Chiếm Hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba! Ba!! Mẹ xảy ra chuyện gì thế ba?! Ba!!"
Ông sực tỉnh lại, lại mơ thấy giấc mơ đó. 5 năm trôi qua rồi nhưng ông vẫn hay mơ về cảnh vợ ông vì ông mà hi sinh cả tính mạng bà cả tiếng khóc của đứa con gái khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó, nó vẫn mãi khắc sâu trong tâm trí ông. Ông Shimamoto Kanchou, 56 tuổi, là một trong những cái tên khá máu mặt trong giới bất lương. Ông có một cô con gái, tên Shimamoto Y/n, 17 tuổi. Vợ ông mất cách nay 5 năm vì liên lụy đến băng đảng đối đầu với ông. Thật không may lúc bà bị sát hại, cô con gái nhỏ bé ấy chứ kiến tất cả sự việc, làm cô hoảng loạn tâm lí.

Sau vụ sát hại khinh hoàng đó, ông và cô chuyển đến quận Minato - Tokyo sinh sống, ông nuôi cô bằng những đồng tiền "bất lương". Cô không trách ba mình vì điều đó, ngược lại cô còn rất thương ông. Hôm đó trên đường đi học về, trước mắt cô là chiến trường sau cuộc hỗn chiến, có vẻ những người nằm lại đây là những người thua cuộc, sống chết không rõ. Chưa kịp hoàn hồn bỗng cô thấy một thiếu niên mái tóc dài đang quằn quại đau đớn, cô bất chấp chạy đến giúp đỡ mặc dù cô rất sợ máu. Cô dìu anh đến bên gốc cây rồi lấy đồ sơ cứu trong cặp mình phòng trường hợp khẩn cấp ra dùng. Cô cẩn thận lau nhẹ những vết thương trên mặt anh, khử trùng vết thương. Cô ngồi cạnh chờ anh tỉnh lại để đảm bảo rằng anh đã đỡ hơn. Khoảng 20p sau, anh lờ mờ mở mắt mệt mỏi, cô vội hỏi thăm tình hình thế nào rồi sẽ giúp đưa anh về nhà. Anh không còn chút sức lực nào, đành nhờ cô đưa về nhà. Đôi vai nhỏ bé này đang vác một thiếu niên cao lớn khập khiễng bước đi từng bước. Cô cứ đi theo địa chỉ mà anh nói, thật không ngờ nó khá gần nơi cô ở, về đến nhà anh, cô sẵn tay giúp đến cùng. Xuống bếp pha sữa nóng cho anh uống sau khi tắm xong, sát khuẩn vết thương lần nữa rồi chào anh ra về. Trước khi cô về anh không quên hỏi tên cô:
- Không phiền nếu em cho anh biết tên chứ?
- Shimamoto Y/n ạ!
- Cám ơn em vì giúp anh nhé, thật đáng xấu hổ quá...
- Không sao ạ, em có thói quen thế thôi. Thôi ạ, chào anh em về, nhớ chăm sóc vết thương cẩn thận nếu không bị nhiễm trùng đấy.
Nói rồi cô vẫy tay mỉm cười chào anh, trời bắt đầu đổ mưa rồi, cô lại không mang theo dù, thật là tệ! Cô đứng dưới mái hiên chờ mưa tạnh, tiếng mưa thật dễ làm con người ta chìm vào suy tư...
- Bị mưa giữ chân rồi à?
Cô hoàn hồn, là anh ta. Anh nghiêng đầu mỉm cười với cô.
- Muốn trú nhờ nhà anh tí không?
- Ổn không ạ, người lạ như em...
- Coi như trả ơn việc em giúp anh đi.
Cô gật đầu đồng ý, anh nắm tay cô dắt ngược lên nhà anh. Vì lạ lẫm kèm với sự cảnh giác nên cô ngồi khép nép một chỗ.

CẠCH
- Anh trai, em về rồi đây!
Thêm một thiếu niên đi vào, cô vội đứng lên cúi đầu chào. Hắn bất ngờ vì có một cô gái trong nhà, hắn mỉa mai anh trai mình:
- Bạn gái mới của anh à, đào hoa quá nhỉ?
- Cẩn thận mồm mày đấy!
- Chẳng phải sao? Thế ai đây?
- Em ấy đưa tao về trong lúc bị thương, còn mày chả thấy đâu!
- À thì...
Không khí đối với cô quá căng thẳng, cô lên tiếng để tránh bị khó xử:
- Tôi chỉ trú mưa nhờ một chút thôi, không phải bạn gái anh ấy.

Ừ thì nghe rồi đấy, nhưng hắn không để tâm mà lướt qua cô. Làm sao đây, ở nhà người lạ mà còn tận 2 người đàn ông, thật đáng sợ...
- Chưa giới thiệu nhỉ, anh tên Ran, Haitani Ran. Kia là em trai anh, Haitani Rindou.
- Vâng ạ..
Bầu không khí sao khó xử thế này.. Mưa cũng tạnh rồi, cô nhanh chóng chào rồi rời khỏi đây.

Vài hôm sau, thật tình cờ trên đường học về cô lại gặp anh em Haitani từ cửa hàng tiện lợi bước ra, Ran nhanh chóng nhận ra cô rồi hét lớn tên cô. Cô cười trừ vẫy tay lại, nhanh chóng bước đi thì bị kéo tay.
- Anh làm gì thế?
- Đi chơi đi.
- Nhưng mà...
- Em học về rồi đúng không, đi thôi!
- Anh trai, em về đây.
- Rindou nấu cơm đi nhé!
- Rồi rồi!
Song không để cô kịp từ chối, anh lôi cô đi không kịp phanh. Cũng được, dù gì cũng chả ai ở nhà với cô, không cần về sớm. Hai người đi đến công viên giải trí, chơi đủ loại trò chơi. Khi đã thấm mệt, cô ngồi nghỉ trên hàng ghế gần đó, gió nhẹ nhè thổi qua (mát quá)
- Huh? Ran đâu rồi?
Ran để cô ngồi đây rồi đi đâu mất, đừng bảo là bỏ cô ở đấy rồi đi về một mình nhé.
- A! Lạnh!
- Của em đây, uống đi cho mát.
Anh ta tặng kèm nụ cười nhẹ nhàng, đi mua nước giải khát cho cả hai à, tinh tế nhỉ? Cô có chút ngại ngùng. Sau đó hai con người mới quen biết bắt đầu kể cho nhau nghe hằng hà sa số những câu chuyện. Ai mà ngờ chúng ta có nhiều điểm chung thế chứ!

10 năm sau, giờ em đã trưởng thành, trở thành cô gái thật xinh đẹp, thật quyến rũ nhưng không một tên đàn ông nào dám nhìn em dù chỉ một cái, vì sao ư? Vì em là bạn gái Haitani Ran, thành viên cốt cán của tổ chức Phạm Thiên - tổ chức tội phạm lớn nhất Nhật Bản. Em sống cuộc sống xa hoa của một quý cô thực thụ, nhưng không vì thế mà em trở nên kiêu ngạo đâu, em vẫn tốt bụng và quan tâm người khác. Nhưng cuộc đời không yên ổn như em nghĩ, người em yêu, Haitani Ran đã dần thay đổi bản chất, trở thành con người thật tàn bạo, giết người không gớm tay, trở thành con người độc chiếm, kiểm soát và tình yêu của hắn trở nên thật đáng sợ. Nhưng hắn không ngoại tình, chỉ hứng thú với mỗi em. Hắn thường nhốt em trong căn biệt thự rộng, chỉ mình em cùng với vài cô hầu, hắn thường đi làm nhiệm vụ của tổ chức, có hôm thì vắng nhà có hôm thì về muộn. Là tội phạm thì không tránh khỏi việc sử dụng hàng cấm, nhưng Ran không bao giờ để em chạm vào nó dù là một lần.

Đang nghĩ hắn còn chu đáo thế thì đáng sợ chỗ nào đúng không?

Những đêm làm nhiệm vụ về khuya, em phải tự thân "phục vụ" hắn, thỏa mãn hắn. Có lần em ngất trong nhà tắm vì máu lênh láng khắp phòng. Tấm thân ngọc ngà của em luôn phải chịu những đòn roi từ tay hắn giáng xuống chỉ để thỏa mãn dục vọng con người hắn mà thôi. Ran rất thô bạo trong việc quan hệ với em, hầu như những đêm hắn ở nhà em đều phải 'phục vụ' không ngừng nghỉ. Thân xác em mềm nhũng yếu ớt, hắn không quan tâm cảm xúc của em, chỉ quan tâm đến nhu cầu cá nhân của bản thân, thế thì...hạnh phúc chỗ nào? Có những đêm, em bật khóc trong tuyệt vọng, con người trước kia của anh đâu rồi? Tuy không phải có mình em trong căn biệt thự, nhưng thật sự không ai dám lên tiếng phản kháng cho em, vì họ lo cho sinh mạng họ chưa xong lấy đâu lo phần em. Tẻ nhạt, vô vị, nhưng em không thể ngăn bản thân mình yêu hắn, em rất yêu hắn. Mặc cho là kẻ tội phạm bị truy nã, em vẫn bỏ mặc tất cả đi theo hắn, bên cạnh và hết lòng với hắn. Thật đáng thương cho kẻ lụy tình!

Em yêu hắn, nhưng em không chịu nỗi tình yêu của hắn dành cho em nữa, thật kinh tởm và đáng sợ! Có lần em định tự kết liễu cuộc đời này, Ran đã cản được em nhưng không vì thế mà vui mừng, ngược lại còn kiểm soát em nhiều hơn, chặt chẽ hơn nữa. Đêm đó:

*Chát
- Lớn gan em nhỉ?!
Em thút thít trong sợ hãi, nước mắt giàn giụa cầu xin
- E-Em xin lỗi..k-không thế nữa đâu..
- Em định phản bội anh à? Anh yêu em đến thế cơ mà? Y/n!!
- E-Em xin l-lỗi..

- Chứng minh cho anh rằng em đang thành thật đi?
- C-Chứng minh sao ạ..
Hắn nhìn em đầy ẩn ý, em ngầm hiểu mình sắp phải làm gì, lần này em thật sự sợ hãi Ran, hắn ta giống như quái vật đang chuẩn bị vồ lấy con mồi có sẵn ở miệng, kinh tởm!
Ah!
Máu rớm ra từng giọt ở cổ, hắn vừa cắn em một cái rõ đau. Không dừng ở đó, hắn bắt đầu càng quét khoang miệng nhỏ của em, kéo dài thật dài khiến em không còn không khí để thở. Thấy em quằn quại khó thở, hắn mới thả ra để em lấy hơi, trông thấy em thật gợi cảm. Hắn nâng người em dậy, không ngừng in dấu chủ quyền lên vai, cổ và sau lưng em. Em cắn răng chịu từng cơn đau kéo dài, thuận theo ý muốn của hắn. Rồi cái gì đến cũng phải đến, hắn bắt đầu đưa vật đang cương cứng của mình đâm sâu vào bên trong em. Tay hắn đặt lên eo em nhẹ nhàng bảo:
- Nhúng đi cục cưng.
Em được phép làm trái ý sao? Đặt tay lên bờ vai vững chắc đó, em bắt đầu thỏa mãn hắn, có vẻ do em còn yếu nên lực không đủ mạnh, hắn để em nằm xuống rồi bắt đầu thúc mạnh từng nhịp. Một tay bám vào ga giường chịu đau, một tay che miệng để không phát ra tiếng rên rỉ của mình. Ran có vẻ không hài lòng, hắn ghì chặt cả hai tay em xuống, thúc hông mạnh hơn, mạnh hơn nữa. Em không thể cắn răng chịu mãi, vô tình phát ra tiếng rên rỉ. Trông hắn có vẻ thích thú.
- Ưm..nhẹ t-thôi..e-m..ah..
- Cục cưng sao đấy?
- E-Em..ahh..
Không thể nói nên lời được, em nhìn hắn bất lực chỉ biết khóc. Hắn không quan tâm, đang sắp lúc cao trào sao hắn dừng lại được.
- R-Ran..e-em chịu không nổi..e-em..
- Một chút nữa, ah~
- Hah~..hah..h-hah..ưm~
Dừng rồi, kết thúc rồi. Em không còn sức để lấy hơi nữa, em ngất đi trong mệt mỏi. Hắn trông có vẻ thất vọng, còn chưa thỏa mãn hắn nữa mà. Đành để em nghĩ ngơi vậy, hắn đi tắm rửa rồi bảo hầu gái lên lo cho em. Sau khi tắm, một cô hầu gái lấy hết can đảm 9 kiếp kêu hắn lại rồi đưa một ly sữa nóng cho hắn, cô nói:
- Bà chủ có dặn nếu mà bà chủ ngủ quên thì đợi ông chủ tắm ra rồi pha cho ông chủ một ly sữa nóng không khéo bị cảm..
Hắn cầm ly sữa vẻ bất ngờ, gợi nhớ đến 10 năm trước, cái ngày mà hắn gặp em, thoáng qua trong mắt một vẻ nuối tiếc.
- Cám ơn!
Cô hầu gái vội lui xuống. Hắn cầm ly sữa đi lên phòng, ngồi cạnh vuốt ve mái tóc em.

Hôm sau, đang làm nhiệm vụ được giao, hắn bỗng nhận được cuộc điện thoại.
"Ông chủ! Ông chủ!!! Bà chủ mất tích rồi!"
Hắn tắt ngang máy, vẻ mặt tức giận xử lí hết một thể cách nhanh gọn, phóng nhanh xe về nhà. Chạy một mạch lên phòng em, gió thoảng vào qua cửa sổ, thấy một sợi dây được kết bằng vải thả dài từ tầng 2 xuống. Hắn nổi điên lên, nổ súng giết hết hầu gái trong nhà. Điên loạn gọi cho em, nhưng lại thuê bao. Hắn hét lên đầy tức giận:
- Em phải trả giá cho sự phản bội tôi, Y/N!!!!

Ran bắt đầu phóng xe ra khỏi nhà, đi đâu ư? Đi tìm em đó cô gái. Dùng lực lượng dưới trướng tỏa ra tìm em, mặc cho Rindou ngăn cản, hắn bỏ ngoài tai tất cả. Trời sẫm lại, mây đen kéo kín bầu trời.

Với kinh nghiệm mua bán vận chuyển hàng cấm, định vị địa chỉ là chuyện dễ dàng, hắn đã biết được vị trí của em. Gió bắt đầu thổi từng cơn lạnh buốt, bão đang kéo đến. Ran phóng xe một mạch đến công viên giải trí, điên cuồng chạy đi tìm em, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Em phải trả giá, em phải trả giá...
Hắn dừng lại khi thấy em từ xa, trước một gốc cây, đang ngồi tựa vào nó. Hắn gọi lớn tên em, giật mình em quay lại nhìn, có chút hoảng sợ vì trông hắn khác gì quái vật xổng chuồng đâu chứ. Em nhẹ nhàng đứng dậy, cam đảm nhìn về phía hắn. Khung cảnh gì đây? Hắn sẽ làm gì? Chạy lại ôm em sao? Không, hắn lên đạn súng chĩa về phía em
- Tại sao em phản bội anh?
- Ran.. Không hề, em không phản bội anh!
- Thế tại sao lại chạy trốn? Mau về nhà ngay!
- Em sẽ không về đó đâu! Đó không phải ngôi nhà mà em mơ ước!
Em hét lên đầy kiên quyết. Trời bắt đầu nổi giông, mưa rơi từng hạt lách tách. Bầu không khí quá u ám.

ĐOÀNG!
Tốt quá rồi! Giải thoát rồi! Tạ ơn trời... Em nhìn hắn với ánh mắt đầy sự tha thứ rồi ngã xuống. Hắn còn chưa hoàn hồn nữa, nhìn em với ánh mắt trợn tròn, sự tức giận cũng theo viên đạn thoát ra rồi. Hắn từng bước từng bước đi về phía em..
"Y/n.."
Từng hành động, từng hành động một, hắn đều hành động trong vô thức.
"Mình làm cái quái gì thế này, Y/n?? Em có sao không?"
Hắn nâng thân thể em trên tay, nước mắt bắt đầu rơi xuống, cảm xúc của cậu thanh niên 10 năm trước ùa về. Hắn tự tay giải thoát cho em rồi..
- Y/n...Y/n.. Anh.. Hức hức..
- R-Ran... - giọng em thiều thào
- A-Anh đây...
- Cám ơn anh..anh giải thoát cho em rồi..
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh không muốn thế này đâu, anh lỡ tay...
- Ran, anh nhớ nơi này chứ? Nơi mà em gặp anh lần đầu..
- Nhớ chứ, nhớ chứ, em đừng nói nữa, anh gọi cấp cứu rồi khi em khỏe lại em muốn kể gì cũng được..
- Không Ran... - em lắc đầu, thều thào nói tiếp.
- Năm đó em gặp cậu thiếu niên tóc dài, cậu ta tơi tả như em bây giờ vậy, hah.. Sau đó ai ngờ, em đem lòng yêu cậu ta nhiều như thế...
Em nghẹn ngào từng câu từng chữ, hắn không ngừng nắm lấy tay em dần mất đi hơi ấm mà lo lắng.
- Em yêu cậu ta đến nỗi... Đến nỗi cậu ta bị cả nước truy nã em vẫn... Vẫn làm lơ đi mà hết lòng hết dạ vì cậu ta... Em yêu mọi thứ của anh, dù anh không còn là cậu thiếu niên năm đó.. Ah..xem ra.. Em không nói hết được rồi, sau này anh hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình..em yêu anh nhiều lắ-...
Trái ngang, em chưa kịp nói hết tâm tư của mình mà thời gian cũng không còn nhiều, em ngủ ngon trong vòng tay của hắn rồi. Về phía Ran, liệu.. Hối hận còn kịp không? Hắn giết chết người yêu hắn hết lòng, lại chết trong vòng tay của của mình. Có đáng buồn không?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net