Chapter 1: [IwaOi] "I just really need to have you here right now

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rating: General Audiences  

Archive warning: Creator chose not to use archive warning

Rating: M/M (Male/Male)

Fandom: Haikyuu

Relationships: Iwaizumi Hajime/Oikawa Tooru (Những couple khác sẽ được cập nhật sau)

Translator's note: Cái drabble này thiệt ra dài chết luôn í ; - ; Nhưng mà bù lại nó khá dễ dịch hơn =))) Vì thế năng suất của tớ sẽ cao hơn một chút!~ Vì có quá nhiều couple đi, nhưng chủ yếu đợt này vẫn là quà tặng cho Quai Quai yêu dấu *hun hun* (a.k.a whitleigh2000) Chúc cô đọc truyện vui vẻ, dù nó ngắn với không hay như one-shot được (vì là drabble mà :v ) Mà luôn nè, cái drabble này là cả 1 series, nhưng cái chuyện tui hứa với cô sẽ tặng fic là khác nữa nhé! 


~o0o~


"Xin chào?" Iwaizumi trả lời cú điện thoại, cố giữ giọng trầm thấp và bình tĩnh. Hắn ta cố biện hộ cho bản thân rằng mình cần vào nhà vệ sinh một chút thôi để trả lời cuộc gọi, và mặc dù vị giáo sư kia chắc hẳn đã nhìn thấy rằng hắn không hề tỏ ra bất cần chút nào. Đó là vì Oikawa đã gọi đến, và cậu ta thì chưa bao giờ liên lạc giữa bài giảng."Mọi thứ có ổn không?" Hắn ta hỏi và ngấu nghiến hai môi như một thói quen xấu trong lúc chờ đợi. Oikawa vẫn tiếp tục với âm thanh yên lặng thăm thẳm, dường như âm thanh duy nhất có thể phát ra từ bên kia chính là hơi thở của chính cậu ta, nhưng Iwaizumi vẫn kiên trì hỏi lại "Tooru?"

"Tớ xin lỗi." Oikawa khẽ lẩm bẩm rồi hít một hơi thật sâu, "Cậu có thể đến đây chứ?"

"Ngay bây giờ?"

Oikawa khẽ ấp úng

"Nếu được. Tớ rất cần cậu ở đây, ngay bây giờ."

Iwaizumi không hỏi thêm gì nữa, hắn ta khẽ gật đầu, rồi im bặt, loay hoay trong túi tìm chiếc tai nghe. Hắn ta cắm ngay chúng vào máy để có thể vừa nói chuyện với Oikawa và cùng lúc nhắn tin cho Hanamaki rằng hắn sẽ không quay trở lại lớp học và nhờ vả tên kia lo liệu mọi chuyện giúp.

Hắn ý thức quá rõ cuộc gọi này có ý nghĩa gì. Đây không phải là lần đầu, cũng chắc chắn không phải lần cuối Oikawa gọi hắn như vậy, van nài hắn đến bên cậu.

"Ông trốn học à?"

Oikawa hít một ngụm không khí, ngập ngừng trước khi trả lời "Có lẽ."

"Tui sẽ đến chỗ ông trong vòng hai mươi phút nữa. Thế ông muốn bắt đầu thút thít khóc hay đợi tui?"

"Iwa-chan, cậu thiệt ác quá!" Oikawa rít lên và khóe môi của Iwaizumi bất giác cong lên thành một nụ cười đắng chát. Hắn ta chắc hẳn rất xấu xa trong mắt cậu, nhưng hắn cũng biết đôi khi đó là cách tốt nhất để xoa dịu Oikawa, đôi khi đó là cách khiến Oikawa suy nghĩ mọi thứ sáng suốt hơn, nhận ra chuyện gì thật sự đang diễn ra và cuối cùng nở nụ cười mà Iwaizumi luôn muốn nhìn thấy ở tên quái gở này; mặc dù hắn ta chẳng bao giờ thừa nhận điều đó.

Hắn biết Oikawa sẽ chẳng nói về chuyện gì mới mẻ cả. Hắn biết chính xác mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào. Chỉ đơn thuần là một cuộc chia tay vì Oikawa đã dành quá nhiều thời gian cho việc tập luyện. Cậu ấy sẽ phàn nàn và trách móc rằng sẽ chẳng tìm được ai có thể hiểu được mình cả. Và một cái ôm, sau cùng luôn là thứ làm con tim Iwaizumi như muốn vỡ tung ra, một lần nữa và một lần nữa.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục tán gẫu với cậu suốt dọc con đường đến nhà Oikawa. Hắn chỉ cúp máy đúng một lần duy nhất, trước khi mở cánh cửa và bắt gặp Oikawa với một gương mặt buồn rười rượi. Oikawa chờ đợi giây phút mà hắn ta cởi được giày ra và tiến lại gần cậu, rồi không một lời nào vòng tay mình xung quanh Iwaizumi, rồi trút một tiếng thở dài vô hạn

"Tại sao không ai chấp nhận con người thật của tớ?" Cậu lầm bầm, và dường như Iwaizumi có thể cảm nhận được chút mỉa mai qua cái bĩu môi của cậu.Tại sao tất cả đều hẹn hò với tớ chỉ vì vẻ ngoài và vì tớ giỏi bóng chuyền, nhưng rồi cuối cùng đá tớ cũng chỉ vì bóng chuyền? Chẳng phải đó là một phần trong tớ mà họ thích sao? Tại sao họ lại muốn tớ phải chọn họ, mà không phải là cuộc đời tớ? Cậu rên rĩ, cánh tay lại siết chặt quanh người Iwaizumi hơn.

Iwaizumi hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, luồn tay khẽ vỗ vỗ tấm lưng của Oikawa.

"Ông xứng đáng mọi thứ tốt hơn." Hắn ta khẽ thì thầm vào tai Oikawa, và đã biết bao lần hắn nói như thế này "Tôi biết có lẽ sẽ khó khăn, nhưng cố gắng đừng nghĩ về cô ấy nữa. Nghe tôi nói không?" Rồi hắn lại kéo tay về một chút, đặt chúng lên khuôn mặt của Oikawa, đôi mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào cậu. "Ông xứng đáng mọi thứ tốt hơn nhiều."

Những gì hắn nhận lại được chỉ là một nụ cười buồn của Oikawa

"Ước gì tớ có thể tìm được ai đó như cậu."

"Đừng đòi hỏi quá nhiều, Shittykawa." Iwaizumi khẽ cười, luồn tay vào mái tóc mềm mượt của Oikawa. Nụ cười pha lẫn chút gượng ép, chút buồn bã và đăng đắng; đôi mắt thể hiện từng nét cảm xúc nhưng đôi mắt của Oikawa khép chặt nên hắn chẳng thể nhìn thấy được gì, chỉ có nụ cười nhẹ của cậu lặng lẽ hòa lẫn với âm thanh tuôn ra từ cổ họng của Iwaizumi. Đôi lúc hắn ta lại tự hỏi, tại sao thế giới lại có thể tàn nhẫn đến thế, tại sao Oikawa lại cần đến một ai đó, ai đó giống hệt như Iwaizumi nhưng không phải là hắn. Ai đó với nụ cười đáng yêu hơn, có lẽ, với giọng nói ngọt ngào hơn, ai đó sẽ rời bỏ Oikawa một lần nữa vì họ không có nhiều thời gian bên nhau.

"Ông sẽ tìm được ai đó. Người sẽ không ra đi như thế này." Hắn ta lại bắt đầu nói với chất giọng trầm thấp, và khi Oikawa mở mắt ra, hắn nở một nụ cười.

"Cậu cũng vậy, Iwa-chan. Tớ tin chắc sẽ có cô gái nào đó sẵn lòng yêu cậu cho dù cậu luôn tỏ vẻ cực kì cau có và đáng ghét" Cậu nở một nụ cười còn Iwaizumi chợt đảo mắt trong vài giây ngắn ngủi.

"Để xem" Hắn thì thầm và thở dài. Đương nhiên là vì hắn ta vốn dĩ đã tìm được "ai đó" rồi. Chỉ là ai đó vẫn chưa biết được điều đó thôi. Và có lẽ người đó cũng chẳng bao giờ biết được.

Iwaizumi luôn muốn nói điều đó cho Oikawa, mặc dù, hắn ta muốn thú nhận tất cả mọi thứ khi cậu nở nụ cười, khi cậu nhìn thẳng vào đôi mắt Iwaizumi, những khoảnh khắc thật ngắn ngủi như lúc họ ôm nhau thật nhẹ hay thức trắng cả đêm cuộn tròn mình dưới tấm chăn. Nhưng như một con đê chắn ngang cổ họng, hắn chẳng bao giờ để lọt một âm thanh trôi tuột ra khỏi cuống họng của mình.

Một lần nữa, Iwaizumi ngắm nhìn Oikawa với nụ cười rạng rỡ trên đôi môi cậu rồi lại suy nghĩ, tại sao thế giới có thể tàn nhẫn đến thế.



Author's note: Xin lỗi, Iwaizumi :/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net