#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó mưa rào. Một cơn mưa mùa thu mát mẻ và nhẹ nhàng.

Tôi rảo bước đến trường với chiếc dù lộp bộp tiếng mưa bên tai, thầm nghĩ Hôm nay sẽ rất vui đây.

Càng nghĩ tôi lại càng vui, cứ thế cất bước thật nhanh đến trường trong cơn mưa đầu mùa.

Tôi là một người không thật sự cố gắng làm một cái gì đó, chỉ đơn giản là vì tôi cảm thấy không có hứng thú và cuốn hút. Tôi đã luôn tự hỏi rằng Tại sao con người luôn cố gắng làm một thứ gì dó thật vô vị như vậy? cho đến khi tôi gặp được chàng trai ấy.

"Chào buổi sáng Kenma" Tôi nhoẻn miệng cười một nụ cười thật tươi và rạng rỡ.

"Ồ chào cậu"

Chàng trai với mái tóc hai tone vàng đen khá nổi bật giữa đám đông trong trường liền khiến tôi nhận ra rất nhanh khi vừa đặt chân vào cổng trường.

Tôi chạy lại gần cậu ấy và đi song song. Người con trai bên cạnh tôi tên là Kozume Kenma, tôi và cậu ấy vốn không hề quen biết nhau cho dù chúng tôi có học cùng lớp đi chăng nữa.

"Nè Kenma, cậu đừng có chơi game nữa được không vậy?"

"Bíp bíp bíp"

"Haizz" Tôi thở dài chán nản.

Kenma là người rất thích chơi game, có thể nói là một người nghiện game. Cậu ấy không làm gì trong các giờ giải lao ngoài việc lôi chiếc máy chơi game bảo bối của cậu ấy ra.

Đó cũng là lý do tôi và cậu ấy không quen biết nhau dù cả hai học cùng lớp.

Chúng tôi vừa cùng nhau đi đến lớp vừa nói chuyện. Nói thì là vậy nhưng thực ra chỉ mỗi tôi nói thôi.

Kenma cậu ấy khá là không ưa tôi.

Tôi là một người rất ít khi bắt chuyện với người khác kể cả gia đình mình. Nhưng cho đến khi gặp cậu ấy, tôi dường như nhận ra một mặt khác của mình.

"Nè lát cậu cho tớ đi ăn cơm trưa với nhé"

"Ừ tuỳ cậu"

Kenma cậu ấy rất lười nói chuyện. Hoặc có thể là do cậu ấy không muốn nói với tôi.

Vì rất ít khi Kenma nói quá nhiều từ nên để dễ nói chuyện tôi đã dùng những câu hỏi 'Có/Không' khi nói với cậu ấy.

Trưa hôm đó, tôi cùng cậu ấy đi lên sân thượng ăn bento. Tôi là kiểu người khi ăn cơm sẽ không mở miệng bắt chuyện nên bữa trưa đó khá yên lặng.

Ăn xong tôi liền hỏi Kenma "Kenma này, chiều đợi tớ nhé"

"Tại sao?"

"Huh-thì tớ muốn về cùng cậu thôi mà"

"Sao phải đợi?"

"Ah-ý cậu là tớ làm gì mà phải nán lại á? Thì tớ phải đi cầm đồ giúp giáo viên một lát"

"Ừ, cậu có thể tự về mà?"

"Um...cậu về với ai hả? Hay do cậu không muốn ở lại lâu?"

"Cả hai"

"Oh...vậy thôi. Mai chúng ta lại về chung cũng được haha" Tôi cười cho qua.

Lạnh lùng quá đó...

Do dọn chút đồ nên tôi đi chậm hơn cậu ấy một chút. Cứ ngỡ cậu ấy sẽ đợi mình nhưng tôi nhầm rồi.

Khi về lớp học, tôi nhìn ngay về phía Kenma đang ngồi. Cậu ấy đã yên vị ở đó có vẻ như được một lúc rồi.

Dù sao tôi cũng quen với việc bị bơ rồi.

Tôi về chỗ của mình và ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ. Vì ngồi cạnh cửa sổ nên thú vui mỗi khi bị bơ hoặc nhàm chán của tôi chính là nhìn ngắm bầu trời.

Bầu trời thật xanh, những đám mây bồng bềnh trôi nổi trên trời, từng cánh chim bay lượn tự do trên đó. Một thứ yên bình, lẳng lặng như vậy ai lại không thích. Thật khó tin là chỉ mới sang nay bầu trời còn hơi âm u do mưa.

"Kenma này, cậu đánh được con Boss đó chưa?" Cô bạn bàn trên quay xuống hỏi Kenma.

"Tớ đang đánh, vì Y/N hỏi tớ quá nhiều nên tớ khó tập trung vào việc dùng skill chính xác được"

"Oh..tớ mới đánh xong vào hôm trước. Nó thật sự quá khoẻ, tớ đã mất gần 2 tiếng để giết được nó đấy"

"Tớ biết, tớ đã chết hơn 10 mạng với con Boss này rồi đây"

"Haha cố lên nhé" Chisin sờ đầu Kenma rồi quay lên.

Cậu ta sờ đầu Kenma kìa? Tại sao cậu ấy không có phản ứng gì vậy? Cậu ấy thấy bình thường ư? Nhìn qua cũng đủ biết cậu ấy thích việc được sờ đầu rồi. Tại sao khi mình chỉ vô tình động vào tóc cậu ấy mà phản ứng khác một trời một vực vậy?

Một loại suy nghĩ hiện ra trong đầu Y/N. Cô thẫn thờ vài giây.

Cậu ấy hẳn phải thấy mình phiền lắm.

Tuỳ tiện kết luận một câu như vậy sẽ khiến cho Y/N cảm thấy bình tĩnh hơn nhưng đó chỉ là cô nghĩ. Sau các tiết học tiếp theo, Y/N theo thói quen liền ngồi một chỗ và thẫn thờ nhìn bầu trời.

Cậu ấy hẳn phải thấy mình phiền lắm...

Câu nói cứ liên tục lặp lại trong đầu cô khiến cô cảm thấy có chút bực mình.

Tiết cuối cùng đã đến, đó là tiết Toán. Thầy dạy Toán là một người rất nghiêm khắc và dễ nổi giận.

"Em Kozume đứng lên trả lời câu hỏi này cho tôi"

Kenma cậu ấy toang rồi. Sẽ ổn mà phải không?

"Đáp.án.là.x=45"

Một giọng nói be bé và thủ thỉ vang lên đủ để cậu bàn dưới nghe thấy.

"X=45?"

"Tôi còn nghĩ cậu sẽ không làm được. Dù sao thì trông cậu không hề tập trung chút nào"

Kenma thò tay lên vỗ vai Chisin và nói cảm ơn.

Mọi hành động đều lọt vào mắt Y/N, dù sao thì ngồi khác dãy lại còn là bàn dưới nên không muốn nhìn cũng phải nhìn. Tim cô bỗng đập lệch một nhịp. Sự đau đớn này là gì đây?

"Y/N.nè!"

Một tiếng gọi bé bé từ phía trên phát ra.

"Ừ? Có gì à?"

"Ha.ha.ăn.kẹo.không?" Wakon từ bàn trên ném cho cô một cái kẹo.

". . ." Cậu bạn này hỏi người ta như vậy. Cho dù bạn có muốn hay không cậu cũng sẽ đưa.

Thật lạ lùng và thần kinh mà.

Tiết Toán kết thúc trong êm đềm, Kenma cất sách vở và ra ngoài cửa đợi.

Cậu ấy đang đợi mình à?

Cô đã vui vẻ nghĩ như vậy rồi chạy thật nhanh đi cất đồ giúp cô Văn sau đó dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ để về với cậu ấy.

Đến cửa lớp thì cô hơi sững người.

Kenma không phải là đợi cô. Mà là cậu ấy đợi Chinsin.

Oh...vậy là có lý do thứ ba rồi 'bàn về game' nhỉ?

Cô cất sách vở vào cặp và cất bước ra về.

Lúc tôi vui thì trời lại mưa, lúc tôi buồn thì trời lại nắng.

Lạ lùng thật đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net