Lucky card 2023

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc mừng năm Quý Mão 2023! Haji xin chúc tất cả độc giả cùng tác giả thân yêu có một năm 2023 vui vẻ, ấm áp bên gia đình và người thân nhé. Cảm ơn mọi người, chúc tất cả có một năm thật may mắn.

This is for hazelue 

____________

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.

Karasuno thua rồi. Tỉ số hiệp đấu cuối cùng là 25 - 23 nghiêng về những chú hải âu Kamomedai.

Cao trung Karasuno dừng chân tại vòng tứ kết của giải mùa xuân năm nay.

"Tất cả nhớ kiểm tra đồ đạc trước khi rời đi đấy. Kiyoko, nhờ cậu cầm giúp túi đồ của Hinata."

À.

Hinata Shouyo đã phải dừng bước tại hiệp đấu quan trọng vì sốt cao. Không một ai nhận ra rằng con quạ nhỏ đang hứng khởi bay lên đã phải đáp đất một cách thảm thương chỉ vì một cơn sốt nặng.

Tất cả đều im lặng.

Tsukishima cũng im lặng. Kageyama cũng im lặng. Yamaguchi cũng yên lặng.

Năm hai, năm ba, cả đội trưởng cũng đều im lặng khi rời khỏi sân đấu.

"Agh.. nhìn chả vui chút nào."

"Samu, Suna. Đi thôi. Kita-san gọi chúng ta rồi kìa."

"Ừ."

Suna vẫn dựa hai tay vào bục của khu vực quan sát. Đôi mắt tinh ranh của loài cáo dõi theo bóng lưng cao cao của cầu thủ chắn giữa 1m90 thật lâu.

Anh không biết tại sao nữa.

Suna Rintarou chỉ biết rằng khi anh đến xem vào giữa hiệp đầu tiên, đôi mắt này chỉ nhìn vào bóng lưng của cậu trai năm nhất tóc vàng.

7:47 p.m

"Các em nhớ đường rồi chứ? Hãy đi tuyến xe này, sau đó đi bộ thêm một quãng để đến chỗ của Hinata và Yachi nhé."

Ba đứa nhóc năm nhất gật đầu sau khi đã nghe lời chỉ đường của thầy Takeda. Trong khi di chuyển, Tsukishima đã nói với Yamaguchi rằng cậu và tên Vua kia đi trước. Bản thân sẽ đi dọc khu phố này trước khi đóng gói di chuyển về Miyagi vào hôm sau. Cậu bạn tóc xanh gật nhẹ đầu, sau đó chạy lên kéo cậu chuyền hai đang lơ ngơ đi về chỗ điểm dừng xe bus cần đi.

Tsukishima đứng tại chỗ một lúc lâu trước khi rảo bước trên tuyến phố phủ đầy ánh đèn màu vàng nhạt.

Đêm nay lạnh thật đấy.

Vừa đi vừa nghĩ, chàng trai tóc vàng liền kéo cái khăn quàng cùng cái chụp tai lên cao hơn chút rồi bước đi nhanh hơn. Tạt vào cái máy bán nước gần đó, cậu chọn cho mình một chai trà Oolong vẫn còn ấm. Trong lúc ngó nghiêng nhìn xem xung quanh có cửa hàng bánh ngọt nào không, ánh mắt chắn giữa nhìn thấy bóng hình không lạ mà cũng chẳng quen.

Cái dáng người hay cúi đấy.

Quả tóc màu nâu hơi tủa ra.

Đôi mắt lười biếng, sắc sảo như loài cáo.

"Anh có phải là số 10 của Inarizaki không?"

"Eh?"

"Cậu là ai?"

"Cảm ơn vì anh đã đánh trúng quả bóng vào chỗ tôi cần."

Gợi được chút nào không?

Suna nghe đến cái câu này thì chợt nhớ ra. Cái chất giọng đậm sự cà khịa, châm chọt khiến bao đối thủ cay cú. Đến cả "Guess Monster" Tendou Satori cũng phải phát tiết trên sân.

Và giọng nói đó đã đi bộ vòng quanh tâm trí của chàng chắn giữa Inarizaki mấy ngày nay rồi.

Nở nụ cười nhàn nhạt, Suna quay đầu nhìn về phía cậu năm nhất đang nhếch miệng cười ngạo nghễ kia.

"Xin chào."

"Không ngờ gặp được cậu ở đây đấy."


Tối hôm đó, Suna và Tsukishima đã cùng nhau nói chuyện trên chiếc xích đu tại một công viên gần đó. Bầu không khí ban đêm của Tokyo tuy không lạnh bằng Miyagi, nhưng Tsukishima có thể thở được một làn khói trắng mỏng. Hai người bọn họ sau khi châm chọt nhau đủ điều đã cùng nhau đi dọc tuyến đường này trò chuyện và tán gẫu như những người bạn thân vừa mới gặp lại nhau sau thời gian xa cách.

Tsukishima vặn chai trà Oolong và nhấp một ngụm thứ nước hơi ngòn ngọt nhưng vẫn có chút đắng ở hậu vị. Cơn khát qua đi, cơn đói ập đến. Tay cậu lần mò trong túi đồ vừa mới mua, lấy ra gói bim bim rong biển. Sau khi xé túi, cậu lấy đôi đũa dùng một lần được tặng kèm ra và dùng đôi đũa gắp miếng khoai tây. Vừa cắn vừa đung đưa thân hình trên chiếc xích đu vốn hơi cũ kĩ, Tsukishima ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao của thành phố hiện đại.

Suna ngồi bên cạnh chàng trai đeo kính, tay trái của anh cầm điện thoại lướt kho ảnh quý giá mà anh cất công chụp. Liếc mắt nhìn Tsukishima đang thả hồn theo bầu trời, Suna im lặng giơ máy lên và bấm vào nút chụp ảnh. Có một điều mà chàng trai cáo này không hề để ý.

Máy ảnh chưa tắt flash.

"Ow!!"

Tsukishima bị luồng sáng từ ánh đèn flash chiếu vào khiến mắt cậu phải nhăn lại vì khó chịu. Quay đầu nhìn thủ phạm bên cạnh, ánh mắt cậu như muốn dùng đôi đũa đang ăn đâm thẳng vô cổ họng tên chết tiệt kia.

Trong khi đó thủ phạm chụp lén chỉ cười ranh mãnh, cất tấm ảnh quý giá vào một album đặc biệt và giấu điện thoại đi khi Tsukishima nhào đến để cướp lấy điện thoại, hòng mong xoá đi cái bức ảnh đáng xấu hổ đó.

Sau một hồi vật lộn, cả hai chắn giữa đều đứng dậy khỏi xích đu và đi bộ về khu trọ của Tsukishima đang ở. Đáng lẽ cuộc vật lộn sẽ kéo dài nếu như đội trưởng Daichi không gọi để bảo cậu năm nhất phải về để chuẩn bị cho chuyến xe ngày mai.

Đi song song nhau, bầu không khí yên lặng như tờ. Đôi chân vẫn bước đều, làn hơi vẫn thở ra đều đặn. Tay đút vào túi, một tay vẫn xách túi đựng bánh ngọt vừa mới mua được. Đi được một đoạn, Suna bắt đầu lên tiếng để phá vỡ sự im lặng.

"Tôi đã xem trận đấu của các cậu. Khá là vui khi thấy các cậu đại bại."

"Cảm ơn. Chúng tôi cũng thấy rất vui khi đội của anh cũng đại bại đấy Suna-san."

... chưa được 3 câu đã nói móc nhau rồi.

"Cái cậu số 10 đấy bị sao à? Tôi thấy ở hiệp ba, nhóc đấy đã gục xuống giữa trận."

"À.. Đầu tôm ngu ngốc đấy bị sốt. Tụi tôi đã cử Yachi đi đến bệnh viện cùng. Chắc có lẽ là cũng về nhà trọ bọn tôi ở rồi."

"Yikes.. thật tiếc vì cậu nhóc đấy phải ra ngoài. Atsumu kể tôi nghe rằng biểu cảm của nhóc đó như thể bị cưỡng ép phải ngồi ghế dự bị vậy."

"Suna-san đây đang thăm dò tôi để tiếp cận đầu tôm à?"

Chắn giữa năm hai đang uống cà phê lon sau khi nghe câu đó liền suýt sặc. Suna đã đứng lại một lúc, cố gắng ngăn cơn ho và số cà phê đang ngậm trong mồm phun ra ngoài. Anh không muốn bị thằng nhóc bên cạnh cười đểu vụ này đâu.

"A-ai nói cậu vậy?!"

"Làm gì có ai. Anh hỏi vậy nên tôi tưởng anh hứng thú với quả cam biết đi đội tụi tôi."

Cha mẹ ơi.. trần đời chưa bao giờ Suna Rintarou muốn đập mặt vào cây cột điện nào đó để quyên sinh tại chỗ.

Bỏ qua về câu chuyện vừa rồi, Suna và Tsukishima đã một cuộc nói chuyện khá vui vẻ trên tuyến đường đi về. Họ nói về những cầu thủ trong đội họ. Đặc biệt là cặp song sinh Miya cùng bộ đôi dị hình được hai tên này cười đùa trong lúc nói chuyện. Có lẽ giữa họ có một sự tương đồng cân bằng, rằng mỗi khi đối phương nói, người còn lại có cảm giác đồng điệu đến lạ thường.

Suna kể cho cậu nghe về những lần hai anh em này đánh nhau cùng với sự bất lực của đội trưởng Kita Shinsuke. Tsukishima kể cho anh nghe về những lần Kageyama và Hinata luôn ở lại sau giờ tập và bị đội trưởng Daichi Sawamura mắng cho một trận cùng sự cười đùa của đội phó Sugawara Koushi.

"Tên Vua ngu ngốc cùng hầu cận của hắn luôn bị quật cho một trận. Tôi nghĩ rằng Suna-san sẽ không muốn bỏ lỡ đâu."

"Haha, nếu như vậy thì những lần hai thằng song sinh kia đánh nhau, chắc chắn cái mồm của cậu sẽ được việc đấy."

Họ tiếp tục nói về những điều khác. Âm nhạc, phim ảnh, những cuốn sách và chương trình học tập của năm nhất, năm hai. Dường như thời gian đang kéo dài cuộc nói chuyện này thêm một chút. Cái lạnh ban đêm cũng không thể cản bước được sự ấm áp và vui vẻ của hai chàng chắn giữa tài ba.

Có thể họ là những cầu thủ kiệm lời trên sân đấu và cả ngoài đời. Tuy vậy, cả Suna và Tsukishima đều thấy bản thân dường như cởi mở hơn khi bắt gặp và giao tiếp với người có cùng tần số và tính cách như mình.

Hơi khó đoán. Hơi cà khịa.

Họ thật sự giống nhau. Có lẽ bầu trời Tokyo đêm nay trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết, khi mà từng vì sao nhỏ đang lấp lánh một cách rạng rỡ.

10:23 p.m

"Cảm ơn vì đã đi cùng tôi về, Suna-san. Nói chuyện với anh làm tôi cảm thấy thoải mái hẳn."

"Không có gì. Cậu nên đi vào trước khi Tokyo trở nên lạnh hơn đi."

Tsukishima hơi cúi đầu chào Suna trước khi đi vào bên trong nhà trọ. Suna đứng đấy, tay vẫn đút vào túi áo khoác. Đầu ngón tay mân mê điện thoại.

Này.

"Trao đổi LINE đi."


"Bắt đầu với trận đấu vòng Tứ kết của giải mùa xuân 2014! Kính thưa tất cả mọi người, một lần nữa, chúng ta lại được chứng kiến cuộc tái đấu trùng phùng của hai đội hạt giống năm nay!"

Trên băng ghế ngồi dự bị, một thanh niên cao khoảng 1m90 đang ngồi buộc lại dây giày. Tháo cặp kính xuống và đeo kính thể thao lên, chàng trai ngoảnh đầu nhìn đồng đội mình. Tiếng huyên náo của cả nhà thi đấu Tokyo dường như đang vang vọng bên tai.

Này.

"Cảm ơn cậu vì đã chắn bóng đúng chỗ tôi cần."

Cậu quay đầu nhìn sang bên kia lưới.

Đây rồi, con người với điệu cười đáng ghét kia.

Cười mỉm trước điệu cười ngớ ngẩn, đôi chân bước đến tấm lưới bóng chuyền.

"Cảm ơn anh vì đã đánh bóng đúng chỗ tôi cần."

"Đội anh đã đến được đây rồi sao, Suna-san?"

"Ừ. Tụi tôi đã đến được đây rồi."

Tôi cuối cùng đã gặp được cậu rồi.

"Hiệp đấu chuẩn bị bắt đầu! Đội hình thi đấu hãy vào vị trí sẵn sàng!"

Tsukishima nhìn Suna, Suna nhìn Tsukishima.

Anh cười cười nhìn cậu.

Trước khi tiếng tuýt còi của trọng tài vang lên.

"Nếu như anh thắng, cậu đi hẹn hò với anh nhé?"

"Được."

Hai chắn giữa nhìn nhau, trong mắt họ nhìn bóng hình người kia với khát khao chiến thắng.

"Trận đấu Tứ kết của giải mùa xuân 2014, Cao trung Inarizaki vs. Cao trung Karasuno!"

Trận đấy xin chính thức được bắt đầu!

- 3:36 a.m 21/1/23

A/n: Cảm ơn vì đã đặt Request. Mong rằng sẽ đón được thật nhiều Request hơn nữa từ mọi người <3 Chúc mừng 2023!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net