Dear

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dear (n.): thân ái.

Như mọi lần, những lời đồn thổi về mối quan hệ giữa Quan Thư Ký với nhà lữ hánh bí ẩn cuối cùng cũng giảm nhiệt.

Chắc chắn là vẫn còn vài tin đồn ở đâu đó, nhưng không ai sẽ ngạc nhiên khi thấy hai người cùng nhau đi ngang qua đại sảnh Giáo Viện nữa. Hiện tại, có vẻ mọi người đều đã đi đến kết luận rằng họ rất có thể đang trong một mối quan hệ tình cảm. Mà nếu không phải thì chí ít hai người đó cũng đang thích nhau.

Dẫu sao thì mọi người đều đã thấy ánh mát của họ dành cho nhau rồi.

Dịu dàng và âu yếm, tôn trọng và ngưỡng mộ lẫn nhau.

Một sự thật hiển nhiên. Rõ ràng đến đau lòng.

Nhất là với những người thường xuyên ghé qua văn phòng của Quan Thư Ký.

"Ồ, xin chào, anh Kaveh! Haitham vừa mới đi nộp đơn xin nghỉ phép. Anh ấy sẽ quay lại sớm thôi nếu anh sẵn lòng chờ."

Kaveh chớp mắt và chẳng hiểu sao mình lại ngạc nhiên trước sự hiện diện của Lumine trong văn phòng của Alhaitham khi đây còn không phải lần đầu nữa.

À, đúng rồi. Vì Kaveh vẫn chưa thể tin rằng người bạn cùng phòng quá lý tính và máu lạnh của mình lại có được bạn gái trước anh.

Ugh.

"C-Chào, cô Lumine." Kaveh lúng túng chào lại. Anh ấy vừa xông vào văn phòng trong cơn thịnh nộ vì đơn xin kinh phí của mình bị từ chối. "Không sao. Tôi sẽ quay lại sau - Chờ đã, cô vừa nói là đơn xin nghỉ phép à?"

Thiếu nữ tóc vàng, người đang ngẫu hứng xem lướt qua bộ sưu tập sách của Thư Ký như thể đây là điều tự nhiên nhất trên thế giới (nó không phải. Alhaitham từng đe dọa sẽ lột da sống anh ấy lần cuối anh làm vậy), nghiêng đầu thắc mắc.

"Vâng? Anh ấy không nói với anh sao?"

Kaveh rên rỉ, xoa thái dương. "Không, cậu ta không nói."

"À." Lumine cười gượng. "Anh ấy đang lên kế hoạch nghỉ phép một tuần. Chúng tôi dự định sẽ tới căn hộ căn hộ của anh ấy ở Cảng Ormos một thời gian."

"Hai người định - Ý tôi là, nghe được đó. Tôi không biết cô thấy gì ở cậu ta, mà thôi cũng tốt cho cô." Kaveh phỉ nhổ. Nhưng rồi anh ấy nhận ra hành động này thật nhỏ nhen. "Ờm, ý tôi là..."

Lumine cười khúc khích, phẩy tay gạt lời phê bình của anh ấy sang một bên. "Đừng lo. Tôi không nói cho Haitham đâu." Nàng chần chừ một lúc rồi nói; "Xin lỗi nếu điều này làm anh khó chịu."

Ôi không. Nàng đang buồn. Alhaitham mà phát hiện ra nhất định sẽ lột da sống anh mất.

"Không, không! Đừng lo! Đúng là rất khó chịu khi cậu ta chỉ làm mọi thứ mình muốn, nhưng không phải lỗi của cô đâu. Với lại, một mình tôi ở nhà lại càng tốt." Kaveh ngượng ngùng cười. "Tôi đã quen với cái thái độ 'không ai được ra lệnh cho tôi' khó chịu của cậu ta rồi, mà lúc đó tôi cũng chỉ hơi bực mình vì kinh phí cho Học viện của tôi lại bị từ chối. Nên là cái này... đừng có lo. Xin cô đấy."

Lumine chớp mắt, rồi lại mỉm cười. "Cảm ơn anh Kaveh. Tôi rất trân trọng lòng tốt và ừm, sự ủng hộ tuy bất đắc dĩ nhưng chân thành của anh cho mối quan hệ của chúng tôi."

Trước lời khen chân thành của nàng, Kaveh vừa cảm thấy xấu hổ vừa tràn ngập tự hào.

"Ha! Không có gì đâu. Chỉ làm tròn trách nhiệm của một đàn anh đảm bảo rằng cậu ta không lạc lối mà thôi." Lumine nhìn anh chăm chú, Kaveh nhanh chóng hắng giọng. "Nhưng tôi hi vọng mọi chuyện đang tiến triển tốt chứ nhỉ?"

"Vâng." Thiếu nữ tóc vàng cười, thề với các vị thần, nàng thật tuyệt trần với một nụ cười nhỏ nhưng dịu dàng trên môi đó. "Tôi rất hạnh phúc bên cạnh anh ấy."

Sau đó họ trò chuyện một lát, nhưng không may, cuộc nói chuyện bị gián đoạn bởi Alhaitham, người vừa trở về văn phòng. Thư Ký nhìn anh với vẻ nghi ngờ, nhưng Kaveh chỉ nhún vai phớt lờ. Lumine sau đó nhanh chóng xin phép đi thăm Thảo Thần để hai người tiếp tục công việc.

"Rất tiếc khi biết yêu cầu kinh phí của anh bị từ chối. Nhưng tôi cam đoan với anh là tôi không liên quan gì cả."

"Hừm. Ờ, cậu có thể giúp một tay để nó được thông qua, không phải sao?"

"Tôi sẽ xem xứt những gì tôi có thể làm. Chẳng qua mong anh đừng mong đến việc tự động được thông qua. Học phái của anh từng có tiền sử hoang phí tiền bạc, vì thế các thủ quỹ rất không sẵn lòng cho việc cung cấp bất kì kinh phí nào."

"Đuọc rồi, được rồi. Cứ làm đi."

Alhaitham nhún vai, nhưng vẫn cầm lấy giấy bút và bắt đầu viết. Một lúc sau, anh đưa giấy giới thiệu và trong sự kinh ngạc của Kaveh, nó thực sự hợp lệ.

Có lẽ tình yêu đã thay đổi con người để trở nên sống tốt hơn.

"Nếu anh có gì để nói, nói thẳng ra đi."

"Hai điều. Đầu tiên, cảm ơn." Kaveh vẫy tờ giẫy trên tay. "Và thứ hai, hãy quan tâm đến cô Lumine. Không phải lúc nào cậu cũng có thể tìm được một người bao dung như thế, huống chi là tìm được hạnh phúc ở một người như cậu."

Alhaitham nhìn lên ngao ngán. "Biến ngay."

Kaveh khịt mũi. Vẫn là một tên khốn nhỉ.

━━━━━━━ ⟡ ━━━━━━━

Sau khi đơn nghỉ phép của Alhaitham được phê duyệt, họ khởi hành đến Cảng Ormos cho kì nghỉ kéo dài một tuần.

Họ lên một kế hoạch khái quát về những dự định của mình, nhưng nó chủ yếu được sắp xếp như một khoảng thời gian họ dành cho nhau. Vì vậy, miễn là hai người được ở cạnh nhau, họ không cần quan tâm tới những gì đang làm nữa.

Nhưng tất nhiên Cảng Ormos được chọn là có lý do của nó. Đó chính là đi ngắm bãi biển.

Họ cũng không vội vàng ra đó ngay. Vậy nên, họ dành đêm đầu tiên tận hưởng sự tiện nghi trong căn hộ của anh ấy.

"Em vẫn không thể tin được anh có một ngôi nhà trong thành phố và hẳn một căn hộ ở đây nữa. Mora chưa bao giờ là vấn để đối với anh, nhỉ?"

"Nói vậy cũng đúng. Hoặc em cũng có thể nói là anh rất giỏi trong việc quản lý tài chính của mình."

"Nghe sao giống như đang công kích cá nhân vào anh Kaveh nhỉ."

Alhaitham nhếch mép cười, làm Lumine bật cười khúc khích.

Họ dùng xong bữa tối, và Lumine muốn giúp anh rửa chén đĩa. Trong lúc rửa chén, họ cùng nhau tán gẫu. Alhaitham nói về việc anh ấy vẫn luôn thích không khí ở Cảng Ormos đến mức quyết định tậu luôn một căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng ở đây như một nơi nghỉ dưỡng, và Lumine kể hải sản ở đây chắc chắn là tuyệt vời nhất.

Trò chuyện trong khi rửa chén cùng nhau, chỉ là một việc nhỏ nhặt thường ngày, nhưng vì lý do nào đó, nó khiến Alhaitham cảm nhận được cảm giác thân thuộc đến ấm áp.

Thật lạ lùng.

"A-Anh có chắc là mình ngủ chung giường sẽ không sao chứ?" Lumine hỏi một cách khá e thẹn khi đặt mình xuống chiếc giường nhỏ của anh. "Em biết trước đây chúng ta cũng làm vậy rồi, nhưng lần đó em bị ốm với lại ừm..."

"Không sao mà." Alhaitham nhanh chóng trả lời, còn chẳng tin vào giọng nói của chính mình. "Trừ khi em thấy bất tiện."

"Em không nói là nó bất tiện..." Nàng nghịch tóc, rồi vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh mình. "Tâm sự với nhau một lúc nhé?"

Alhaitham đặt mình xuống bên cạnh nàng. Họ chỉ nhìn nhau chằm chằm trong một lúc, rồi lập tức quay mặt ra chỗ khác.

Khỉ thật, anh thật sự phải kiểm chế lại.

"Em muốn tâm sự về điều gì?" Alhaitham hắng giọng, hỏi.

"Thực sự không có gì đặc biệt cả. Nhưng em cho là có một thứ chúng ta quả thật phải nói chuyện đàng hoàng với nhau." Nàng do dự một lúc rồi cười dè dặt với anh. "Câu hỏi này đã để quá lâu rồi, nhưng chúng ta là gì của nhau vậy, Haitham?"

Ánh đèn hiu hắt trong căn phòng cùng ánh sáng mờ nhạt của vision Thảo của anh đặt trên mặt bàn. Cảm giác gì đó thật kì ảo trong khoảnh khắc này. Trong cách Lumine nhìn anh với đôi mắt nai tơ vàng óng của nàng, trong cách anh thấy minh mình đang loạn nhịp bên trong lồng ngực.

Cuối cùng anh cũng đáp lại; "Em nghĩ chúng ta là gì?"

"Trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác sao? Hơi bất ngờ đấy." Lumine cười đùa. "Đó có phải cách anh nói 'chúng ta là bất cứ điều gì chúng ta muốn' không?"

Nàng như đi guốc trong bụng anh vậy.

"Đúng." Anh thẳng thừng trả lời. "Anh không muốn áp đặt bất cứ điều gì lên em."

"Cũng như em không muốn áp đặt gì lên anh cả." Lumine dịu dàng đặt tay nàng lên tay anh. "Đó là lý do vì sao em nghĩ chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện với nhau về chuyện này. Về chúng ta."

Lumine có cảm nhận được các khớp tay của anh ấy đang co giật, nàng cũng rất tốt bụng mà lờ nó đi. Alhaitham không quen thuộc với cảm xúc, huống chi những thứ này.

"Anh nghĩ chúng ta có thể được xem là người yêu." Anh nói.

Nàng nghiêng đầu sang một bên. "Và anh có muốn vậy không?"

"Anh nói rồi, Anh không muốn áp đặt gì lên em cả. Nhưng nếu anh bắt buộc phải đưa là một câu trả lời, vậy thì đúng. Anh muốn chúng ta là người yêu của nhau nếu như vậy có nghĩa chúng ta có thể ở bên nhau và dành thời gian cho nhau."

Anh ngừng lại, nhìn biểu cảm bình thản của nàng trong một chốc. Và rồi,

"Anh thương em, Lumine."

Nàng tròn xoe mắt và hai cánh môi dần mở ra. Đôi má nàng phủ một màu hồng, và hơi nóng dường như đang lan toả từ tay nàng sang tay anh.

"Đột ngột thật đấy." Nàng ngượng ngùng cười. "Ừm, không thực sự suy xét đến việc chúng ta chắc hẳn đã có chuyện gì đã xảy ra trong một thời gian, nhưng mà..."

Ánh trăng sáng mờ ảo và gió đêm hiu hiu thổi. Khi Lumine tránh mặt đi, Alhaitham một lần nữa được chứng kiến vẻ xa cách và cô đơn đó.

Đó là khi Alhaitham nhớ đến sự do dự ban đầu của anh ấy - nỗi sợ của anh về nàng.

"Em không thể ở lại Sumeru." Lumine chậm rãi cất lời. "Có lẽ em sẽ tự vướng mình vào một mớ hỗn độn khác ở Fontaine, Natlan, và cả Snezhnaya. Và dù em cũng chẳng thích thú gì khi nghĩ như thế này, nhưng luôn có một khả năng em sẽ không quay về với anh nữa." Nàng nhìn anh cười buồn. "Nhưng anh biết hết mà, nhỉ?"

"Anh biết."

Sao anh ấy có thể không biết chứ.

"Em còn nhiều hơn những gì có thể thấy đấy."

Nàng đặt tay mình lên ngực, và trong vài giây ngắn ngủi, Alhaitham thề rằng anh đã nhìn được thoáng qua một đôi cánh trong suốt sau lưng nàng.

"Em không thể giải thích chi tiết mọi thứ, ít nhất là chưa phải bây giờ. Và nếu có kể ra thì đó là một câu chuyện siêu dài và khó có thể tin được." Nàng nhìn anh một lần nữa, lần này với nụ cười nhỏ nhưng chân thành mà anh yêu vô cùng. "Nhưng anh biết rồi mà, đúng không?"

Một lần nữa, anh ấy đáp lại; "Anh biết." Và nói thêm, "Nhưng anh sẵn sàng chờ đợi."

"Thật sao?"

Alhaitham cảm thấy hơi mếch lòng trước sự ngạc nhiên đến thật thà của nàng. "Sao hả? Em thật sự nghĩ khác đấy à?"

"Chỉ là... anh luôn cho em ấn tượng về một người sẽ làm bất cứ điều gì để có được câu trả lời mà anh ta tìm kiếm. Để mà anh chỉ đứng chờ câu trả lời tự đến với mình khi đến đúng thời điểm của nó..." Má nàng hồng lên, nàng trông như đang vỡ oà trong hạnh phúc. "...Anh chắc hẳn thương em lắm, phải không Haitham?"

Đúng vậy. Nhưng đó không phải là điều Alhaitham sẽ thừa nhận rõ ràng.

Để Lumine, chính người mà có thể mang lại cho anh những cảm xúc đó, nói ra hết ngay trước mặt anh... Chỉ cần biết rằng, Alhaitham rất khó khăn để có thể kìm lại cơn đau đang nhói lên trong lồng ngực.

Tạ ơn Thần vì ánh đèn lờ mờ trong phòng. Và ơn trời, Lumine quá bận lúng túng với câu từ của chính mình để mà để ý tới hiện tại Alhaitham đang xấu hổ tới mức nào.

"Anh nói với em rồi mà, không phải sao?" Anh nói thầm. "Ở xứ sở từng không mơ này, anh đã mở về em."

Lumine nhìn anh, má vẫn còn ửng đỏ. Trước khi nàng kịp mở lời, Alhaitham ôm lấy hai má nàng và đặt lên trán nàng một nụ hôn.

"Anh hôn em nhé?" Anh hỏi, môi vẫn đặt trên trán nàng.

Lumine lại bật cười khúc khích sau đó gật đầu bằng lòng. Và, đó là lần đầu tiên, Alhaitham dùng môi mình chiếm lấy đôi môi nàng.

━━━━━━━ ⟡ ━━━━━━━

Từ tận đáy lòng, Alhaitham biết anh ấy luôn yêu biển.

Biển cả tuy huyền bí, nhưng xinh đẹp và dường như bao la vô tận. Đó là khởi nguồn của sự sống, cũng là gốc rễ của bi kịch. Ai cũng biết điều này, nhưng không ai có hiểu tường tận về nó.

Nó quá giống với Lumine. Alhaitham không hiểu sao mình không hề nhận ra điều này từ những giây phút đầu tiên họ gặp nhau.

"Sao vậy?"

"Không có gì đâu! Em chỉ hơi bất ngờ vì thấy anh tháo tai nghe ra. Hì hì, nhìn được tai anh thật ngộ quá."

"Có gì mà ngộ? Chỉ là tai thôi mà."

"Anh im đi."

Lumine cởi giày ra và bắt đầu vẽ những hình thù tuỳ tiện trên cát. Lắc đầu một cách trìu mến, Alhaitham cũng cởi áo choàng của mình ra và đặt xuống cùng với những đồ đạc khác của họ. Anh chìa tay ra cho nàng, và nàng ân cần nắm lấy.

Bầu trời trong veo, không có một gợn mây nào có thể làm hỏng màu xanh ngắt của nó. Gió biển dịu dàng mơn man. Khi những cơn sóng cuốn qua chân họ, Lumine reo lên đầy phấn khích; nói gì đó như là sóng ở đây lạnh nhưng sảng khoái như thế nào. Được thấy nàng vui vẻ và mãn nguyện như vậy, tâm trạng Alhaitham cũng đang bay bổng lên chín tầng mây.

"Đúng rồi?"

"Cái gì đúng rồi?"

"Anh không định ôm rồi nhấc bổng em lên sao?" Nàng cười toe toét. "Chẳng phải lúc trước anh đã kể với em anh đã làm như thế trong giấc mơ của anh đó à?"

Giờ đây anh ấy gần như đang hối hận vì đã kể cho nàng biết.

"Hừm, anh không biết." Anh giả vờ suy tư. "Em đang ám chỉ rằng em thích được anh nhấc bổng lên và bế trong vòng tay anh sao?"

"Có thể," Nàng nhăn nhở đáp lại. "Nhưng mà này, em không ép một học giả chân yếu tay mềm chỉ biết toàn sách là sách phải gãy lưng vì em đâu - Oa, Haitham!"

Và chỉ như thế, Haitham diễn lại cảnh trong mộng, bế bổng nàng lên và ôm trong vòng tay của mình.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc tột độ trên mặt nàng, Haitham không thể không bật cười. Thật là một biểu cảm hài hước trong một tình huống hài hước không kém.

Nếu vài tháng trước có ai đó nói với Quan Thư Kí đại nhân rằng anh ấy sẽ diễn lại cảnh sến sẩm trong mơ của mình với chính người anh vẫn ấp ủ tình cảm cho nàng, Alhaitham còn chẳng buồn chớp mắt.

Chà, giờ nhìn anh ấy mà xem.

"Sao em lại ngạc nhiên đến vậy khi thấy một học giả chân yếu tay mềm thực sự có sức bế em trong vòng tay của anh ấy nhỉ?" Alhaitham trêu đùa. "Em quên rằng anh ấy đã suýt chút nữa đánh bại Tổng Quản Mahamatra mới tháng trước sao?"

"Nếu em nhớ không lầm, em đã phải chặn lại đòn đánh đầu tiên của Cyno nhằm vào đầu anh đấy," Nàng nghịch ngợm đáp trả. "Nhưng mà không, em không ngạc nhiên trước sự thật rằng học giả chân yếu tay mềm này quả thức đủ khoẻ để bế em trong vòng tay mạnh mẽ của anh ấy đâu."

"Nếu em đã nói vậy."

Alhaitham bước xuống biển, trên tay vẫn ôm lấy nàng. Anh có thể cảm nhận được ánh mắt nàng đặt trên anh, cảm nhận được hơi ấm trên ngón tay nàng vén đi những sợi tóc của anh loà xoà trước mặt; cử chỉ mơn trớn của nàng sau tai anh.

Khi anh nhẹ nhàng đặt nàng xuống, Lumine dùng chân té những tia nước nhỏ vào người anh. Thích thú, anh quyết định ăn miếng trả miếng bằng cách cúi xuống và vò rối tóc nàng.

"Anh cười lên rất đẹp đấy," Nàng nói nhỏ. "Nhưng anh biết mà, đúng không?"

"Quả thực anh không biết." Anh trả lời. "Nhưng cảm ơn em vì đã nói cho anh."

Anh dùng hai bàn tay ôm lấy má nàng và họ kề trán vào nhau. Lumine bật cười, và Alhaitham thấy thật khó để có thể kìm nén lại cảm xúc chỉ có thể là niềm hạnh phúc này.

[fin.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net