2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haruto bước ra ban công nhỏ vừa đủ đặt sào đồ mua đợt giảm giá tháng trước. Cậu đánh mắt nhìn bầu trời khuất sau mấy khối bê tông to lớn xung quanh. Xám xịt.

Thời tiết mùa này khá ẩm ương, thành thử tình hình quần áo khô cũng ẩm ương không kém. Đã mấy bận cậu phải tròng vào mình bộ đồ âm ẩm ngồi trước quạt đợi khô. Coi bộ hôm nay cũng thế rồi.

Haruto lấy bộ đồ thể thao nâu yêu thích rồi vào trong. Bộ nào cũng ẩm, thà mặc bộ mình thích sẽ bớt khó chịu hơn.

"Lấy vào giùm anh cái áo khoác demin với." Yoshi đang ngồi sopha quay ra nói.

"Còn ướt anh ơi." Haruto chuẩn bị kéo cửa kính.

"Đem vào đi. Hồi anh đem sấy."

"Vâng" Cầm trên tay áo khoác demin của Yoshi, Haruto đóng cửa kính dẫn ra ban công.

Haruto nhìn xuống áo khoác vải dày dặn trên tay mình, cậu vuốt phần cầu vai và lầm bầm:

"Vai rộng mặc áo thế này vừa đẹp"

-------

Park Jeongwoo thân thiện hòa đồng, là Jeongwoo trong mắt bạn bè mới. Park Jeongwoo vẫn chơi chó như vậy, là Jeongwoo trong mắt đám bạn cũ.

Tất cả đều đúng, Haruto thừa nhận. Jeongwoo mới vào học một tháng đã cười nói với hầu hết mọi người trong lớp. Mọi người quý cậu ta cũng dễ hiểu, Jeongwoo dễ bắt chuyện lại chịu chơi. Giờ ra chơi sẽ thấy cậu ta loi choi như chim sẻ, hết đậu bàn này ăn bánh cười nói lại đậu bàn khác xin miếng nước hỏi bài nọ kia. Hệt như chim sẻ nhảy dây điện.

Jeongwoo cũng khoe với Haruto rằng cậu ta làm quen được mấy bạn lớp khác vì cùng giặt đồ lau bảng ở bồn rửa tay giáo viên. Bất cứ câu chuyện nào ở địa điểm dành riêng cho giáo viên cũng trở nên li kì và hồi hộp. Có lẽ Haruto sẽ để dành câu chuyện về tình bạn đặc biệt này kể dịp khác.

Người quen Jeongwoo từ trước trong lớp, đếm được qua đủ ngón tay cả hai bàn. Trong hết thảy, có ba người Jeongwoo hay giở trò cù nhây nhất. Hai người ngồi gần Jeongwoo nên không tránh khỏi trò tác động vật lý của cậu ta. Junghwan bị chọt eo xin đồ ăn còn Yedam phải chịu những cơn gió 'dơ dáy' từ Jeongwoo. (từ 'dơ dáy' do chính Yedam nhận xét, 'và nó có mùi đồ ăn sáng của chó Ú' cậu ta thêm vào)

Người cuối cùng ở xa, tận bàn đầu. Haruto cũng chẳng mảy may nhận ra Jeongwoo đang giở trò tận khi người đó đến gõ bàn nói 'giả vờ không quen nhau đi'. Ngước lên thấy lớp trưởng Kim Doyoung, Haruto chợt nhận ra, Jeongwoo 'u hú' khi lớp trưởng thông báo điều gì đó trước lớp, hay Jeongwoo đề cử lớp trưởng với mọi việc giáo viên giao, không phải là đang nhiệt tình với lớp, mà là chọc Doyoung. Cậu học sinh ngoan bực đến nỗi đã nói 'Park Jeongwoo dừng chơi chó đi', Jeongwoo cười ha hả 'Doyoung chửi nghe đã tai quá' và được Doyoung dí cho một nắm đấm.

Còn về phần Haruto, cậu cũng không rõ Park Jeongwoo như thế nào trong mắt mình. Haruto nghĩ, Jeongwoo không bình thường. Haruto nhận ra, Jeongwoo có nguyên tắc của riêng cậu ta. Haruto biết, mình thích vai Jeongwoo. (Thật chẳng liên quan)

Vai Jeongwoo rộng và vuông vức.

Trong mấy tiết Jeongwoo không thích, theo cách nói của Doyoung là tập hợp giao của các môn giáo viên dạy chán và môn xã hội, cậu ta sẽ quay ngang nói chuyện với Junghwan. Nhưng tuyệt đối không kiếm chuyện với Yedam, dẫu cậu này cũng chẳng tập trung vào những tiết đó là bao. (Một trong những điều ít ỏi Yedam ở cùng tần số với Jeongwoo). Haruto vừa hiểu lý do, lại vừa không.

Haruto không kén lựa môn như hai thằng ngồi trên và kế bên bởi cậu cần đem về kết quả thuận mắt ưa nhìn cho mẫu hậu đại nhân. Trong những môn như thế, khi tai chăm chú nghe giảng và tay bận chép bài, mắt Haruto sẽ vô thức liếc sang bên phải nhìn tấm lưng rộng sau lớp áo sơ mi hôm trắng hôm ngả vàng hôm có chút xanh.

"Jeongwoo, sao vai mày rộng vậy?"

"Sao ghen tị à."

"Đéo."

Haruto vỗ mạnh vào lưng Jeongwoo đang quay lại với mình. Vai rộng nên dẫu chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng trông Jeongwoo rất ra dáng đàn ông. Chỉ cần cậu ta không cười ngả ngớn bày ra vẻ mặt cà rờn, Haruto tin chắc rằng ai cũng phải đổ gục trước một Jeongwoo lịch lãm trong đồng phục học sinh. Đó là suy nghĩ của Haruto khi để ý bờ vai một tháng. Nhưng áng chừng mấy tháng sau, chỉ sau một lần chứng kiến Jeongwoo như thế, Haruto nghĩ, người khác có thể đổ gục nhưng cậu thì không. Lại để dành thêm một chuyện kể lúc khác.

Cậu ta mặc đồ thể dục cũng đẹp, 3 vạch màu xanh trên vai áo trải dài 90 độ trên vai. Những chiều học tiết tăng cường môn tự nhiên, Jeongwoo hay lên bảng làm bài. Áo thể dục rộng phập phồng vì cậu ta không bỏ vào quần để rồi bị giáo viên nhắc nhở kèm với cái cau mày không phải chỉ của giáo viên mà của cả lớp trưởng một cách rất không hài lòng. Haruto ở dưới lắc đầu nói 'tao đã nhắc rồi' với Jeongwoo qua khẩu hình miệng, còn cậu ta phẩy phẩy tay trước khi quay lưng làm bài tập.

Kết lại là, Haruto thấy mê bờ vai của Jeongwoo dẫu cậu ta mặc loại áo gì.

"Chia cho tao miếng góc ở vai của mày đi!"

"Offer đi, sinh nhật tao tháng chín nên lấy trên chín triệu."

"Thôi làm phước đi."

"Ông mày tư bản, nói không với cho free."

-------

"Đâu, bữa nào chụp cho coi vai nó sao."

"Rộng vãi anh."

"Có mối mẫu cho Asahi." Yoshi tắt máy sấy, bóp tay áo khoác kiểm tra độ ẩm.

Haruto gật gù lật người nằm úp để quạt hong khô phần phía sau. Nhưng chợt cậu lắc đầu, không được, cậu đã tiếp tay cho tư bản kiếm tiền đó sao.

"Không anh, quản lý mới nhậm chức của Jeongwoo không chịu deal này."

"Để kêu Asahi đi bàn với quản lý hé."

'Quản lý mới nhậm chức của Jeongwoo' lắc đầu quyết liệt hơn, cậu nhất định sẽ chặn mọi con đường làm ăn của thằng ích kỷ không thèm chia miếng góc ở vai đó. Mê thì mê thật nhưng nết chủ vai khó ưa, không xứng đáng với công việc làm ăn cậu tìm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net