1. Oikawa Tooru

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Tilter: Move on 

Warning: Không thể hiện nhiều lắm về khía cạnh cảm xúc nhân vật Oikawa Tooru nhưng cá nhân tôi thấy hơi OOC

______________________________

Đại đế vương của Aoba Johsai, rốt cuộc anh ấy đã từng yêu em chưa?'

Y/n im lặng một lúc

 Khó đấy

Một câu hỏi mà ngay cả em cũng không thể biết chắc chắn được câu trả lời. 

.

.

.

'Có chứ, đó quả thực là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời em đấy'

Nói dối

Cổ họng em như nghẹn ắng lại vậy, một chữ em cũng không thể cất lên

À

Y/n

 Chính bản thân em còn không có đủ sự tự tin để thốt ra những lời lẽ hoang đường như vậy được. 

Em ghét anh ta lắm

Em thực sự rất ghét anh ta lắm

Thôi nào 

Sao em lại buồn

Đừng có nói như vậy chứ

Con tim của em sẽ vỡ ra làm trăm mảnh nhất

Kết thúc buổi hẹn hò ngớ ngẩn bằng nụ cười trừ quen thuộc ấy

Em lại chạy trốn khỏi thế giới tẻ nhạt ấy

Một lần nữa. 

_______________________________

Em biết chứ

Một cuộc sống mới

Một căn phòng mới

Và một mối quan hệ mới

Nơi không bao giờ ấm áp được như cái cách anh đã từng 

Và em biết

Sẽ không bao giờ thay thế được đâu

Đừng cố gắng nữa

Tự mình tiến thêm một bước nữa thật không dễ dàng Tooru nhỉ

Anh trông thật vui vẻ và thoải mái làm sao 

Kể cả khi không có em kề bên

___

Em ghét anh 

____________________________________

Em chạy trốn sự hèn nhát bản thân mình, đến một con phố xa lạ

Không

Mà cũng chẳng xa lạ đến như vậy

 Vì có anh

..

Những thứ em đã chôn sâu từ đáy lòng

Kỉ niệm

Hòa cùng dòng người vội vã kia, nhưng không thể nào tan biến đi mất

- Em không thể tỏ ra như chưa từng có gì xảy ra cả, Tooru

Em lại chẳng ghét nơi này đến như vậy

Vì ít nhất, nó cho em cảm giác an toàn đến kì lạ

Ấm áp hoài niệm

Hơn cả những nhà hàng, rạp hát 

Nơi lạnh buốt đến lạ lẫm- nơi em được dẫn đến, trong đôi bàn tay của những chàng trai không phải anh 

Nếu không phải là Oikawa Tooru, thì không thể là ai cả

Em nhớ cửa hàng bánh ngọt trong góc phố ấy

Mặc dù anh đã từng rất bận 

Nhưng chúng ta đã đến đây cả nghìn lần rồi nhỉ

Và lại lần nữa

Theo thói quen

Trên tay em lại cầm 2 chiếc bánh mì sữa tự lúc nào

[ Vẫn luôn là món ăn yêu thích của anh ]

Và trở thành của em

Em không thể nào quên

Thật kì lạ nhỉ

.. 

'Cho cháu một cái loại này với ạ '

Tiếng bước chân dồn dập lấp đầy tâm trí em

Trước cửa tiệm

Anh đã đứng đó 

Em không thể nào kìm nén nổi sự bất ngờ tràn ngập nơi đáy mắt mình

Đã bao lâu rồi ta chưa từng đứng bên cạnh nhau

Gần đến như vậy

Hay tất cả chỉ là những mộng tưởng của em, tham lam và ích kỷ 

Chỉ là

Em luôn đứng ở một vị trí, nơi mà một Oikawa Tooru tự tin và nổi tiếng không bao giờ có thể trông thấy mà thôi 

...

Anh vẫn như xưa, tỏa ra một thứ ánh sáng đến chói mắt

Thứ ánh sáng khó chịu, nhưng cho dù có làm đôi mắt em đẫm lệ, em vẫn không thể nào ngừng ngắm nhìn nó

Ngừng việc ngoảnh lại dõi theo anh, ôm ấp những nỗi nhớ thoát ra trong từng kỉ niệm xưa mà mở to mắt chiêm ngưỡng thứ hào quang ấy

Anh có vẻ sống rất tốt

Bớt căng thẳng và cáu gắt

Kết thêm được nhiều bạn mới

Vẫn luôn theo đuổi thứ nhiệt huyết đam mê đến cháy bỏng

Anh vẫn luôn không ngừng nỗi khát vọng  chạy theo quả bóng ấy

Anh có quá nhiều gánh nặng 

Và em lại ích kỷ khao khát tình yêu thương

. Vậy nên

Vào cái ngày cuối cùng mà đôi ta đã từng được biết đến như một cặp ấy

Em quyết định chọn cách chạy trốn và chối bỏ

.....

..

Như lẽ thường tình của những kẻ cô đơn không ngừng việc kiếm tìm hi vọng nhỏ nhoi nhất trong nơi tăm tối 

Ánh mắt ta chạm nhau

Vạn vật xung quanh như ngừng trôi 

Thật lâu 

Có lẽ đó là cách em đã tưởng tượng, cuộc sống thật tồi tệ biết bao khi không có nụ cười, hay giọng nói khi cợt nhả của ai đó

[ Anh đã khóc khi nhìn thẳng vào đôi mắt em ]

' Y/n-chan ? '

Tại sao 

Anh chưa từng có vẻ mặt đau buồn đến như vậy

Kể cả những lúc thua trận với sự nhục nhã và cay cú 

Anh chưa từng khóc vì em, hay vì bất cứ thứ gì 

Vì Oikawa Tooru

Anh là một tên khốn thông minh mà?

..

Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh hôm ấy

Cùng với biểu cảm tiếc thương 

Em nghĩ em đã hiểu rồi

Có lẽ em đã nhầm

..

[Thiếu em]

Có lẽ anh vẫn thật hồn nhiên, vui cười với mọi người như cái cách thế giới đối xử với anh thật dịu dàng biết bao

[Thiếu em]

Có lẽ anh vẫn sẽ mãi mãi mải miết theo đuổi thứ đam mê bất tận

 Thứ đem đến cho anh cảm giác khoái lạc tột cùng ấy

[Thiếu em]

Anh vẫn có thể kết thật nhiều bạn, thi đấu thật tốt, bắt đầu lại một mối quan hệ mới

[Nhưng sau tất cả, thiếu em]

Có lẽ

Dù chỉ là một chút mà thôi

Anh đã không thật sự hạnh phúc đến vậy

Như em vẫn hay tưởng

..

Thật sự

Có lẽ anh đã hối hận vì đã để vụt mất em

Ít nhất

Đó là điều em thấy trong đôi mắt anh, trước tiệm bánh ngày hôm ấy

Và là điều duy nhất em hi vọng



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net