Chapter: 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật ra...Như trong bài nghiên cứu khoa học của giáo viện đấy. Tôi tuy là nam nhưng lại có cái đó của phụ nữ-" Chưa kịp nói hết câu, Kaveh từ nhìn vào tấm thảm bên cạnh sang nhìn vào mặt Alhaitham. Phản ứng của cậu khiến anh chết lặng một lúc.

Đôi mắt Alhaitham tỏ rõ vẻ bất ngờ. Từ góc nhìn của Kaveh, cậu dường như đang ngạc nhiên theo hướng tiêu cực mà anh luôn nghĩ tới. Kaveh lại lần nữa sầm mặt, tự đánh bản thân mình hàng ngàn lần trong tâm trí. Hai tay chợt ôm tim, khom người xuống hòng trốn tránh 'sự thật' của anh.

Khoảng lặng như bóp tan nát trái tim anh, máu vương đầy phòng khách. Tất nhiên là trong trí tưởng tượng không lành mạnh của Kaveh. Rồi tiếng cười của Alhaitham vang lên, đánh tan đi những ảo tưởng đáng sợ.

Khóe miệng cậu tuy cười không rõ nhưng âm thanh lại như vui mừng khôn xiết. Đuôi mắt Alhaitham cong lên, Kaveh vô tình thấy được hình ảnh hiếm có đó của vị quan thư ký. Ngỡ như trở về năm tháng còn theo học ở giáo viện, lần đầu thấy Alhaitham bé nhỏ cười với mình, Kaveh đã phải lòng cậu.

Quay về thực tại, Alhaitham ôm lấy thân ảnh bé nhỏ của tiền bối.

"Không sao cả Kaveh. Em rất vui vì anh dám nói điều này với em. Anh không cần lo, em không phải loại người đó đâu." Trong lòng Kaveh hiện giờ cảm xúc lẫn lộn, anh hạnh phúc và cũng bất ngờ nữa. Nước mắt đã ngưng lại tuôn trào, tiếng nấc nghẹn của anh làm cậu luống cuống.

"Khoan, anh sao nữa vậy. Có chuyện gì thì nín rồi nói với em. Đừng khóc nữa, em không chịu được cảnh này đâu."

Alhaitham quả thật là đang trao cho anh quả ngọt, lời nói qua tai anh như dòng chảy kẹo đường vậy. Quá đỗi ngọt ngào rồi. Nhận ra bây giờ chính là thời cơ. Hạnh phúc như thế làm anh nín hẳn rồi tách người ra, hai tay đặt lên vai cậu.

"Alhaitham, anh thích cậu! Thích cậu từ lâu lắm rồi. Không biết cậu có cùng loại tình cảm với anh không, nhưng được bày tỏ tình cảm với cậu anh vui lắm." Nụ cười như ánh nắng chói chang nở trên mặt vị kiến trúc sư. Alhaitham ngắm nhìn anh hồi lâu như bị thiêu cháy dưới ánh dương ấy.

"Kaveh, không chỉ mình anh có tình cảm ấy đâu. Em cũng vậy, phải thừa nhận rằng em cũng thích anh từ lâu rồi."

Đôi mắt Kaveh óng ánh nước. Như cún con vừa thấy chủ về mà ôm chặt lấy Alhaitham. Cảm nhận nhịp đập của hai trái tim áp lại gần nhau. Anh và cậu không hẹn mà cùng cười lên.

"Cơ mà, anh thật sự có cái đó của phụ nữ hả tiền bối?" Đối diện với câu hỏi này của Alhaitham, Kaveh chỉ biết ngại ngùng mà gật đầu.

"Ừm, ừm...mà sao em hỏi vậy?"

"Tiền bối à, em muốn xem." Vị kiến trúc sư hóa đá. Tại sao, tại sao lại muốn xem của mình?? Bộ cậu ta muốn nghiên cứu hay sao, chẳng phải đã hứa rồi à. Hay cậu ta nuốt lời.

Trong lúc thẫn thờ giữa biển suy nghĩ, Alhaitham đã nhanh chóng bế anh vào phòng mình. Đặt anh nằm xuống giường, mặt đối mặt.

"Khoan đã Alhaitham, cậu muốn làm gì vậy chứ?"

"Kaveh, thích anh bao lâu nay, đương nhiên sau khi xác định được tình cảm của hai bên thì em phải làm những gì em muốn làm với anh chứ. À, tiền bối đừng lo nhé, dù anh có thế nào thì em vẫn thích anh thôi." Kaveh như chiếc điện thoại bị vô nước, cứng đơ chẳng biết nên đáp lại lời này của đàn em thế nào.

"Anh à, cho em làm nha?" Alhaitham nhẹ nhàng hỏi. Kaveh biết là mình đã thua kèo này rồi. Kiểu gì anh cũng phải nằm dưới thôi. Không thể nào lật được học giả 'chân yếu tay mềm' này. Đành lấy hai tay che đi khuôn mặt đỏ ửng vì ngại khỏi ánh mắt của Alhaitham.

"Được..nhưng mà cậu đừng có làm quá trớn nha. Do anh có cái đó của phụ nữ nên cũng có tử cung nữa. Anh chưa muốn mang thai đâu..." Càng đến cuối câu, âm lượng của anh càng nhỏ. Chắc hẳn là ngại muốn nổ tung luôn rồi đây. Alhaitham cười một tiếng, ngoan ngoãn ừm cho anh yên tâm.

"Vào việc thôi anh nhỉ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net