#3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giờ học, Moe đã té đi sinh hoạt CLB Karatedo. Yumi nước mắt lưng tròng nhìn con bạn mình đã chạy mất, trước khi đi còn không quên vẫy tay cổ vũ cô.

Bạn Yum thật muốn tự đập đầu vào tường cho mình ngủm luôn đi! Hôm đấy chắc não cô phải lụt tận cấp 8 mới dám chạy đi bắt tay "Sakusa Kyoomi". Vậy nên trên đường đến nhà thể chất của CLB Bóng chuyền nam Itachiyama, mọi người đi qua nhìn thấy một hình ảnh khiến họ toát mồ hôi hột.

Một bạn học sinh nữ năm nhất có mái tóc đỏ dài quét đất, ngồi đếm kiến đối diện với mặt tường. Bao quanh thân là một hào quang u ám cùng với tiếng lẩm bẩm, rên rỉ, đau đớn như mất sổ gạo.

Cô gái này mới chỉ biết thanh danh của "Anh trai chơi bóng hay nhất trường" cách đây mấy phút. Và giờ đang hối hận gần chết vì đi gây chuyện với anh ta. Khi biết Sakusa là một người bị "Hội chứng sợ bẩn" nghiêm trọng, Yumi đã xuýt nữa lao vào bóp chết Moe. Cảnh tượng lúc đó rất đáng chiêm ngưỡng. Một đứa gầm rú lắc lấy lắc để cổ đứa còn lại nhưng mặt nó thì câng câng lên như không có gì. Yumi tức đến thổ huyết.

"Ôi giời ơi!!!!! Một Germophobia như thế mà mình lại dám nắm tay!!!!???" Yum-chan bất lực quỳ xuống.

"Đáng lẽ anh ta phải giết mình ngay hôm đấy chứ??? Sao lại để mình sống đến tận tuần này thế???" ( ≧Д≦)

Không gì có thể diễn tả trạng thái khiếp sợ tột cùng của cô gái nhỏ lúc này. Đầu Yumi như Conan đặt ra 7749 cái giả thuyết.

Chẳng lẽ anh ta gọi mình đến CLB đấy để xử mình cho dễ? Xong phi tang xác ở đấy luôn? 😱😱 Hay anh ta muốn chặt tay mình vì hành vi quấy rối đó???

Khuôn mặt đổi màu hết xanh rồi lại trắng, Yumi càng sợ dữ. Cô ôm hai gối tự kỷ, hận không thể chết chìm trong mái tóc dày và dài của mình. Cũng hận luôn đường đến cái sân hách dịch kia sao mà ngắn thế!!!

Dù cho thiếu nữ có tỏ ra ức chế và kháng cự như nào, đường đến CLB Bóng chuyền nam vẫn phải hết. Bước từng bước lên cầu thang phía ngoài, chưa đến nơi, Yum đã nghe thấy tiếng hò hét làm tim cô co giật.

-Aaaaaaaa!!!! Sakusa-senpai~~~

-Iizuna-senpai~~~

-Korosu-kun~~~ Cố lên!!!

...

Yumi: "..."

Tầng hai nhà thể chất chật kín người. Đa số toàn là nữ đang hú hét thể hiện sự bấn loạn của bản thân với các thanh niên nhiệt tình chơi bóng dưới sân.

Chỗ này thiết kế theo kiểu mấy băng ghế cao dần đều hay thấy ở mấy nhà thi đấu. Đoạn gần sân dưới nhất, cũng là chỗ đông nhất - lan can - đã bị chiếm đóng từ sớm bởi những fangirl. Yumi bịt tai, nhắm chặt mắt luồn lách lên chỗ cao hơn.

"Má ơi!!! Đau đầu quá! Hét gì mà hét to thế!" Mắt Yumi thành hình chữ X, không quên sợ hãi sự điên cuồng của đám fan CLB.

Vất vả len qua biển người ồn ào, mãi cô gái mới có được một chỗ đứng trong xó. Yumi hài lòng phủi bụi rồi đặt mông xuống ghế. Nghĩ ngợi một chút, cô liền tiện tay lấy cái khẩu trang y tế màu xám mới cứng ở ngăn ngoài cặp sách lên đeo. Một nửa khuôn mặt mỹ lệ cứ thế bị che mất.

Đây là một skill của Yumi khi ở nơi đông người - "Ẩn thân". Nghe thì xịn xịn thế thôi, chứ thực ra là đứng gọn vào một góc khuất nào đấy hoặc chốn sau lưng người khác. Đầu thì cúi gằm, mặt bịt khẩu trang. Vốn dĩ xinh đẹp cực kỳ nhưng lại luôn điệu thấp sự tồn tại của bản thân. Đôi mắt xanh của cô gái nhìn vô định. Giống như tất cả mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến cô tận hưởng thế giới riêng của bản thân vậy.

...

-Bang!!!

-Oa!!!!!

Yumi: "..."

Tiếng động vang lên rất lớn, ngay sau đó là tiếng hét của đám con gái phía trước. Thiếu nữ giật mình ngẩng lên.

Giữa rất nhiều người như thế, ở khoảng cách xa như thế, tầm mắt đen đặc của Sakusa vậy mà vẫn chạm tới đôi cầu xanh ngắt.

Anh cho cô gái ngồi tí phía xa kia một cái hừ lạnh, một thân rắn chắc đầy mồ hôi nhàn nhạt quay đi. Komori bên cạnh không biết tình huống liền chạy ra trêu chọc.

-Ù uây~~~ Sao hôm nay sung sức thế???

Sakusa không trả lời, hất luôn bàn tay đang khoác trên vai anh ra.

Yumi cũng bị bất ngờ mất một phút. Hành động gãi đầu ngu ngơ cùng tư thế chống cằm ngu ngốc của cô đã bị Sakusa đang tu bình nước nhìn thấy.

Anh nhận ra con nhỏ này từ sau khi nó lách qua đám fangirl kia. Một màu đỏ thuần như thế dù đứng chỗ nào vẫn nổi bật thôi. Thị lực siêu hạng của Sakusa cho phép anh nhìn rõ cho dù khoảng cách vào tận mười mấy mét. Chàng trai nhíu mày, tay đặt lại bình nước uống xuống bàn cách đó không xa. Theo chân đồng đội vào sân tập luyện tiếp, đầu không hiểu sao hiện lên bóng hình cô độc của con nhỏ đang ngồi trên khán đài.

Anh không ngờ việc đầu tiên nó làm sau khi ngồi xuống ghế lại là đeo khẩu trang. Sakusa còn tưởng mình đã tìm thấy đồng loại cơ. Nhưng ngay giây sau đó, sự hài lòng của anh bị gạt bỏ bởi màu xanh dương bị phủ một màng trắng đục.

Sakusa... rất quen thuộc biểu cảm đó. Cảm giác không thể hoà hợp với ai và phải tự chơi một mình...

Một phút thất thần, Sakusa chắn không kịp quả bóng một bạn nam khác vừa đập sang. Bóng bật khỏi tay một lực chéo ra ngoài rất mạnh rồi đập thẳng vào lan can. Tiếng động đó vừa may đánh thức con nhỏ tóc đỏ đang ngồi trên khán đài.

Và sau đó nó nhìn thấy anh.

Sakusa khịt mũi. Khuôn mặt không biến hoá là mấy.

"Tí xong game tao xử mày!" Sakusa lạnh lùng. Yumi hiểu được ngay anh ta đang hăm doạ cô. Hai mắt nhắm tịt, tay đưa lên che che mặt mong sự tồn tại của mình giảm bớt hoặc biến mất luôn thì càng tốt.

Cíu!!!! Somebody help meeee!!!! ( ≧Д≦)

Đến giờ tan tầm, Yumi chậm chạp ra ngoài đợi Sakusa ở cái cây bên ngoài nhà thể chất. Nhóm fangirl đã rời đi từ sớm, không thì cô bị làm thịt mất. ಥ_ಥ. Yumi liếc đồng hồ trên tay. 6 rưỡi con mẹ nó rồi. Làm cái củ gì mà lâu thế?!!

Đuôi mắt thấy được tàn ảnh, cô quay sang. Sakusa cũng thấy người. Anh đi lên, vẫn duy trì khoảng cách với cô gái vào 3 mét.

-Đi. - Như order trà sữa ngoài quán. :))

Yumi chân chó đi theo đàn anh hệt như con cún nhỏ. Cô len lén nhìn bóng lưng to rộng của Sakusa. Dưới ánh nắng chiều dần nhường chỗ cho đêm tối, đèn điện trong sân trường hắt lên bả vai, Yumi nuốt nước bọt.

Hay là lừa lừa đến chỗ nào đông đông rồi cô chuồn về nhỉ?

Đang chuẩn bị co giò chạy, Yumi đã bị gọi hồn lại. Sakusa không nghe thấy phía sau tiếng bước chân, anh khó hiểu quay cổ nhìn.

Con bé kia làm gì mà lén la lén lút thế? 🤨

"Zenvernidóttir..." Đầu anh chàng nhẩm lại. "Vừa trưa tra Google thì đây là tên Iceland."

Gọi "Zenverni" chắc là được rồi nhỉ?

-Oi! Zen...verni?

Ngập ngừng đọc ra cái tên, Sakusa nhìn biểu cảm của cô gái. Một mảng màu đỏ rủ xuống, hai tay xoắn xuýt lại với nhau, Yumi chột dạ không dám trả lời. Trong đầu tự đáp "Anh muốn gọi gì thì gọi."

Cô đang sợ chết mẹ lên được ý! Chuẩn bị chuồn được rồi! Yumi khóc ròng. Đã là con trai thì thôi đi! Còn cao hơn cô gần 20 phân như thế! Giọng thì trầm trầm. Mặt thì khó ở! Thế mà lại chơi thể thao??!!!! Ôi giời ơi!! Một tay anh ta đã đủ để bóp cổ cô rồi ấy!

Sakusa thở dài. Anh biết mặt mình đáng sợ nhưng không đến nỗi run lẩy bẩy như người trước mặt chứ? Anh đã làm gì nó đâu?

-Nhanh lên có được không? Tôi muộn rồi.

Đói vl! Về còn ăn cơm.

Yumi vâng dạ. Cả hai đã ra khỏi trường từ lâu. Cô gái hoang mang nhìn Sakusa đưa cô đến... ga tàu.

Sakusa quay phắt lại. Vẻ mặt đã bị chiếc khẩu trang che mất, tuy vậy đuôi mắt vẫn lạnh tanh. Sakusa thọc hai tay vào túi quần, anh nhìn Yumi cũng đang đeo khẩu trang y tế. Khoé miệng bất giác cong lên.

-Sáng mai tôi có việc rồi nên chiều gặp nhau ở sân bóng chỗ bờ sông. - Giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu cô gái. Yumi không dám ngẩng mặt. - 3 giờ.

Người đối diện đầu nghiêng nghiêng. Sakusa cũng thấy tự nhiên mình nói ra như vậy cũng hơi sai sai. Anh thở ra một hơi.

-Tôi sẽ dạy cô bóng chuyền. Qua môn.

Hai từ cuối làm Yumi vứt thẳng liêm sỉ đến Sao Hoả. Cô kéo vội khẩu trang xuống, đôi mắt xanh dương kỳ vọng nhìn Sakusa. Bị vẻ kích động bất ngờ của cô gái làm cho giật mình, chàng trai lùi về sau lé Yumi đang ké vào.

-Thật... Thật không ạ? Mà tại sao ạ?

Sakusa nhăn mặt nhìn cô. Chả lẽ anh lại bảo "Tại cô bắt tay tôi mà vẫn tạch thì tôi cần khẳng định lại uy tín??"

-Chẳng tại sao cả. - Sakusa gằn giọng. - Nhìn cô đánh bóng mắt tôi đau.

Ầm ầm!!! Trái tim cô gái tổn thương sâu sắc. Cô nghĩ Sakusa đã tình cờ nhìn thấy phần thi hết môn của cô. Là cô, cô cũng bực thôi.

Mình chơi ngu thế cơ mà. (' . .̫ . ')

Không khí trầm xuống một chút. Sakusa thấy mắt con nhỏ ngoại quốc mắt long lanh cũng hơi rén. Anh ho khan.

-Tóm lại là mai tôi sẽ chờ cô ở sân. Nhớ mang bóng đi.

-Dạ. - Yumi trả lời theo phản xạ.

Mai thứ Bảy, thảo nào anh ta hẹn sớm thế. :((

-Vậy em chào anh ạ.

Yumi cúi đầu cảm tạ rồi tạm biệt. Nhìn bóng cô gái đã biến mất sau thang cuốn, Sakusa quay gót. Anh cũng nên về thôi.

Một trên tàu, một trên đường, hai người hai nơi nhưng suy nghĩ cơ bản là giống nhau.

Sakusa cũng không biết tại sao anh lại đưa ra quyết định "dở người" như vậy. Tự dưng đi dạy một đứa con gái mình không quen tí nào bóng chuyền để cho nó qua môn? Anh thừa nhận là mình rất tức giận vì bị nó nắm tay. Nhưng cũng không đến mức bực quá mà mạnh mồm bảo "gia sư" cho nó luôn vậy chứ??

Trong đầu chợt hiện lên hình bóng cô đơn của con bé trên khán đài chiều nay, Sakusa rùng mình lắc đầu mạnh.

"Không nghĩ đến nữa. Đã nói như vậy rồi thì làm thôi. Cũng chẳng mất gì."

Yumi ngồi trên tàu điện thả hồn theo mây. Tiếng chạy êm ru bình thường luôn kéo hồn cô đi ngủ, giờ lại như từng tiếng nước nhỏ xuống từ nhũ đá rơi xuống mặt nước trong hang động, "toong toong" từng tiếng đánh mạnh vào thần kinh. Yumi chống tay lên cằm, đôi mắt nhìn vô định.

Hiện tại thì... cô không hi vọng về lời nói của vị đàn anh kia nữa. Cách đây mấy phút, cô vui mừng là thật, nhưng mà... Yumi hiểu rõ trình độ bản thân mình như nào.

Một lọn tóc đỏ tuột khỏi vai, xượt qua làn da mặt mỏng manh hạ xuống trước ngực. Trong đôi mắt xanh thăm thẳm phản chiếu một màu sắc rực rỡ như lửa cháy, cô gái khẽ đưa tay túm lấy áo. Mảng vải sơ mi trắng cùng chiếc cà vạt xanh bị túm đến nhăn nhúm, hô hấp bất giác trở lên dồn dập.

"Nhiều lúc chán ghét bản thân mình vãi~~ Vô dụng vcl... Đến bóng chuyền cũng trượt rồi để đàn anh bổ túc cho. Haizzz... Mong anh ấy bỏ cuộc sớm. Chứ không lại khiến ảnh bực bội thì không hay..."

~~~~~ Chiều hôm sau ~~~~~

Komori mắt chớp chớp nhìn chằm chằm người bên cạnh. Anh vẫn không thể tin nổi là thằng cha "khiết phích" này sáng sớm đã gọi điện rủ anh đi... chơi bóng?

Komori nuốt nước bọt hỏi lại lần thứ 3, Sakusa hằn học trả lời, nghe là biết mình sắp hết kiên nhẫn.

-Ơ... Đi tập bóng thật à?

-Ừ!

Anh trai tóc nâu càng hoang mang. Thường thì cuối tuần, Sakusa sẽ lựa chọn chết dí trong nhà bất kể trời đẹp hay trời xấu. Không thì phải có việc gì quan trọng lắm lắm lắm lắm như cỗ bàn, hội họp các kiểu nó mới chịu ra ngoài. Ai cũng biết Sakusa ghét vi trùng vi khuẩn + đám đông mà, và thứ Bảy cả Chủ Nhật thường là lúc đông người cả không khí lắm khói bụi nhất (nhà nhà lái ô tô về quê, đi phượt, đi du lịch, v.v...).

Vậy mà hôm nay, Komori hướng Sakusa đã đi lên trước từ lúc nào, cả hai vừa rẽ sang con đường trên đê, nó lại rủ anh ra bờ sông chơi bóng??? щ(゜ロ゜щ)

Sakusa - người đang được nhắc đến trong lo lắng - chậm rãi bước trên đường đất, cảm giác ghê tởm thấm đến từng tế bào da. Anh có chút hối hận khi đến đây rồi.

"Bẩn hết mẹ giày!" Anh thanh niên cọc cằn. Đám kiến bọ bò trên đường cũng khiến Sakusa ghét bỏ."Mà suốt từ bao giờ chỗ này chưa lát đá à? Không thì ít nhất cũng rải nhựa chứ?!?!!!"

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một màu đỏ bay phấp phới. Dưới lớp khẩu trang, chàng trai môi mỏng không hay biết mà nhếch lên. Tâm trạng cũng hoà hoãn một chút.

Komori nheo mắt. Là anh ảo giác hay Sakusa đang đi về phía bạn gái đứng cạnh cái cây ngô đồng đằng kia ấy nhỉ? (゜o゜;)

Trước cái há hốc mồm của Komori, Sakusa thong dong đi đến. Anh cẩn thận bước xuống từng bậc thang. Bên dưới bãi bồi rộng vừa một cái sân bóng, Yumi đã đứng đợi sẵn.

Komori: Ôi giời ơi dì ơi, chú ơi!!! Sakusa nó có bạn gái!!!!!!ヾ(*'O'*)/

(*) Không rõ Sakusa là anh họ hay là em họ của Komori. Trong đây Rio để là "em họ". Ai biết xác nhận hộ mị nhé. ^^

Moe đang ngồi trên băng ghế cạnh gốc cây liền nghếch mặt lên. Lọt vào đôi mắt là "anh trai chơi bóng hay nhất trường" lướt qua như gió, đi thẳng xuống chỗ con bạn thân đang co rúm lại. Moe kinh ngạc không kém Komori. Cả hai giờ đang làm nền cho đôi trai gái tóc đen tóc đỏ. Hai anh chị nhìn đối phương, rồi lại nhìn hai đứa kia cách đó không xa. Đôi mắt híp lại, hai tay xoa vào nhau, miệng cười đê tiện.

SHIPPPPPPPPP!!!!! SHIP ĐÊ!!! SHIPPPPPP!!! ❤️(> ਊ <)❤️

Trái ngược với sự kích động như thấy đồng hương của Moe và Komori, Yumi đang sợ đến chết. Sakusa nhìn xuống cô như con sư tử nặng tạ tám (180kg) nhìn con chihuahua nặng một cân hai (1,2kg), mái tóc đen của anh bị gió thổi qua, lộ ra đôi con ngươi đen tối như tiền đồ của cô vậy.

-Ch... Chào buổi chiều, Sa... Sakusa-senpai. - Yumi lắp bắp.

Cô không nghĩ là anh ta lại đến đúng giờ như vậy. Tưởng anh ta nói chơi thôi. Cũng may mà đến sớm trước 10', không thì mất mặt lắm.

Sakusa gật đầu coi như chào hỏi. Anh nhìn qua trang phục hôm nay của đứa "học sinh" mình.

Tóc buộc thành đuôi ngựa cao sau đầu. +10₫. Áo thun trắng vải cotton dễ thấm mồ hôi. +10₫. Quần vải đen dài qua đầu gối một chút. +1...

"Ơ từ từ! Quần vải dài qua đầu gối??" Sakusa mắt hơi mở. "Trời thì nóng, song tí nữa còn vận động thì mặc quần dài làm gì???"

Tuy không quá hài lòng với cái quần dài của cô gái, Sakusa đành bỏ qua. Ít nhất cô ta cũng đi giày thể thao.

Moe và Komori như đôi bạn tri kỷ thất lạc lâu năm, cả hai giờ đang cùng nhau "nhậu" với gói bim bim to vật của Moe và 2 chai trà xanh Komori mang đi.

-Sợ thật! - Komori cười hơ hớ. - Anh đíuuuu thể tin nổi là thằng kia lại đi "ôn thi" cho người khác đâu. À mà anh là Komori Motoya. - Anh trai đưa cái chai ra cụng.

Moe cụng lại, miệng cũng tủm tỉm.

-Hanamiya Moe, em là bạn đứa tóc đỏ kia. - Cô gái hất mặt với Komori. - Ship không anh?

-Chả ship thì sao em? - Komori đưa chai nước lên "dô!"

Bốn con mắt cùng nhìn xuống đôi chim ri đang khởi động trên nền cỏ, cùng có cảm giác con mình đã trưởng thành. (っ˘̩╭╮˘̩)っ

Moe vấy vẫy tay với Yumi, con bé khó hiểu đến đần người. Càng khó hiểu hơn khi có anh nào lạ hoắc bên cạnh Moe cũng vẫy tay chào cô? Yumi quay sang hỏi Sakusa khá quạu vì thằng bạn mình làm trò con bò.

-Sakusa-senpai, kia... là bạn anh à?

Sakusa ậm ừ. Giờ anh mới để ý là con bé hôm nay không đi một mình. Anh liếc khuôn mặt xinh đẹp bên dưới. Cũng thông minh ra phết đấy nhỉ? Biết gọi bạn đi cùng. Anh đánh giá cao sự cảnh giác của nó.

-Chờ một chút. Tôi đi thay giày.

Sakusa lại đi lên chỗ Komori đang ngồi khoanh chân trên băng ghế, nhìn anh bằng ánh mắt gian tà.

Moe thấy Sakusa liền chào hỏi. Anh thanh niên lần này không bơ nữa mà gật đầu.

Moe đã được diện kiến sự sạch sẽ trong truyền thuyết của vị đàn anh siêu cường đội bóng chuyền. Sakusa huých huých cái túi vải mình đang cầm vào vai Komori, ý bảo "Mày ngồi lui ra." Moe biết đường dịch ra bên phải cho Komori xích mông về chỗ cô. Ngay sau đó là một loạt hành động "sát trùng, khử khuẩn" như mây trôi nước chảy.

Sakusa lấy ra một cái găng tay(??), đeo lên rồi lấy một lọ nước rửa tay dạng xịt nhỏ xịt mấy cái. Tiếp theo rút một tờ khăn ướt lau sạch chỗ ghế bên ngoài. Mày anh cau lại khi thấy mặt khăn bám mấy mảng đen xám nhàn nhạt. Sau đó từ trong túi vải lôi ra một cái khăn vuông màu xanh nhạt trải xuống ngay ngắn, rồi mới... đặt mông lên ngồi.

Komori: (ー_ー゛)

Moe: ヘ(。□°)ヘ

Sakusa để túi xuống chỗ mình vừa lau, đôi giày "chuyên dùng cho bóng chuyền ngoài trời" được anh mang lên, cũng không quên lấy một túi giày mới tinh khác cho đôi giày mình đang đi vào.

Xong xuôi đâu đấy, anh thanh niên đứng dậy, đặt gọn đồ về chỗ của mình rồi mới chạy xuống dạy học. Komori vỗ vỗ vai Moe vẫn đang sốc không ngậm được miệng. Anh thở dài. Khiến người ta có biểu cảm như vậy, đúng chỉ có "Sakusa Kyoomi". ⟵(๑¯◡¯๑)

~~~~~~~~

Yumi đứng nghiêm đối diện với sensei của mình hôm nay, Sakusa đã tháo khẩu trang mấy phút trước. Yumi một lần nữa được chiêm ngưỡng khuôn mặt hoàn chỉnh của đàn anh. Và cũng một lần nữa cô chẳng quan tâm lắm. (• ▽ •;)

Sakusa đánh giá sơ bộ đứa học sinh, giáo án anh soạn sẵn từ tối qua rồi. Anh tin vào trình độ của mình. Giờ anh cần nâng cao trình độ con bé kia thôi.

Giọng nói trầm trầm của chàng trai cất lên, Yumi bị Sakusa bắt ngẩng đầu. Cô cố gắng sốc lại tinh thần, ý chí được hai người ngồi cách đó không xa cổ vũ mạnh mẽ.

-Từ giờ cho đến hôm thi lại còn bao ngày cô chắc biết.

-Dạ. Một tháng ạ. - Cô gái nhắc lại lí nhí.

-Nội dung thi chắc vẫn như mọi năm với khối 10. - Cái này gia sư Kyoomi đã tìm hiểu kỹ.(:3) - Ba tuần đầu, cô sẽ học các kỹ năng cần thi. Phát bóng, đệm bóng, chuyền bóng liên tiếp trong ba tuần. Trước mỗi buổi sẽ ôn lại kỹ năng trước đó. Tuần cuối cùng sẽ tổng hợp và thi thử.

Không ngoài dự đoán, mặt con bé đối diện xám ngắt. Anh gia sư mặc kệ bạn Yum chưa ổn định mà đã bảo cô đi khởi động.

Moe cũng rõ quy trình liền đứng dậy chụm tay hét to.

-Senpai!!! Anh bảo nó khởi động kỹ vào!!! Hít đất, lên xà nữa!!!

"Bạn bè như đầu bờ!!! (•‿•)" Yumi sau lưng Sakusa dơ lên ngón giữa. Komori bên cạnh cười lăn. Anh vớ vội cái điện thoại trong túi quần lên và bật quay video.

"Khoảnh khắc này hiếm vcl! Phải quay lại mới được!" Komori • linh hồn camera man nhập • Motoya.

Sakusa nghe thấy khá hợp lý, bạn Yum yêu quý thành công thở như chó sau 20' khởi động. Thấy Sakusa đã đi ra chỉnh lại lưới bóng, Yumi khẩu hình với Moe đang cười khi thấy người gặp hoạ.

"Mẹ mày con chó! Nhớ mặt bố! Anh ý có bắt tao hít đất đâu!" Yumi kiêu ngạo chống tay.

Komori nhìn hai cô gái từ khoảng cách xa thế cũng hiểu được ý nhau. Đợi Yumi bị Sakusa gọi đi phát bóng, Komori liền quay sang hỏi.

-Bạn em nói gì thế?

Moe bụm miệng cười.

-Nó bảo Sakusa-senpai không bắt nó hít đất như em nói ấy.

À~~~ Komori hiểu ra. Hít đất hay lên xà là một động tác bổ trợ nhằm tăng cường lực cho cơ tay, rất có ích cho việc phát bóng nếu lực tay yếu. Mà anh nghĩ bạn Zenverni kia không hít đất nổi đâu. Komori nhìn Yumi đang được Sakusa chỉnh lại tư thế phát bóng.

Nhớ không nhầm thì nữ phát bóng thấp tay nhỉ? (ㆁωㆁ)

Mà thôi. Anh chém gió tiếp với Moe-chan đây. ( ꈍᴗꈍ) Lúc nào nó hú thì anh ra. Giờ kệ mẹ mày. :)))

~~~~~
Kỹ thuật phát bóng thấp tay được Itachiyama chọn làm kỹ thuật thi đầu tiên trong phần thi hết môn bóng chuyền của nữ khối 10. Nó cơ bản chia làm bốn giai đoạn: chuẩn bị, tung bóng, đánh bóng, kết thúc. Sakusa đã thử hỏi Yumi xem cô còn nhớ cái gì về kỹ thuật lúc được dạy không. Câu trả lời làm anh tức gần chết. :)))

Cái thứ học trước quên sau!!! :))) (Đúng rồi! Anh ấy đang nói bạn đấy!)

Sakusa hít thở trấn định lại bản thân.

-Mà cô thuận tay nào? - Omi-Omi sensei chợt nhớ ra điểm quan trọng.

Nói đến cái này, Yumi lại hơi tự ti.

-Tay trái ạ. :((

Anh gia sư trầm ngâm. Bất ngờ đấy. Anh không nghĩ con bé thuận tay trái. Trong đầu Sakusa liên tưởng trực tiếp đến Ushijima.

-Thế thì đầu tiên là đứng thẳng với chân phải ở phía trước, mũi chân vuông góc với đường biên và hướng về lưới, chân trái ở phía sau cách chân trái một bước chân. - Sakusa hơi khuỵu gối. Anh thuận tay phải chân phải lên không quen tư thế này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net