải, bữa sáng ấm nóng khi có người ngồi cạnh, những tiếng cãi cọ rồi lại làm hoà, những đêm yên giấc mà không phải lo sợ, tất cả những thứ ấy kéo anh tỉnh khỏi cơn mộng mị. Thứ thực tại từng đáng chê cười kia, giờ lại dần hoà làm một với nhịp sống náo nhiệt và rộn ràng của anh.

Phải công nhận rằng, có một nơi cố định để sống và làm việc thực sự đã giúp đỡ phần nào cho anh. Dù sao thì một căn phòng cho riêng mình vẫn sẽ tiết kiệm hơn một nơi chỉ có thể thuê trong khoảng thời gian nhất định, vả lại, làm việc trong không gian riêng tư và thân thuộc cũng giúp anh tăng năng suất đáng kể. Anh không còn phải lo lắng về việc những bản thảo không còn chỗ cất, những phần giấy nháp trở nên quá chiếm chỗ, phải gấp rút dọn dẹp để trả địa điểm hay liên tục thu dọn những tài liệu và bán chúng đi để kiếm thêm tiền. Tất nhiên là nếu những tài liệu ấy có người cần hơn, thì anh vẫn sẽ bán cho họ, đa số chúng được giữ lại vì anh muốn giữ kỷ niệm mà thôi.

Nhưng chuyện có chốn nghỉ chân chỉ là một mẩu nhỏ trong cuộc đời không dài cũng chẳng ngắn này. Nó chỉ giúp ổn định một phần cuộc sống bấp bênh này, một phần nhỏ bé nhưng lại bám dính lấy anh như những tơ nhện không ngừng giăng ra ôm chặt con mồi, càng cố vùng vẫy lại càng bị nắm gọn. Suy cho cùng, đó cũng chỉ là một ngôi nhà, nó dành cho anh, dành cho cậu ta, rồi sau đó sẽ dành cho người này, người nọ, người kia nữa. Nó chỉ là một vật thể có hình dạng và có thực dụng, nó không phải thứ anh đang tìm kiếm. Hơn nữa, mảnh ghép quan trọng nhất trong anh vẫn luôn là nghệ thuật cùng kiến trúc. Và anh chỉ có thể đạt được nó thông qua những bản thảo, những phác hoạ, những sơ đồ công trình kiến trúc, những công việc phải chật vật kiếm tìm hoặc được đưa đến tận tay. Ít nhất thì đó là lúc mà cái danh " Ánh sáng của học phái Kshahrewar " giúp anh được phần nào. Dù sao thì con người vẫn sẽ để ý danh tiếng nhiều hơn là tay nghề thực sự.

Nhưng chính thứ có thể giúp anh thực hiện hoá ước mơ ấy, cũng là thứ kìm nén anh vào một khuôn mẫu tiêu chuẩn của người đời. Cái thứ thẩm mỹ đương đại của một giống người đã quen với việc bị đồng bộ hoá sẽ không thay đổi chỉ bằng một tác phẩm nổi trội, toà lâu đài đưa anh đến đỉnh vinh quang ấy chỉ là một cái danh hão khi chẳng đủ người chịu nhìn nhận thẳng thắn vào nó. Họ chỉ biết tung hô rằng nó đẹp, nó hùng vĩ và vượt trước thời đại, rồi họ lại ép nó vào khuôn khổ của giấy mực và kiến thức để mổ xẻ nó. Một công trình chỉ đẹp khi có người biết tới và thưởng thức nó, nếu không thì đó cũng chỉ là những khối gỗ và đá lát kính được đục khắc thành nhiều kiểu hình dạng. Điều đó cũng có thể nói về công việc của anh.

Kiến trúc sư, nghề mà mọi người đều coi là người xây nhà. Đó là công việc cao cả, một con đường mở ra tương lai nghệ thuật, thứ sẽ đưa anh gần hơn với lý tưởng được ấp ủ bằng xương, bằng máu thịt. Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng đến vậy? Khi mà sau tất cả những gì xảy ra, những thứ người ta nhớ đến chỉ là cái đẹp như một vỏ bọc trống rỗng và vô hồn? Tất cả những thứ được cố gắng cài cắm, thể hiện và trình bày đều chỉ như nước chảy mây trôi, như những điều bình thường trong cuộc sống không điểm nhấn. Vẻ đẹp mà anh luôn tìm kiếm, thứ nghệ thuật mà anh hằng mong ước được thể hiện cũng chỉ là một lớp kem phết trên mặt bánh, để trang trí thì đẹp nhưng rồi cũng sẽ bị gặm nhấm, nuốt chửng và những chiếc dạ dày đói cồn cào.

÷^¢¢°×✓¢$={}§=$€$^•¢=ק=^$'$√=÷

Công việc gần đây không quá ổn định. Anh vẫn có khách đến đặt hẹn trực tiếp hoặc gửi thư mời, dù sao anh vẫn có danh tiếng nhất định trong giới kiến trúc của Sumeru mặc dù anh không ham cái danh ấy lắm, nhưng nói chung vẫn có đồng vào đồng ra. Điều đáng nói là, đa số khách hàng chỉ đến vì nghe danh mà không để tâm đến lối tư duy thẩm mỹ của anh. Họ đưa yêu cầu và anh vẽ bản thảo, vẽ ra những giấc mơ của họ về một mái nhà. Giấc mơ ấy có thể được truyền đạt đúng cách hoặc sẽ trở thành một mớ hỗn độn. Việc của anh là giúp khách hàng thiết kế, nhưng điều thiết yếu là đặt sự an toàn và tính thực dụng lên hàng đầu. Những suy nghĩ và giấc mơ viển vông, khác xa với thực tại vẫn luôn là người bạn thân cận của anh, dù sao thì tính sáng tạo là yếu tố thiết yếu cho nghề thiết kế. Nhưng nó cũng có giới hạn, và anh thường gặp những người muốn xé bỏ cái giới hạn ấy cho sự ích kỷ và cứng đầu của bản thân.

Và rồi khi anh chẳng thể vẽ ra thứ dị hình dị dầng họ muốn, anh sẽ trở thành thứ để họ rũ bỏ trách nhiệm, để họ trút từng cơn tức giận xuống những trang giấy ươm đầy mồ hôi nước mắt kia. Những giấc mơ ấy là sự thất bại của anh, cũng là những cái tát trời giáng của hiện thực nghiệt ngã vào cái lý tưởng mà anh hằng theo đuổi. Anh không phải người tự cao, chưa từng nghĩ mình sẽ không bao giờ thất bại. Nhưng không có nghĩa những trang bản thảo bị xé nát ấy không găm từng lưỡi dao vào tim anh. Kaveh cũng là một con người, và một con người thì phải có cảm xúc. Những cuộc tranh luận nảy lửa với khách hàng, những đêm thức trắng chỉnh sửa thiết kế, những ngày dài mệt mỏi phải bôn ba khắp nơi để làm việc, để sống. Anh phải sống như một con người, đó là quyết tâm cuối cùng của một con người, suy nghĩ đầu tiên của một con người.

Anh sẽ gượng dậy, dùng hai bàn tay đầy chai sạn đỡ lấy đầu gối mà đứng bật dậy, rồi anh sẽ ngã gục xuống giữa bãi chiến trường khốc liệt nhoè trong máu lửa và tro bụi. Rồi anh sẽ lại bật dậy, mình đầy vết xước và toàn thân lấm lem bùn đất. Anh sẽ luôn bật dậy cho đến cùng trời cuối đất. Vì chưa ai dạy anh cách từ bỏ, hoặc anh chưa có lí do để từ bỏ. Kaveh không có thứ để níu chân mình lại, anh là cánh chim tự do sẽ mãi vút bay đi trong gió không mỏi mệt.

Nhưng giờ anh chỉ là cánh diều bay trong từng cơn gió lộng, xa thật xa mặt đất nhưng lại thật gần trong một cái nắm tay. Kaveh không biết thứ gì đang níu mình lại, một sợi dây nối dài xuống dưới lớp cỏ xanh mềm mại, một bàn tay đang vội nắm lấy. Đó là bàn tay ai? Kaveh tự hỏi, bàn tay ai đang níu một cánh diều già cỗi và mỏi mệt, ai còn cần một cánh chim vụn vỡ và dập gãy? Anh muốn thắc mắc nhưng lại chẳng muốn câu trả lời. Vì trong thâm tâm, cánh chim vút bay ấy rồi cũng phải về tổ ấm, như cánh diều rồi cũng phải hạ xuống. Và Kaveh mệt rồi. Có lẽ sẽ chỉ tới đây thôi.

Anh sẽ tiếp tục sải cánh, trong những giấc mơ không hồi kết đan xen giữa thực tại đau khổ, anh sẽ nhìn từng ước mơ tan vỡ hoặc biến đổi. Anh sẽ tự mình nhìn tất cả, rồi thả trôi bản thân và ngừng vùng vẫy. Vì khác xa với cánh chim triền miên hay cánh diều lay động, anh chẳng còn nơi để về.

Nếu đã biết trước tương lai vô vọng cho một lý tưởng nghe thật nực cười, anh sẽ chống trả quyết liệt đến cùng trước khi buông bỏ tất cả. Sẽ không ai có thể cản bước được kẻ đã chẳng còn lại gì.

Kaveh biết điều ấy là thật. Và anh chỉ biết nở nụ cười thôi.

____________________________________

Hello cả nhà, tôi đã trở lại để đăng chương này ( rồi lại phải lặn mất tăm ).

Yên tâm là tôi hứa không drop truyện đâu, chắc chắn sẽ hoàn thành cho được.

Chúc mọi người một ngày vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net