Semi Eita

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            𝟷:𝟹𝟻𝚊𝚖
-Semi anh đi đâu đấy ?
-Công ty có việc cần giải quyết. Ngoan, em ngủ lại đi
    
       Việc gấp vào cái giờ này, bạn trở người để không đối mặt với anh, vai bắt đầu run lên nước mắt không tự chủ mà rơi lã chã ướt đẫm gối. Cú điện thoại khiến anh thức giấc không phải công ty vì chẳng ai làm việc vào giờ này mà là do cô tình nhân của anh gọi, bạn thừa biết rõ anh đã có người khác bên ngoài chỉ là bạn chẳng muốn nói với anh. Bạn muốn níu giữ mối quan hệ này dù biết người đau khổ sẽ là bạn.

-Eita anh chơi đùa bao nhiêu cũng được chỉ cần đừng để em thấy...

     Bạn và anh yêu nhau và nên vợ nên chồng cũng đã 6 năm. Bạn bên anh từ khi anh chẳng có gì trong tay trong lúc khó khăn bạn từ bỏ việc học đại học của mình để gom góp cho anh xây dựng sự nghiệp. Khoảng thời gian đó dù nghèo khổ nhưng may ra cả hai vẫn hạnh phúc bình yên bên nhau, khó khăn đến mấy anh cũng vẫn quan tâm đến bạn. Khởi nghiệp lần đầu của anh thất bại anh về bên bạn gục đầu lên vai bạn khóc, lúc đó bạn chỉ biết vỗ về cho anh nương tựa. Bạn vì bỏ việc học đem hết tất cả tiền tiết kiệm cho anh gây dựng sự nghiệp khiến cho cả nhà quay lưng lại với bạn nhưng bạn tin khi ở bên anh bạn sẽ hạnh phúc.

-Y/n đời này anh sẽ mãi chỉ yêu mình em.

     Anh là một người bạn trai tốt, một người chồng giỏi, anh giỏi mọi thứ, giỏi khi anh cố gắng ngày qua ngày gây dựng được cả một công ty có tiếng đến tận bây giờ, giỏi lấy lòng bạn, giỏi việc nhà, giỏi việc nói yêu bạn vỗ về khi bạn yếu lòng và giỏi nói dối lừa gạt bạn.

-Anh về rồi đây
    
      Vẫn như mọi ngày đúng vào giờ ăn tối anh sẽ luôn về nhà cùng bạn ăn cơm xem phim người ngoài nhìn vào sẽ không khỏi ghen tị, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài thật chất bên trong nó đã sắp đến hồi kết thúc rồi.

-Eita nhẫn anh đâu rồi ?
 
   Lúc này anh mới nhìn xuống tay mình hơi giật mình nhìn bạn. Bạn cúi đầu tự ngầm hiểu chắc do anh sợ cô tình nhân của anh buồn nên đã tháo ra, chiếc nhẫn của anh để trong áo khoác lúc bạn giặt đồ nó đã vô tình rơi ra.

-Hôm nào chúng ta sẽ cù..
-Không cần đâu
  
     Bạn mĩm cười nhìn anh rồi bỏ vào phòng, bạn trong hộp tủ lấy ra nhiều thứ thuốc màu sắc khác nhau. Bạn gỡ từng viên ra rồi nhắm mắt uống thật nhanh. Là thứ thuốc của bệnh máu trắng, bạn phát hiện mình bệnh vào khoảng 5 tháng trước, bạn đã không nói cho anh biết bạn cũng đã từ chối điều trị dù được cậu bác sĩ Oikawa khuyên  nhiều lần, bạn vì không muốn anh để tâm tới bạn sợ nếu anh biết anh sẽ lại quan tâm lo lắng bạn lại khiến bạn yếu mềm mà yêu anh nhiều hơn nữa.

    •ting..ting•

   Tiếng thông báo điện thoại của anh vang lên, anh đưa tay mở lên xem, bức ảnh do thư kí của anh gửi qua bên trong là hình ảnh bạn được một người con trai khác đưa về. Anh liền đen mặt nổi trận lôi đình xông vào phòng chất vấn bạn

-Thì ra em tỏ thái độ là do bên ngoài em dang díu với thằng khác sao HẢ
-Eita em..
-Được em thèm đàn ông tới vậy hôm nay tôi cho toại nguyện
   
     Đêm đó anh điên cuồng với bạn, còn đâu người chồng ngày ngày nhẹ nhàng nâng niu bạn chẳng cho bạn có cơ hội trả lời mà đã chiếm lấy dày vò bạn. Sau trận mây mưa anh bần thần hoàn hôn lại quay qua nhìn bạn từ cổ tới xuống đôi vai gầy rất nhiều khiến anh giật mình, anh muốn giơ tay chạm lấy bạn liền đi bạn né đi ngồi dậy

-Đó là Oikawa cậu ta là bác sĩ, dạo đây em hay mệt khó ăn uống nên em đã tới bệnh viện để khám cậu ta là người khám cho em mấy ngày qua, hôm qua vì trời tuyết lớn nên cậu ta có lòng tốt đưa em về vì lúc đó.. em điện anh nhiều cuộc nhưng anh không bắt máy.
 
    Nghe tới đây thì ra hôm qua bạn điện anh là do bạn không thể về với cái thời tiết đầy tuyết lạnh cóng như vậy, lúc đó anh còn đang bận âu yếm sưởi ấm với cô tình nhân còn bạn thì đang chịu rét một mình đi khám bệnh vậy mà anh chẳng nghe lời giải thích mà đã điên cuồng

-Anh xi..
-Em không sao. Anh mau vào lau mình đi em ra nấu cho anh chút canh cho ấm người.

    Vẫn cái nụ cười chịu đựng đó bạn mặc vội cái áo len rồi đi ra ngoài. Anh ở trong phòng nhìn cơ thể gầy nhỏ bẻ của bạn khuất sau cánh cửa lúc này bỗng trong tim anh dâng lên một nỗi đau chua xót khó tả anh vò đầu bức tóc trong lòng cứ râm rang về việc mà mình đã làm. Anh lau mình ra ngoài thì bạn đã xong đang đợi sẵn anh ở bàn ăn. Anh nhẹ nhàng rắp đồ ăn đầy cả chén bạn, nhưng bạn chẳng còn khẩu vị gì nữa rồi miệng đã nhạt đi chỉ còn cảm nhận chỉ ăn một ít rồi lại đứng lên đi ra cho chó ăn.

-Hai ngày tới em sẽ về nhà mẹ một chuyến đồ ăn đều trong tủ lạnh cả không cần phải làm gì nhiều
-Có cần anh đưa đi không ?
-Anh bận việc nhiều mà. Em có thể tự đi được anh yên tâm
  
     Lúc này anh tiến tới ôm lấy bạn, đầu để ngay vai hít lấy mùi hương nhẹ nhẹ trên người bạn. Từ khi nào mà bạn đã gầy đến mức này rồi. Qua hôm sau bạn rời khỏi nhà trước anh, bạn nói dối về nhà mẹ chứ thật ra là bạn đến bệnh viện để điều trị thuốc men vì sợ nếu sau mỗi lần đều trị về có mùi thuốc ở bệnh viện anh sẽ phát hiện nên bạn đã nói dối anh. Sau khi điều trị lần đầu tiên bạn mệt mỏi chân run run không để thể đứng thẳng nổi

-Này, vừa quay qua là mất tiêu thì ra là cô tự mình đi về phòng
-Tôi sợ sẽ phiền cậu
-Trời đất hay là do tôi quá đẹp trai cô sợ sẽ động lòng trước tôi sao
-Cậu điên hả ? Buông ra tôi tự đi

      Mặc dù là miệng thì chữi cậu nhưng nếu không có cậu thì chắc tới mùi quýt bạn cũng mới về được tới phòng. Qua hai ngày điều trị bạn xin về nhà, Oikawa cứ đòi bắt bạn phải ở lại nghỉ ngơi thêm, năn nỉ mãi không được nên cậu cũng miễn cưỡng cho bạn về. Bạn lái xe về nhà trời cứ tuyết dày đặc trong xe dù có máy sưởi nhưng cũng không ấm hơn mấy chắc tại do cơ thể bạn dạo gần đây yếu đi nhiều.Về nhà bạn đầy cửa đập vào mắt bạn là đồ đạc giày guốc vương khắp nhà dài tới trong phòng ngủ là đồ của anh và đồ của nữ. Bạn lần theo vào phòng bạn lấy tay ôm miệng mình bàng hoàng hình ảnh anh và cô tình nhân quấn lấy nhau trên giường của bạn và anh, ảnh cưới của cả hai đã bị gỡ xuống để một góc, bạn quay người cố không cho tiếng khóc của mình phát ra, bạn chạy vội ra ban công mặc cho tuyết lạnh rét cả người cứ oà khóc lớn. Anh chơi đùa bên ngoài không đủ lại còn đem về nhà, ngay trên giường của cả hai, anh thay lòng trong tim anh hình ảnh của bạn đã dần nhạt đi nhưng trong tim bạn anh mãi mãi luôn chiếm vị trí quan trọng. Cả hai đã từng thề non hẹn ước giờ anh lại thay lòng khiến cho tim bạn như muốn vỡ ra từng mảnh. Một giọt ròi hai giọt máu mũi của bạn chảy ra hơi dính ngay chiếc áo len, bạn đưa tay gạt nhưng nó cứ chảy hoài khiến bạn buông thỏng lơ đi.
  
     Sau trận mây mưa âu yếm kịch liệt, anh mở cửa phòng dưới chân là đồ của anh và cô tình nhân kia được gấp gọn gàng lúc này anh mới phát hiện. Anh chạy ra ngoài phòng khách mắt mở to khi thấy bạn ngồi đó chơi với chú chó tên Bob to xác mà cả hai đã cùng nuôi với nhau. Anh bước tới tay vô thức run run anh chưa nghĩ tới việc sẽ bị bạn bắt quả tang. Trong đầu anh hiện lên muôn vàng hình ảnh liệu bạn tức giận đập đồ hay đánh anh không ? Nhưng trái lại anh đã lầm bạn quay người đối mặt với anh môi nở nụ cười thuần khiết vẫn ngày nào nhưng giờ đây nhìn thật đáng thương.

-Nghe..nghe em nghe anh giải thích, anh sẽ đuổi cô ta đi
-Semi à, em không sao. Trời dạo này trở lạnh nhiều lắm, anh phải mặc áo ấm vào nhiều chứ nếu không sẽ cảm đó, còn nữa đồ đạc của cả hai em đã gấp gọn rồi, em có làm chút đồ ăn chút canh với sữa ấm cho cả hai đó. Anh đừng đuổi cô ấy đi, con gái sẽ không chịu nổi sự lạnh giá này đâu. Em bật máy sưởi trong phòng rồi...
-Y/n em đừng như vậy, là anh sai em đánh anh mau tát thật mạnh vào em đừng như vậy mà là anh sai rồi
  
       Anh nắm lấy tay bạn rồi tự đánh vào mặt mình, bạn sợ sệt giựt tay ra, rồi lại đưa tay vuốt vuốt bên má anh đã sớm đỏ. Lúc này anh mới biết là anh sai nhưng quá muộn rồi, anh đã làm tổn thương sâu đậm trong bạn rồi.Trái tim bạn đã sớm đóng băng rồi. Semi ? Từ khi nào mà bạn và anh đã xa cách nhau như vậy ?

-Cô ấy sắp tỉnh giấc rồi đó, anh mau vào đi. Em và Bob sẽ ra ngoài nếu thấy em cô ấy sẽ khó chịu lắm.
  
     Bạn mĩm cười rồi một giọt nước mắt rơi xuống.

-À quên mất cái này chẳng thuộc về em nữa rồi
  
     Nói rồi bạn liền tháo chiếc nhẫn ngay ngón áp út của mình gỡ ra không nhịn được liền nhìn một cái như muốn ghi nhớ một cái gì đó rồi đặt ngay ngắn xuống bàn.

-Semi nhìn xem
      Bạn chìa ra một hộp màu đỏ được bao bằng nhung, anh tò mò đưa tay mở hộp ra bất ngờ nhìn lên bạn.
-Anh nhìn gì nữa mau đeo cho em đi
      Lúc này mắt anh hơi ngấn nước liền sụt sịt một cái anh ôm chật lấy bạn, dụi đầu vào cổ bạn muốn không để bạn thấy bộ mắt yếu lòng này của anh. Bạn phì cười cũng ôm lấy anh, tay đan vào tóc anh.
-Y/n sau này anh sẽ bù đắp cho em. Cả đời anh nguyện chỉ yêu em.
   
    Như một cuốn băng ngày đó tua lại trong đầu anh, đúng vậy khi cả hai cực khổ bạn đã dùng số tiền cực khổ buôn chải đi làm thêm để mua nhẫn cho cả hai. Khi cả hai cực khổ bạn đã không rời bỏ anh vẫn luôn bên anh, đến khi anh giàu có sự nghiệp trong tay thì anh lại chơi đùa mà quên mất đã từng có người chịu nghèo chịu khổ với mình, anh quên mất mình đã từng thề chỉ yêu một mình người đó. Anh đúng là khốn nạn. Một vòng tay ôm ngang hông anh lúc này anh mới như hoàn hồn, bạn đã dắt Bob đi trong nhà bây giờ chỉ còn mình anh và cô tình nhân.

-Sau này đừng tìm tôi, chúng ta kết thúc được rồi
-Semi anh sao vậy ?
-Tôi không nói lại lần hai giờ thì mau biến khỏi đây đi

      Anh vội gỡ tay cô ta ra liền chạy vội vào thay đồ nhanh chóng chạy ra ngoài tìm bạn. Lúc này bên ngoài trời lạnh cóng, có một chiếc xe cấp cứu mọi người thì tụ lại bu xung quanh

-Ban nãy cô gái đó khóc hay sao đấy
-Không hiểu sao máu mũi cô ấy ra nhiều lắm
-...

    Anh bước tới gần từng lời của mọi người anh đều nghe thấy, lúc anh tới chỉ thấy bạn được đưa vào xe cấp cứu rồi rời đi, chú chó Bob thấy anh liền mừng rỡ, trên lông và dưới chân nó đã dính một ít máu của cô. Anh vội dắt theo Bob lên xe chạy tới bệnh viện, bạn bị làm sao lại ra nông nỗi này là do anh làm bạn quá đau lòng đến vậy sao ? Bao nhiêu câu hỏi cứ lập lại trong đầu anh.

    Lúc này Oikawa từ trong phòng bạn bước ra, liền thở dài một hơi. Trùng hợp anh chạy tới liền thấy cậu, một cái gì đó quen quen nhưng anh hấp tấp lướt qua rồi vào phòng bệnh của bạn. Cậu lúc này mới thấy anh liền vào theo bên trong

-Giám đốc Semi đây sao ?
-Cậu là người từng đưa vợ tôi về
-Thật vinh hạnh khi được một người cao quý như anh để ý tới
   "Bốp"
  
  Chưa kịp định hình thì một cú đánh giáng xuống mặt anh máu trong miệng từ đó chảy ra một ít

-Anh Semi anh chơi đùa với tình nhân bên ngoài để vợ anh phải một mình chống chọi với bệnh máu trắng, anh chơi đùa bên ngoài về nhà liền phát tiết lên người vợ mình. Anh có cảm thấy bản thân quá tệ không ? Cô ấy đã chịu đau đớn về thể xác bây giờ còn phải đau đớn về mặt tinh thần do anh gây ra. Cô ấy biết mọi thứ nhưng vì cô ấy yêu anh rất yêu anh nên đã im lặng vậy mà anh lại được nước làm tới vậy hả ?
  
    Từng câu chữ từng câu chữ lọt vào tai anh, thì ra là bạn biết mọi thứ nhưng bạn đã không nói. Bạn bị bệnh chẳng sống được bao lâu nhưng sợ anh lo nên không dám nói lời nào, lúc bạn đang mệt mỏi đau đớn để điều trị thì anh lại ở bên cô tình nhân của mình âu yếm. Trời đông trở lạnh khuya chỉ vì một cuộc điện thoại anh liền bỏ mặc bạn mà chạy đến bên cô tình nhân của mình. Bạn từ bỏ việc học mặc cho gia đình quay mặt bạn cũng vui vẻ vì bên bạn còn có anh, bạn từ chối mọi cuộc chơi với bạn bè vì muốn ở bên anh nhưng anh lại gieo cho bạn một rổ dao ghim thẳng vào tim

-Tôi..
-Mau vào đi, đây là lần cuối anh thấy cô ấy rồi
 
    Như một tiếng sét ngang tai, anh bàng hoàng mở rèm bước vào, bạn nằm trên giường bệnh trắng đầy mùi thuốc, khuôn mặt tái nhợt gầy gò, trên tay có những vết bầm do bệnh gây ra, ống oxi gắn ở mũi tiếng của máy đo nhịp tim như đánh thức anh. Lúc này bạn cảm nhận được anh liền đưa mắt ra nhìn anh.

-Ei..Eita
-Y/n là anh đây là anh đây em có đau không có sao không? Có anh đây anh sẽ ở đây với em sẽ chỉ có một mình em

   Anh nắm lấy tay bạn để lên mặt mình hôn vào lòng bàn tay bạn nước mắt cứ không tự chủ mà rơi xuống bàn tay gầy gò của bạn. Bạn nhìn anh mĩm cười rồi lại mệt mỏi muốn ngủ một giấc có anh ở đây rồi anh đã về với bạn rồi, bạn đã an tâm rồi.
 
   Máy đo nhịp tim liền kêu một tiếng bíp dài, anh sợ hãi lay bạn
-Y/n làm ơn đừng mà Y/n . Bác sĩ bác sĩ đâu mau cứu vợ tôi bác sĩ
   
      Lúc này bác sĩ y tá vào mọi người cứ cuốn cuồn làm đủ thứ để níu kéo sự sống của bạn và...


—————————-
Cái kết cho mấy nàng chọn sống hoặc chết 💕

Lâu ròi tui mới quay lại viết nè huhu. Ở chỗ tui dịch chuyển biến phức tạp hơn, tui đăng kí tham gia làm tình nguyện viên dịch nữa, môi trường tui làm tiếp xúc với người bị nhiễm, làm thì vui lắm nhưng mà làm như một cuộc chiến sống còn vậy, lo sợ hông biết mình có bị nhiễm hông dù được mặc bảo hộ cẩn thận. Mới đầu tui chỉ định trực chốt thôi nhưng bạn rủ làm khu cách ly thì thiếu nhân sự nhiều nên tui cũng làm vì muốn giúp ích một phần nào đó. 2 tuần rồi tui chưa được về nhà nữa, có khi ăn bờ ngủ bụi vì mệt lã người. Hôm nay đỡ đỡ cái này hồi trước đang viết dở nên hôm nay hoàn thành rồi đăng lên cho mọi người lun hehe. Con Bob trong truyện cũng là tên con chó nhà tui á tui đi 2 tuần chưa dìa nhớ nó muốn xĩu 😢
    Dịch căng thẳng mọi người phải giữ gìn sức khoẻ nha ở yên trong nhà đừng đi đâu á. Sức khoẻ bây giờ quan trọng lắm. Đừng ai để bản thân mình bị gì nha tui biết được tui sẽ đau lòng á :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net