𝓞𝓲𝓲𝔀𝓪 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nội dung không liên quan đến ảnh. Cre: @YusukeAone

Cảnh báo: OOC, r4p3, Vtuber! Iwaizumi Hajime, Stalker! Oikawa Tooru, hội chứng stockholm

Oikawa: Gã

Iwaizumi: Cậu

Cách xưng hô:

Oikawa xưng với Iwaizumi: Anh / cưng

Iwaizumi xưng với Oikawa: chưa rõ

______________________

 Iwaizumi Hajime, một thiếu niên vừa tròn 18 tuổi hai tháng trước. Kiếm sống bằng nghề thu ngân tại một cửa hàng tiện lợi nhỏ ngay dưới căn hộ cậu ở. Nhưng đó chỉ là buổi sáng, đến tối cậu sẽ mang một cái tên mới.

"Chào mừng mọi người trở lại buổi phát trực tiếp của mình!"

"Hôm nay mình sẽ chơi game Outlast để chào mừng Halloween." Iwaizumi ngồi trước camera, khoe hình đại diện Vtuber mới của mình.

(Ảnh minh họa về avatar Vtuber của Iwaizumi

)

Trong khi Iwaizumi đang chơi, cậu nhìn vào bình luận của viewer. Sau đó, có điều gì đó thu hút sự chú ý của cậu, Một liên kết từ một người có tên là: "💗Love💗Iwa-chan 💗".


"💗Love💗Iwa-chan 💗" : (Con chơi trò này anh sẽ donate cho em đó cưng: 

https: www.dungcotinthangbinhluan.oi/gamecovirus )


"Được rồi, tại sao không?"

Iwaizumi mở liên kết đó. Sau đó, màn hình máy tính xuất hiện một loạt đường màu đỏ và nó bị treo máy, điện thoại của cậu hiện lên thông báo khiến sắc mặt của cậu đột nhiên tái nhợt.


Liên kết mà người có tên "💗Love💗Iwa-chan 💗" đưa cho cậu ấy đã khiến máy tính của cậu ấy bị đơ. Trong khi Iwaizumi đang bối rối thì cậu không hề biết rằng người tên "💗Love💗Iwa-chan 💗" đã xâm nhập vào tài khoản cá nhân của cậu. Chiếc điện thoại được kế bên Iwaizumi hiện lên thông báo

 Thông báo có nội dung: Thông tin cá nhân của bạn đã bị lộ. Iwaizumi bắt đầu hoảng sợ, cậu đứng dậy khỏi ghế và cố tắt máy tính nhưng không được. Sau một thời gian dài, Iwaizumi cuối cùng cũng có đủ can đảm để đọc email từ người lạ mặt. Ở đó, cậu thấy địa chỉ, nơi làm việc và các thông tin cá nhân khác cùng với một số hình ảnh của chính cậu.

"Điều này là không thể!" Iwaizumi nói với giọng hoảng sợ.

Tin nhắn từ "💗Love💗Iwa-chan 💗"

(Tiếp tục phát sóng nhé cưng ơi. Nếu cưng không làm thì anh sẽ đăng ảnh của cưng lên mạng xã hội và đoán xem mọi người sẽ nghĩ sao?~)


"Đây là một cơn ác mộng..."

Iwaizumi nhìn xung quanh, cậu có vẻ sợ hãi. Cậu nhìn vào điện thoại, cố gắng tắt máy tính nhưng không thành công như thể có ai đó đang cố ngăn cậu lại.Cậu hít một hơi thật sâu và tiếp tục phát trực tiếp, nhưng bên trong cậu  vẫn lo lắng. Iwaizumi cố gắng giữ nụ cười trước ống kính để nhân vật ảo cười theo.


Một số bình luận tỏ ra lo lắng khi "Iwai_m3lody" đột ngột tạm dừng phát trực tiếp rồi quay lại

(Chuyện gì vậy?)

(Sao đột nhiên anh lại ngừng phát trực tiếp vậy, Iwai?)

(Bạn ổn chứ?)


Iwaizumi đã cố gắng hết sức để nói chuyện bằng giọng Vtuber thường ngày của mình, nhưng ẩn sâu trong giọng cậu ấy có chút run rẩy.

"Ồ? Vâng, mình ổn, chỉ là mạng của mình hơi chậm một chút thôi." Cậu trả lời, cố gắng che đậy sự việc.


"💗Love💗Iwa-chan 💗" lại bình luận

(Chơi tiếp đi em yêu~)


Iwaizumi nhìn vào bình luận và cố gắng hết sức để kiềm chế nỗi sợ hãi của mình. Cậu tiếp tục chơi trò chơi của mình với sự nhiệt tình giả tạo.

Sau gần nửa tiếng, Iwaizumi cuối cùng cũng ngừng phát trực tiếp như thường lệ nhưng với vẻ mặt sợ hãi. Cậu làm một số công việc trước khi đi ngủ.

Ngày hôm sau, Iwaizumi thức dậy mệt mỏi và sợ hãi.

Email đó vẫn cứ tua đi tua lại trong tâm trí cậu. Cậu chậm rãi rời khỏi giường và bắt đầu đi làm. Khi đang đi, có điều gì đó khiến Iwaizumi chú ý... căn hộ kế bên cậu đang được người khác thuê.

'Mình tưởng chỗ này còn trống... nhưng ai sẽ thuê một chỗ như thế này?'

Iwaizumi nghĩ thầm, cậu quyết định kiểm tra tên trên cửa căn hộ. Trước sự ngạc nhiên của cậu, cơn ác mộng tồi tệ nhất của anh đã trở thành hiện thực...


Cánh cửa căn hộ cạnh Iwaizumi dường như bị khóa. Cậu dường như không quan tâm lắm, nhưng khi đang phơi quần áo trên ban công, Iwaizumi nhận thấy ban công căn hộ của mình được thông với căn hộ bên cạnh. Sự tò mò len lỏi vào Iwaizumi khiến cậu muốn thử lẻn vào căn hộ của người chủ mới chuyển đến.

Iwaizumi cố gắng chống lại sự tò mò nhưng cuối cùng... cậu cố nhìn xem chuyện gì đang xảy ra ở căn hộ kia. Cậu đến gần bức tường, từ từ mở tấm rèm ra và thật ngạc nhiên, trái tim cậu gần như đông cứng trong cơ thể.

'Cái đéo gì vậy?!'

Phản ứng của Iwaizumi là dễ hiểu khi thấy cả căn hộ tràn ngập hình ảnh của cậu cũng như một số ảnh riêng tư của anh. Mọi thứ đều được treo lên một tấm gỗ.

Iwaizumi dường như bị khống chế và bước vào căn hộ đó để nhìn rõ hơn. Những bức ảnh trên tấm gỗ hầu hết đều là ảnh riêng tư của cậu, kể cả khi cậu ngủ, ăn, xem phim và tệ nhất là đi tắm 

Đầu óc cậu dần trở nên trống rỗng. Tất cả những gì cậu có thể hỏi là làm sao người đó có được những bức ảnh đó, cậu ấy có bị theo dõi ngay cả trước khi chuyển đến đây không?

Đúng lúc đó, Iwaizumi chậm rãi quay lại kiểm tra xung quanh thì nghe thấy một tiếng động bất thường... có ai đó đang ở trong bếp.

Iwaizumi hoảng sợ và trốn tránh khi nhận thấy một thanh niên tóc nâu đang cầm gậy bóng chày. Iwaizumi nín thở, ẩn mình sau vách tường. Cậu ta có thể thấy anh chàng đang cầm gậy bóng chày và nhìn vào bức ảnh này.

'Điều gì sẽ xảy ra nếu tên đó phát hiện ra mình, điều gì sẽ xảy ra nếu thằng chả làm tổn thương mình?' Cậu cứ suy nghĩ mãi, Iwaizumi nhìn quanh, cố gắng tìm cách thoát khỏi nơi này. Trong lúc Iwaizumi không chú ý thì bị một cây gậy bóng chày đập mạnh vào đầu khiến cậu ngất đi.

Iwaizumi ngã xuống đất, mắt nhắm nghiền và cơ thể mềm nhũn. Sau đó, gã đấy bế cậu lên, mở áo Iwaizumi và nhét thứ gì đó vào trong trước khi bế cậu vào phòng. Iwaizumi vẫn nhắm mắt, bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện mình bị trói vào giường, bịt miệng.

'Đệt, mình đang gặp rắc rối lớn ...'

Iwaizumi mở to mắt nhìn quanh phòng. Cậu ta cố gắng thoát khỏi những sợi dây trói buộc mình, nhưng chúng quá chặt. Cậu cảm thấy như thể căn phòng đang quay tròn và trái tim anh đang đập thình thịch trong lồng ngực. Anh hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.

Iwaizumi suy nghĩ sâu sắc về việc phải làm tiếp theo. Sau một vài phút, cậu ngừng vùng vẫy và cẩn thận lắng nghe bất kỳ dấu hiệu nào về chuyện gì đang xảy ra.

Sau đó cậu nhìn vào cánh cửa, có vẻ như nó không bị khóa, nhưng cảm giác sợ hãi đã ngăn cậu ta cố gắng trốn thoát. Iwaizumi vẫn ở đó, không muốn ai biết mình đã tỉnh. Cậu im lặng lắng nghe một âm thanh, cậu nghe thấy tiếng bước chân nặng nề. Có người đang đến, Iwaizumi nín thở. Rồi đột nhiên có người bước vào, chính tên tóc nâu đã dùng gậy đánh cậu ta. Gã ta mặc áo hoodie đen và ngay lập tức tiến đến gần mặt Iwaizumi, nói một cách điên cuồng

"Anh luôn xem mỗi buổi phát sóng trực tiếp của cưng, anh luôn chú ý đến từng cử động của cưng, khi cưng ngủ thật đáng yêu và yên bình. Cưng là người anh yêu nhất! Anh cảm thấy muốn chạm vào cưng khi nhìn em tắm!"


Khuôn mặt của Iwaizumi trở nên trắng bệch. Người này đã theo dõi cậu từ rất lâu rồi. Cậu cạn lời, không biết phải nói gì. Iwaizumi sau đó cố gắng nói chuyện nhưng băng keo đã bịt miệng cậu lại. Đáp lại, gã nhìn Iwaizumi và cười. Gã đó đến gần và ngồi lên giường Iwaizumi, rồi tháo miếng băng dính che miệng Iwaizumi ra.


"Tên anh là Oikawa Tooru, Iwa-chan! Cưng có thể gọi anh là Tooru~". Tooru điên cuồng lao vào Iwaizumi, hôn cậu mạnh đến nỗi môi Iwaizumi bật máu. Tay gã mò mẫm khắp cơ thể cậu.


Iwaizumi ghê tởm, cậu cố gắng vùng ra nhưng không thể vì bị trói trên chiếc giường đó. Những nụ hôn của Tooru, sự đụng chạm của Tooru... cậu cảm thấy thật kinh tởm. Sau đó cậu ta cố gắng hét lên nhưng không có giọng nói nào phát ra.

Sau đó cậu nhìn vào mắt Tooru và bắt đầu hoảng sợ, nhưng Tooru không biết Iwaizumi thực sự cảm thấy thế nào. Tooru nghĩ đó là tình yêu, nhưng đối với Iwaizumi đó là địa ngục và nỗi kinh hoàng thuần túy.

Tay Tooru mò mẫm dưới quần Iwaizumi, tay còn lại cởi áo cậu ra. Tooru thì thầm vào tai Iwaizumi về tình yêu méo mó của gã. Iwaizumi có thể cảm nhận được bàn tay của Tooru bên trong quần mình, sau đó cậu cảm thấy nó chạm vào một phần cơ thể mình.

'Không... điều này không nên xảy ra, không... không... không... điều này không xảy ra'

Iwaizumi hoảng loạn trong đầu, cố gắng cử động nhưng vẫn bị trói, vẫn không thể cử động. Cậu cố gắng hét lên lần nữa nhưng không có âm thanh nào phát ra. Mặt cậu đỏ quá phải không, đôi mắt cậu ấy đẫm lệ khi cậu nhắm chặt chúng lại để quên đi tình cảnh của bản thân.


"Anh yêu cưng, anh yêu cưng,..."

Tooru cứ lặp đi lặp lại câu "Anh yêu cưng" một cách bệnh hoạn. Gã ta cắn vào sườn quai xanh của Iwaizumi. Cơ thể cậu run lên một chút khi Tooru cắn thảng vào xương đòn của cậu. 

Nó thật sự rất đau...Ai đó cứu với...


Timeskip đến cảnh hiếp dâm


Tooru xích chân Iwaizumi vào một cây cột trong căn hộ của Tooru, sợi xích vừa đủ để cậu chỉ có thể đi lại quanh căn hộ của gã. Những việc như ăn uống, trò chuyện, ngủ nghỉ đều nằm trong tầm kiểm soát của Tooru. Gã phải luôn mặc một chiếc áo thung màu trắng của Tooru và không được phép mặc gì khác. Khi ăn, Tooru sẽ cho anh ăn, khi ngủ anh sẽ ôm chặt Iwaizumi để anh không thể chạy trốn.

Iwaizumi nhìn chằm chằm vào sợi dây xích trước mặt, sợi xích đang trói chân cậu. Cậu nhìn chiếc áo sơ mi trắng mà Tooru đưa cho mình, cậu ghét chiếc áo đó rồi... Sau đó cậu nhìn vào giường và thấy Tooru vẫn đang ngủ. Lúc đó Iwaizumi chỉ cảm thấy sợ hãi nhưng cậu vẫn quyết định cố gắng trốn thoát. Cậu từ từ di chuyển về phía giường, cúi xuống cẩn thận để không đánh thức Tooru. Sau đó cậu chang cố gắng tháo sợi dây xích ở chân mình.

Đột nhiên một cánh tay kéo Iwaizumi xuống, cậu hoảng sợ khi cảm giác được nỗi đau khi Tooru cắn vào gáy mình.

"Argh..."

Cậu cố gắng vùng ra nhưng Tooru không cho phép. Với vòng tay của gã, Iwaizumi không thể đứng dậy được nữa. Cậu quá mệt mỏi với cơn ác mộng này, cậu không biết khi nào nó mới kết thúc.Cậu không thể tưởng tượng được nỗi đau mà bản thân sẽ phải chịu sau đó...


_________________

2052 Từ. Chưa kiểm tra chính tả

+Còn phần 2 nha mn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net