Giả mạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viện Nghệ Thuật Trung Ương Seoul

Thân Đông Hy nhàn nhã ngồi uống rượu với những tên cấp dưới của mình, ngoài mặt nói cấp dưới nghe cho thật oai phong chứ sự thật bọn này chẳng khác gì chó bám đuôi chủ, luôn theo sát Thân Đông Hy để nịnh bợ hòng được ăn ké và thăng chức

" Chủ tịch, vậy con nhỏ An Hiếu Trân đó chúng ta phải xử lý thế nào ? "

Thân Đông Hy một thân béo ú như con lợn ngồi trên cái ghế đẩu khá thư thái, mỗi lần tấm thân của hắn lắc lư là cái ghế lại phát ra tiếng kẽo kẹt thật đáng thương. Tên này nhìn qua đã biết loại tham ăn mà không có lương tâm, hắn có thể ăn chặn được tiền cứu trợ của chính phủ thì An Hiếu Trân là cái đinh gì với hắn, Đông Hy chưa gặp qua An Hiếu Trân lần nào, nhưng cái tên này lại gây cho hắn ấn tượng khá sâu sắc, bởi vì từ trước tới nay bất cứ nghệ sĩ trong mọi lĩnh vực nghệ thuật nào muốn được hoạt động yên ổn cũng phải đều tự lết xác tới đây cho hắn chì chiết một buổi, thành tâm cầu khẩn xin xỏ hắn cho vài chữ kí vào giấy tờ, lần này Hiếu Trân không tới lại còn ngang nhiên gửi công văn xin phép mở triển lãm qua bưu điện, hắn cho rằng hành động đó là thất lễ với trưởng bối nên đương nhiên sẽ không vì vậy mà đồng ý duyệt qua cho An Hiếu Trân

" Cứ kì kèo mãi không kí, rồi nó cũng sẽ phải tới đây thôi " - Đông Hy đắc ý

" Nghe nói tuần sau là mở triển lãm, không có chữ ký phê duyệt của cục nghệ thuật, xem nó làm sao mở triển lãm.. Haha "

Đám người kia nói xong lại cùng hắn cười vang, đùa trên nỗi đau và miếng cơm sống của người khác chính là sở thích của bọn chúng

Đông Hy còn đang đùa giỡn với bọn đàn em của hắn thì đột nhiên lễ tân gọi điện lên phòng báo cáo

" Chủ tịch, ở dưới sảnh có một vị khách tên là An Hiếu Trân xin được phép lên gặp ngài ạ "

Đông Hy nghe vậy mừng rỡ, thầm nghĩ trong lòng nhất định là có trò vui

" Cho cô ta lên đi "

" Vâng ạ "

Cúp máy xong cả bọn mang trong lòng tâm trạng vô cùng phấn khởi

Người phụ nữ tên An Hiếu Trân từ tốn bước vào hang cọp, mái tóc vàng chính là điểm đặc trưng nổi bật của cô, gương mặt trầm tĩnh, đôi mắt vô hồn ẩn sau chiếc kính đen, quần áo trên người nhìn sơ qua cũng biết là loại hàng cao cấp, người đi tới đâu là tỏa ra hàn khí tới đó, thoáng chốc cả căn phòng liền bị cô làm cho đóng băng, đám thuộc hạ của lão cũng vì vậy mà phải ngậm miệng, người trước mặt bọn họ rốt cuộc là từ đâu tới ? Gia cảnh thế nào ? Làm sao lại có khí chất ngút trời đến mức phải khiến người khác sợ hãi đến như vậy, cô ta không phải đơn thuần là họa sĩ đấy chứ ?

Cô gái tóc vàng tháo kính ra, dùng đôi mắt sắc lạnh quét một lượt quanh phòng, sau đó cúi đầu chào rồi nhìn trực diện Thân Đông Hy đang ngồi đó há hốc mồm ra nhìn cô trân trân đến mức muốn chảy cả nước dãi xuống bàn

" Xin chào, tôi là An Hiếu Trân "

Âm điện vốn rất nhẹ nhàng nhưng ẩn sâu trong đó lại có một loại sát khí giết người đáng sợ, đám thuộc hạ không ai dọa tự động rét run, ai nấy cũng e dè cô gái tên An Hiếu Trân này, trước đó vài phút còn cười cười nói nói khinh miệt người ta, còn bây giờ thì lại im thin thít chẳng khác nào những con rùa rụt cổ

" E hèm...." - Thân Đông Hy tằng hắng một chút để giải tỏa bầu không khí đáng sợ này

Từ lúc An Hiếu Trân bước vào, Thân Đông Hy vô cùng kinh ngạc không phải vì bị hàn khí của cô ta dọa đến mức sợ hãi mà là người phụ nữ này quá đỗi xinh đẹp, hắn chỉ nghe danh họa sĩ An Hiếu Trân rất đẹp nhưng không nghĩ đến việc cô ấy đẹp một cách sắc sảo như vậy, hắn nhất thời không thể kiềm chế nỗi bản thân nên mới há hốc mồm ra như một con lợn chờ được dâng đồ ăn lên miệng, chắc hắn nghĩ An Hiếu Trân đứng trước mặt mình đây cũng giống bất cứ ai mà hắn quen biết

" Mời ngồi "

Thân Đông Hy nào nỡ để người đẹp đứng như vậy nên rất nhanh liền giả vờ thân thiện để lấy thiện cảm với cô ấy

" Cảm ơn, tôi đến đây là vì công việc, không có dư thời gian để uống nước tán gẫu, mong chủ tịch xem xét cho "

An Hiếu Trân nói xong liền nhận lấy vô sô ánh nhìn ngạc nhiên, tình hình gì đây ? Cô ta là người mới đến nên có thể sẽ không biết phép tắc nhưng rốt cuộc trong tình huống này ai mới là kẻ ra lệnh ?

Thân Đông Hy nhìn cô gái này với biểu cảm kì lạ, sau đó thầm khen trong lòng bản lĩnh không hề nhỏ,chẳng biết cô ta đến từ phương nào, điều tra qua hồ sơ thì chỉ biết được An Hiếu Trân là một cái tên mới nổi gần một năm trở lại đây, bây giờ còn phải đến cục nghệ thuật nhờ vả người khác mà đã tỏ thái độ hống hách như vậy, nhưng Đông Hy không phải chưa từng nghĩ qua, nếu đã có lòng gan dạ thách thức sự nghiệp của mình thì tại sao không chơi đùa với cô ta một chút, nghĩ ngợi ít lâu Đông Hy nhàn nhã ngồi xuống vị trí chủ tịch của mình, hai chân gác lên mép bàn vô cùng thoải mái hướng tới An Hiếu Trân nói

" Cô muốn mở triển lãm ? Nhưng tôi chưa từng nhìn thấy qua tác phẩm của cô, liệu có đáng tin không ? "

Nghe qua ý tứ kia đến kẻ ngu cũng phải biết là lão đang cố ý làm khó, cô không trả lời hắn mà chỉ nhẹ mỉm cười rồi chỉ tay hướng ra cửa, tiếp đó là hàng loạt các nhân viên bao gồm phụ tá của họa sĩ mỗi người cầm một bức tranh đi vào, ai nấy cũng đều mang dáng vẻ nghiêm túc, tay đeo găng trắng, cẩn trọng nhấc từng khung tranh lên đứng thành hàng ngang trưng bày ra cho tất cả xem xét

Thân Đông Hy thầm nghĩ An Hiếu Trân là một họa sĩ mới có tiếng gần đây, đương nhiên kinh nghiệm chắc sẽ còn non tay, định bụng chê trách tác phẩm này nọ để khước từ lời đề nghị, nào ngờ khi các tác phẩm được tháo lớp vải bảo vệ ra, ai nấy cũng đều trừng mắt kinh ngạc đến sững sờ

Tranh sơn dầu cũng có, tranh vẽ bằng bột cũng có thậm chí là kí họa, tất cả đều rất hoàn hảo, màu phối hài hòa, đường nét rõ ràng, những bức trừu tượng lại vô cùng bắt mắt mà không gây cảm giác khó hiểu cho người xem, thứ nổi bật nhất trong những bức tranh đó chính là bức sơn dầu vẽ một cô gái tóc vàng đang ngồi đọc sách hướng ánh nhìn ra ở bên ngoài cửa sổ, mặc dù không nhìn thấy được gương mặt nhưng so với người đang đứng bên ngoài lại giống đến bảy mươi, tám mươi phần trăm, làm cho người ta cứ tưởng chính Hiếu Trân đã phác họa lại chính mình

" Bức này.... " - đến lượt Đông Hy cũng phải cảm thán trước sức hút của mấy bức vẽ

Hiếu Trân nhìn theo hướng tay của hắn lập tức hơi nhíu mày, sau đó lại trở về trạng thái thản nhiên

" Có vấn đề gì sao ? " - cô hỏi

" Không, nó thực sự quá đẹp... Rất có hồn, lại vô cùng bí ẩn, gợi cho người khác cảm giác tò mò... Rất tốt !! "

Đám người nịnh bợ của Đông Hy nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc, Thân Đông Hy từ trước tới nay hiếm khi khen một ai đó, vậy mà chỉ bằng mấy bức tranh của An Hiếu Trân đã khiến hắn phải rời khỏi ghế mà đi đến gần để nhìn kĩ hơn

Đông Hy cứ nhìn mãi bức sơn dầu, sau đó hắn mỉm cười đắc ý, thoáng chốc tâm hồn nghệ thuật đã làm cho hắn quên mất mục đích ban đầu của mình

" Bức này..... Tôi có thể mua lại không ? "

Hiếu Trân nhướn mày

" Mua lại ? Chủ tịch, là ngài đang đùa đúng không ? Đây là những bức mang những chủ đề chính trong buổi triễn lãm, làm sao có thể bán lại được ? "

Đông Hy nghĩ ngợi một chút, bức tranh này thực sự quá đẹp, hắn nhất định phải có nó.... Kẻ mù nhìn qua cũng phải hiểu giá trị bức tranh này không phải rẻ, cô gái trong tranh lại càng làm cho hắn liên tưởng đến Hiếu Trân, có phải chăng là Hiếu Trân đang vẽ lại mình ? Nếu như cô ấy thực sự làm vậy thì An Hiếu Trân chính là một nghệ sĩ tài hoa bậc nhất đất nước Hàn Quốc này, làm thế nào mà cô ấy có thể vẽ lại được mình ra tranh ? Điều đó là không thể nào

Đông Hy bực tức trong lòng, gã đã có nhã ý muốn mua lại tác phẩm mà Hiếu Trân lại ngang nhiên từ chối, thiết nghĩ buổi triển lãm quan trọng đối với cô ta như vậy thì tại sao không dựa vào đó để làm con cờ cho mình, Thân Đông Hy đành gạt bỏ tự ái qua một bên mà nhìn Hiếu Trân đang cho người gói các bức tranh lại

" Cô An, cô muốn tôi kí giấy cũng được nhưng tôi có một điều kiện "

" Ngài cứ nói "

" Dùng bức tranh kia để trao đổi "

Hiếu Trân nhíu mày, hắn đúng là muốn gây khó dễ cho cô thật !!

Thấy An Hiếu Trân không đáp ứng, hắn lại tiếp tục làm cho cô dao động

" Coi nào, cô là họa sĩ mà.... Vẽ lại một bức khác đâu có khó khăn gì, đúng không ? Đổi bức đó cho tôi, ngược lại cô có thể mở được triển lãm mà, tôi đã tạo điều kiện tốt như vậy, cô phải biết nắm bắt chứ... Quyền lợi đôi bên đều ổn thỏa "

Hiếu Trân hơi suy nghĩ một chút, hắn ta nhất quyết đòi bằng được bức tranh kia, một là nó, một là triển lãm.... Hiếu Trân cũng đang bị dồn vào đường cùng, nhưng hy sinh cái nhỏ sẽ có được đại cuộc, cô không tin với tài hội họa của Hiếu Trân thì không thể vẽ ra được bức khác nên đã lấy lợi lớn làm trọng, kế hoạch nhất định phải được tiến hành trót lọt, từ bỏ nó thì chắc " An Hiếu Trân thật " cũng không có ý kiến gì, cùng lắm bị cằn nhằn vài câu là được

" Được, sau khi triển lãm kết thúc, nó sẽ thuộc về ngài "

Đông Hy rất muốn có bức tranh đó ngay lúc này, nhưng tác giả lại đang đứng ở kia, cô ta cũng ra điều kiện đồng ý, hơn nữa triển lãm diễn ra chỉ có ba ngày, sau ba ngày rồi hắn đến lấy bức tranh cũng không muộn, Thân Đông Hy không hề suy nghĩ nhiều liền ngay lập tức đồng ý, sau đó Hiếu Trân đem hồ sơ đến cho hắn kí, sau khi kiểm tra xong xuôi tất cả, Hiếu Trân mỉm cười hài lòng rồi cáo lui

Sau khi " An Hiếu Trân " về nhà, lại thấy An Hiếu Trân người thật đang ngồi chơi rất thong thả ở phòng khách nhà mình thì có chút không vui, người ta đã cất công mạo danh cô để đến hang cọp thế mạng giùm, không những không biết ơn công lao hy sinh cao cả đã tạo tiền đề cho cô phát triển mà còn dửng dưng như chuyện này không dính đến mình, " An Hiếu Trân giả " liền không vừa ý lấy ra xấp hồ sơ hoàn chỉnh gõ lên đầu An Hiếu Trân một cái thật đau điếng

Hiếu Trân đang ngồi ăn trái cây, đột nhiên bị đánh khiến cô không khỏi tức giận ~ Thiên a... Người ta nói trời đánh tránh bữa ăn, cái tên này sao lúc nào cũng chọn lúc cô đang ăn mà ra tay vậy, lần trước ở sân vườn và phòng làm việc cũng vậy, lần này ngồi yên một chỗ ăn cũng không buông tha

Hani... Thật tâm An Hiếu Trân rất muốn hỏi rốt cuộc là cô có lương tâm hay không vậy ?

" Hani, cậu lại làm sao nữa ? "

Hóa ra Hani chính là người thay thế An Hiếu Trân để đến tìm Thân Đông Hy, nhắc tới hắn cô lại nhớ đến bức tranh chết tiệt kia mà đùng đùng phát hỏa

" An Hiếu Trân, cậu giỏi quá rồi ~ "

" Chuyện gì ? Chẳng phải cậu bảo tôi ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tốt lành sao ? "

" Tốt lành cái đầu cậu, ở nhà ăn không ngồi rồi thì tôi không nói đi, còn hại tôi suýt chút nữa bại lộ thân phận giả mạo họa sĩ nhà cậu, kế hoạch của tôi mà đổ vỡ... Khi đó người mà tôi làm thịt đầu tiên sẽ là cậu " - Hani nhớ đến bức tranh Hiếu Trân vẽ lén mình mà tức tối đến mức sinh khí, nếu không nhờ lúc đó cô nhanh trí phản ứng thì có lẽ sẽ không toàn mạng quay trở về nhà được đâu

" Tôi đã đắc tội gì với cậu đâu a~ " - Hiếu Trân vẫn không biết Hani đang nói đến chuyện gì

" Cậu dám vẽ lén tôi ? "

Hiếu Trân nhướn mày lên như để cố nhớ lại, A~ đúng là cô có vẽ cậu ta thật. Một lần đến tìm Hani nhưng bác quản gia lại nói Hani đang đọc sách, tốt nhất là đừng làm phiền, Hiếu Trân không tin lắm.. Cái con người mà lúc nào cũng chỉ biết vùi đầu vào công việc mà lại có thời gian đọc sách thì chẳng phải là chuyện hiếm sao ? Mà Hiếu Trân cũng tò mò không biết Hani khi đọc sách sẽ trông như thế nào

Nghĩ như vậy nên An Hiếu Trân đã lén lút nhìn trộm Hani, quả thật đúng như vậy, Hani khi đó ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ, mắt nhìn xa xăm ra phía ngoài bầu trời, không rõ là cậu đang suy nghĩ cái gì, cuốn sách và cái kính thì để mở ở trên đùi, nắng chiều còn phản chiếu lên cửa kính khiến cho mái tóc vàng của cậu ta càng thêm rực rỡ

Hani chỉ lo trách mắng mà đâu hề hay biết khi đó An Hiếu Trân đã phải ngẩn người ra để ngắm nhìn cậu lâu như vậy, hình ảnh hoàn mỹ lúc đó đã nhanh chóng được Hiếu Trân ghi nhớ, sau đó đem về khắc họa thành một bức tranh vô cùng có hồn.

Nhưng có một điều làm Hiếu Trân cảm thấy khó khăn trong lúc vẽ lại Hani đó chính là thần thái, cỡ nào cũng không thể miêu tả lại hoàn chỉnh nét đẹp băng lãnh khi đó của cậu, nên An Hiếu Trân đã chọn cách vẽ không để thấy mặt, từ đó một cực phẩm đã được ra đời

Cũng may An Hiếu Trân đã không vẽ lại gương mặt của cậu, nếu không Hani cũng không biết phải ứng phó thế nào với Thân Đông Hy, người trong tranh rõ ràng là mình, mà từ trước tới nay họa sĩ thời cận đại chưa có ai có thể phác họa lại được chính mình trừ Van Gogh, như thế chẳng khác nào tố cáo người đang đứng trước mặt Thân Đông Hy chính là An Hiếu Trân giả mạo

" Cậu làm tôi suýt chút nữa bị bại lộ rồi, lấy tôi làm hình mẫu tôi còn chưa tính phí, còn dám đem bức đó ra làm chủ đề cho buổi triển lãm... An Hiếu Trân, cậu chán sống rồi chắc "

Hiếu Trân nhìn thấy Hani sinh khí nên cũng cười cười cho qua

" Thôi nào, người giỏi ứng phó như cậu chẳng lẽ không có cách nào lấp liếm cho qua à ? Chưa kể tôi cất công dành cả tâm huyết vẽ lại bức đó, cốt ý sau này kế hoạch thành công tôi sẽ tặng nó lại cho cậu mà, cũng xem như tôi chuộc tội đã vẽ không xin phép đi "

Hani lúc còn ở viện nghệ thuật khi nhìn thấy bức tranh cũng đã từng nghĩ qua Hiếu Trân vẽ là để cho mình, nhưng không nghĩ là cậu ấy làm thật, mà Hani lại chưa nói cho Hiếu Trân biết Thân Đông Hy lại đòi trao đổi điều kiện , hắn muốn bức tranh đó thay cho chữ ký của hắn, Hani thở dài...

Mặc dù cô không hứng thú với nghệ thuật cho lắm nhưng cũng phải công nhận An Hiếu Trân vẽ rất đẹp, vừa nhìn đã thuận mắt, đem bức đó treo trong phòng làm việc lại càng làm tăng thêm thẩm mỹ cho căn phòng, đó là điều tốt chứ không có vấn đề gì

" Vậy chuyện vốn đầu tư cho phòng tranh cậu tính sao ? " - Hiếu Trân thăm dò, trước đó có nghe qua Hani nói Thân Đông Hy là một tên cáo già, hắn dễ gì bỏ qua dễ dàng vậy

" Cậu không cần lo, Hani tôi một lời không nói hai lần "

Chuyện trước mắt coi như tạm ổn, chỉ cần chờ tối nay "kiện hàng về " là sẽ có trò vui cho Thân Đông Hy đây ~

Hiếu Trân ngồi chơi được một lúc lại thấy Chính Hoa đi học về, cô cũng không muốn làm bóng đèn cản trở hai chị em họ nên rất nhanh liền ra xe rồi rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net