3.【 Oikawa Tooru 】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Màn đêm buông xuống. Mặt trăng tròn đầy treo trên mảnh trời to lớn của Tokyo. Đường phố và nhà cửa đã lên đèn. Ánh đèn vàng trầm ấm hắt lên trên những con đường nhỏ, những mái nhà, làm cho buổi khuya thêm hiu hắt.

Tại nhà của bạn và Oikawa...

"Bạn nhỏ ơi ~"

Giọng nói thân thuộc của ai kia vọng vào trong phòng. Bạn uể oải rời khỏi bàn máy tính, bước ra mở cửa phòng. Đứng ngoài cửa là anh người yêu của bạn - Oikawa Tooru. Vì đang trong thời gian giãn cách xã hội do dịch bệnh, nên anh ta ngoại trừ đi lên phòng khách rồi xuống phòng bếp thì chẳng đi đâu được cả. Còn bạn thì không. Đáng lý sẽ là một kì nghỉ thảnh thơi và thoải mái nếu không có công việc và deadline xuất hiện đều đặn. Thật bất công! - bạn oán thầm ông trời. Nhưng bù lại, Oikawa đang ở đây.

"Nè, anh nấu cơm xong rồi", anh cười hớn hở, trên người vẫn đang mặc tạp dề, "Bạn nhỏ ra ăn cơm rồi vào làm tiếp nhé."

"Em ngồi lâu quá, tê hết cả chân rồi", bạn "yếu ớt" dựa vào cánh cửa, chu mỏ nũng nịu.


Anh ta xoa cằm, nghĩ nghĩ một chút rồi lập tức bế bổng bạn lên. Hành động quá đột ngột khiến bạn bất ngờ, tay ôm lấy cổ anh ta còn chân thì quấn chặt hông của anh ta. Anh cười khoái chí, hôn một cái thật kêu lên trán bạn rồi thì thầm bên tai bạn rằng :

"Thì để anh bế công chúa nhỏ của anh ra dùng bữa nè."

"Anh chiều em thế không sợ em trèo lên đầu anh ngồi à?", bạn ngại ngùng rúc mặt vào hõm cổ anh ta và tận hưởng mùi hương nam tính của người yêu mình, hỏi.

Phòng ngủ cách phòng bếp không xa, nên chẳng mấy chốc bạn đã phải rời xa vòng tay to lớn của người kia. Bấy giờ, anh ta mới trả lời bạn :

"Sợ, rất sợ. Nhưng không sao, với độ chênh lệch chiều cao của anh và em thì mất 10 năm nữa em mới trèo tới nhá."

Giọng điệu cợt nhả của anh ta làm bạn tức điên. Tại sao nhỉ? Tại sao anh lại luôn lấy chiều cao ra làm trò đùa như thế chứ? Bạn nhanh chóng cãi lại :

"Anh nghĩ anh cao mà anh giỏi à? Chỉ được mỗi cái chiều cao mà vênh váo."

"Ai nói anh chỉ có mỗi chiều cao", anh ta đặt bát cơm của bạn xuống bàn rồi đẩy đĩa thịt kho trước mặt bạn, "Anh mang trong mình tình yêu to lớn với thế giới của anh đó."

"Ế ới ủa anh é (Thế giới của anh á)?", bạn vứt hình tượng thiếu nữ hiền thục nết na qua một bên, vừa ăn vừa hỏi.

Oikawa cau mày, rút khăn giấy ra lau miệng cho bạn rồi nhắc, "Đang ăn đừng nói." Rồi trả lời, "Đúng rồi. Tuy tình yêu của anh lớn nhưng thế giới của anh bé lắm luôn á. Là bạn nhỏ đó."

Ối giồi ôi, bạn không ngờ trong bữa cơm mà anh ta còn rắc thính cho bạn. Thật không hổ danh người đàn ông của bạn, rất văn vẻ. Tuy vậy, ngoài mặt bạn vẫn lườm anh ta rách mặt.
.

Trong suốt bữa ăn, bạn toàn nhìn về phía anh ta. Anh đang ở đây, Oikawa đang ở ngay bên cạnh bạn. Lại nhớ về mấy năm trước đây, bạn và anh ta dù trong mối quan hệ yêu đương nhưng số lần gặp nhau đếm trên đầu ngón tay. Bao nhiêu lần bạn nản lòng, đuối chí thì anh ta lại xuất hiện với nụ cười tươi trên môi. Ừ thì mê trai thế là dở rồi. Nhưng "trai" này yêu bạn nhất trên đời. Ghen tị không hả fangirl? Đây là người đàn ông của tôi đấy! - bạn đắc ý cười thầm. Phát hiện ra vẻ mặt khác lạ của bạn khi đang nhìn mình, Oikawa thấy sống lưng lạnh toát. Những dự cảm không lành lần lượt rồng rắn kéo nhau qua tâm trí của anh.

"À ừ Y/n, nếu anh có làm gì thì cho anh xin lỗi nhé", Oikawa buông đũa, ngập ngừng nêu ý kiến, "Anh xin lỗi bạn nhỏ từ tận đáy lòng mình. Bạn nhỏ đừng nhìn anh như thế, anh sợ."

"Không có gì đâu", bạn nở nụ cười tươi, trong lòng vẫn đang đánh trống mở cờ vì "chiến thắng" bất chợt này, "Em chỉ nhớ ra một vài câu truyện cười thôi à."
.

"Tuyệt quá Oikawa. Tay nghề nấu bếp của anh ngày càng lên đó."

"Tự hào đi Y/n", anh ta lại cười, "Em là người đầu tiên, là người cuối cùng cũng là duy nhất được ăn cơm anh nấu đó."

"Nhưng mà như vậy em sẽ mập lên mất thôi", bạn xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, đột nhiên một bàn tay chớp nhoáng véo hông bạn. Bạn giật thót, nhảy dựng lên thì anh ta lao vào người bạn, dụi dụi.

"Đừng nói nhảm nữa", anh nói, " Trong mắt anh em lúc nào cũng là cô nàng liễu yếu đào tơ."

Nghe xong, bạn chép miệng. Bạn giơ tay lên xoa quả đầu rối xù của anh, mỉm cười không đáp, vì bạn bận suy nghĩ rồi. Bạn đang nghĩ xem kiếp trước có cứu Đường Tăng giữa đường đi thỉnh kinh hay không, mà sao kiếp này yêu được anh người yêu cũng yêu thương mình hay thế.

*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net